Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 272: Chương 272: Tranh chấp ngọt ngào




Beta : Ha.chi2996

Lúc này là đầu tháng chín, khí trời còn chưa hết nóng. Mặt trời nhô lên cao, nhiệt độ cũng lên cao đến dọa người, tựa hồ đang biểu hiện quyền uy tuyệt đối. Trời đất bao la, anh đây là lớn nhất !

Hai bên đường là cây lớn che trời, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở nhánh cây tỏa ra điểm sáng.

Một chiếc Mercedes Benz nhanh chóng chạy qua đầu đường Đài Bắc, đi tới mục tiêu cách đó không xa.

Mục đích của bọn họ —— đại học quốc lập nghệ thuật Đài Loan.

Trong xe ngồi một nam một nữ, người đàn ông anh tuấn đẹp trai, cô gái nhìn qua mặc dù bình thường cũng là hết sức đáng yêu. Hai người này không phải ai khác, chính là Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái muốn đến trường học làm thủ tục học tiếp đại học.

Tần Tấn Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn Đồng Thiên Ái đang xem tạp chí , "Vợ ơi! Em điện thoại đến trường học rồi sao? Bọn họ có ở đó hay không ?"

Chớ tí nữa đi đến rồi, lại không ai ở đó, một chuyến đi về tay không thì thảm!

Trời nóng như vậy ,cử động cũng không muốn !

Đồng Thiên Ái lật lật lướt qua tạp chí trong tay, con mắt cũng không có nhìn người đàn ông bên cạnh, tùy ý nói, "Gọi rồi ! Giáo sư trước kia của chúng em đã làm đến chức chủ nhiệm!"

"Anh nói có khéo hay không ?Ông ấy vừa là người quản lý sinh viên học tiếp đại học ! "

Nhớ tới trước kia khi mình lên khóa ông ấy, trước mặt mọi người mắng hắn "Tên biến thái" ! Ai ai ai! Không nghĩ tới, bây giờ còn phải đi gặp mặt giáo sư già hoa râm râu ria đó!

"Ừ? Thế nào?Ông ta với em có mâu thuẫn gì sao?" Tần Tấn Dương trực giác mở miệng mà hỏi.

Đồng Thiên thích nghe đến câu hỏi này, đóng tạp chí trong tay lại, nghiêng đầu tức giận nhìn hắn, "Nói đi nói lại! Tất cả đều phải trách anh!"

Nếu không phải là hắn! Cô làm sao có thể ngay lập tức sẽ xui như vậy?

"Ách? Sao lại trách anh " Tần Tấn Dương giật mình nghiêng đầu, cũng vô tội nhìn cô.

Cái gì nha! Nói đi nói lại sao lại biến thành sai lầm của hắn rồi?

Đồng Thiên Ái thở phì phò trừng lớn hắn một cái, đem ngọn nguồn sự tình nói liên tục, "Còn không phải là tại anh ! Khi đó. . . . . ."

". . . . . ." Tần Tấn Dương nghe cô nói liên hồi, hai đạo lông mày lập tức nâng lên, lập tức cúi rũ xuống. Cho đến khi cô dừng nói, gương mặt tuấn tú đã vạn phần ủy khuất.

Nhưng thực ra là cố nén cười, không thể phát tác!

Ngay lập tức làm sao sẽ xảy ra tình huống như thế, cùng hắn thực sự không liên quan! Hơn nữa, vợ của hắn sao lại đáng yêu như thế !

Lúc đang đi học lại có thể hô to giáo sư là "Tên biến thái" ? Có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, nét mặt già nua tấm tức xanh biếc của giáo sư, các bạn học tò mò nhìn chăm chú! Ai ai ai!

Đồng Thiên Ái xem bộ dạng trầm mặc của hắn, sẵng giọng nói, "Thế nào ? Anh không phải thừa nhận ? Anh nói! Có phải liên quan tới anh hay không !"

"Dạ! Đều là lỗi của anh! Là anh không tốt! Cho nên khiến bà xã đại nhân ngay lập tức chịu ủy khuất! Em liền tha thứ cho anh đi!" Hắn nghĩ cũng không nghĩ, đem toàn bộ từ nói xin lỗi vô cùng thuần thục nói ra.

Sau khi nói xong, mới phát hiện ra mình càng ngày càng có năng khiếu làm diễn viên! Nói chút lời kịch này, căn bản cũng không cần suy tính!

Đồng Thiên Ái nhíu đôi mi thanh tú, đối với lời xin lỗi không có thành ý lần này của hắn hiển nhiên đã miễn dịch, hung tợn nói, "Anh! Câm miệng cho em! Không muốn nghe anh nói chuyện nữa!"

". . . . . ." Hắn im lặng, không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng nữa.

Quả nhiên là hắc đạo công chúa ! Càng ngày càng có khí thế rồi sao!

Xe rốt cuộc vào sân trường, cây to hai bên, tán cây, vòng thành nửa hình vòm. Vào mùa hạ, còn có lẻ tẻ vài sinh viên.

Mọi người nghe được tiếng vang xe hơi sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy xe Benz, không nhịn được dừng chân nhìn, cũng là cảm thán !

Có tiền ! Cái thế giới này ! Ai ~

Không lâu sau, xe dừng ở nơi đỗ xe của trường học.

Đồng Thiên Ái mở cửa xe, không để ý đến một vị đại tổng tài, thẳng xuống xe.

Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người cô, chưa đến chốc lát, cả người mồ hôi đầm đìa. Cô đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, cảm thấy có chút không thoải mái.

Quá nóng! Khí trời quái quỷ gì đây! Không chịu nổi!

Tần Tấn Dương tắt máy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy cô bộ dạng nhíu mày, lập tức xoay người, từ trong túi mua hàng ở ghế sau xe lấy ra ô che nắng.

Lúc này mới mở cửa xe, sải chân thẳng tắp ra khỏi xe.

Trở tay nháy mắt đóng lại cửa xe, đã đem ô che nắng mở ra. Bước nhanh đi tới bên người cô, đem cái ô xanh che trên đỉnh đầu cô. Cúi đầu hỏi, "Có phải rất nóng hay không ? Mau vào thôi!"

"Ừ! Nóng quá! Em sắpthành cá nướng rồi!" Đồng Thiên Ái không tiếp tục phát tính khí trẻ con, nhiệt độ khiến cho cô vô lực.

Tần Tấn Dương ôm chầm bả vai của cô, sải bước hướng tới tòa nhà lớn cách đó không xa.

Khu hành chính.

Hai người đẩy ra cửa kiếng đi vào tòa nhà, khí lạnh mát mẻ nhất thời lan tới. Một cái lạnh một cái nóng, làm cho người ta càng cảm thấy không thoải mái! Khí lạnh thật sự là quá thấp!

Đồng Thiên Ái chu mỏ, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Bên ngoài quá nóng! Bên trong quá lạnh!"

"Anh biết rõ! Nhịn một chút! Trước đi tới chỗ giáo sư báo cáo! Phòng làm việc ở lầu mấy ?" Tần Tấn Dương dắt tay của cô, đi tới cầu thang.

Đồng Thiên Ái không chút nghĩ ngợi trả lời, "Lầu ba!"

"Ừm! Nhanh lên một chút làm xong, chúng ta trở về nhà! Vương mụ đã làm nước ô mai!" Hắn dụ dỗ cô, giống như là ở dụ dỗ một đứa bé.

Vừa nghe đến món ngon này nọ, Đồng Thiên cười đáng yêu nói ra, "Thật à? Em thích nhất là nước ô mai! Vương mụ làm sao sẽ biết em thích nước ô mai?"

"Mèo cưng!" Hắn không có ngay lập tức trả lời, cưng chiều kêu cô.

Đồng Thiên Ái ngơ ngác nhìn gò má của hắn, cũng không nhìn đường, chỉ là được hắn dẫn dắt đi về phía trước. Tựa hồ cảm giác như thế rất tốt, khiến cho cô rất an tâm ! Cũng nhân tiện nuôi dưỡng tế bào lười biếng của cô!

"Oh! Là anh bảo Vương mụ làm! Có phải hay không à?" Cô bừng tỉnh hiểu ra.

Tần Tấn Dương lại cười cười, như cũ thừa nước đục thả câu.

Đồ biến thái! Cư nhiên không nói. Thừa nhận muốn lấy lòng cô rất khó sao? Nói nhanh một chút! Đồ biến thái a đồ biến thái!

"Có phải hay không à? Có phải hay không á!" Trong tim Đồng Thiên ái đã hiểu, nhưng là chấp nhất với đáp án.

Một hỏi, một chính là không trả lời.

Trong khi tranh chấp, đã đi tới lầu ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.