Chờ Tôi Có Tội

Chương 15: Chương 15




Hai người yên lặng giằng co bằng ánh mắt, Cố Thiên Thành nói: “Được, lát nữa tôi sẽ đi thả Trâu Phù Dung. Cô ta bị thương không nhẹ, bị tôi giấu ở một nơi kín đáo, nếu như tôi không đi thì e là đến lúc các người tìm ra cũng chỉ còn cái xác khô mà thôi. Có điều, trước khi đi tôi phải có được thứ đặt cọc đã.”

Vưu Minh Hứa thấy hắn nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, Trâu Phù Dung cũng chưa chết! Trong lúc còn đang vui mừng, eo cô đã bị Cố Thiên Thành ghìm chặt, hắn đè cô trên đất. Da đầu cô tê rần, hét lên: “Đặt cọc gì?”

“Em sợ cái gì……” Cố Thiên Thành ở phía sau lưng cô lạnh nhạt lên tiếng, “Chỉ cần em yên tĩnh bên cạnh tôi một lát. Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức biến em thành người phụ nữ của tôi trước khi cảnh sát đến đây. Em cũng không mong muốn tôi ngu ngốc như vậy có đúng không?”

Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhất thời không động đậy. Trong đầu cô đang nghĩ, có lẽ hắn ta nói thật, tính mạng Trâu Phù Dung treo mành tơ kẽ tóc lại còn bị giấu đi mất. Nơi này rất có khả năng là địa bàn của hắn, cho nên hắn mới quen thuộc từng đường đi nước bước như thế, cố ý lái xe dẫn bọn cô đến đây. Còn Trâu Phù Dung và Tống Lan xui xẻo sa vào động sói. Cô không xác định được những lời hắn nói có mấy phần thật mấy phần giả, cho nên tạm thời tốt nhất là không chọc giận hắn ta, dụ hắn đưa cô đến nơi giấu Trâu Phù Dung thì tốt hơn.

Bấy giờ Vưu Minh Hứa cảm nhận được hắn khẽ kéo cô đi, hai người dựa trên một thân cây. Tay hắn đặt trên vai cô, khí tức trên cơ thể hắn truyền sang khiến cô không thể cử động.

Nặng nề nhất có lẽ là đêm trước bình minh. Màn đêm vô tận như nuốt chửng mọi vật. Xung quanh hai người chỉ có làn gió nhè nhẹ và mùi vị của cánh đồng hoang hòa quyện cùng bụi đất.

Hắn nói: “Bất kể yêu hay không yêu, bất kể cảm giác hiện tại của tôi có chân thực hay không. Bất luận em và tôi chết khi nào, chết trong tay ai. Thực ra giây phút này tôi cảm thấy bản thân hình như chưa từng biến thái. Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi những phút giây này, hy vọng tương lai em cũng đừng quên.”

Vưu Minh Hứa trầm mặc một lúc, nói: “Có lẽ vậy.”

Hắn nói: “Ở phía trước tôi, đừng động.” Thế nhưng, cho dù Vưu Minh Hứa trước nay hành sự dũng cảm, cũng đã từng yêu đương. Nhưng bạn trai cũ của cô là chàng thanh niên tốt đẹp trong trường cảnh sát, cho nên cô không quá thấu hiểu chuyện nam nữ. Cái ôm trong im lặng, lạnh lẽo thế này khiến cô hốt hoảng.

Vào một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy người đàn ông phía sau đang cử động, còn có cả tiếng rên rỉ khe khẽ.

Cô còn chưa kịp phản ứng, định quay đầu nhìn thì bỗng sững người. Sau đó, cô cảm thấy một tay hắn ta trườn lên cổ cô, siết chặt.

“Đừng động…” Giọng hắn kìm nén, hung ác và gấp gáp. Sau đó Vưu Minh Hứa nghe thấy hình như động tác tay của hắn ta càng ngày càng nhanh, tiếng hô hấp cũng càng ngày càng rõ.

Phản ứng đầu tiên của Vưu Minh Hứa chính là trợn tròn mắt, cô thực chỉ muốn chửi thề một câu. Cô cuối cùng cũng hiểu thế nào là ‘hổ xuống đồng bằng chó nó khinh’ rồi, cô hoàn toàn không ngờ rằng bản thân lại có một giây phút thảm hại thế này. Cơ thể cô cứng đờ, gần như cắn răng nghiến lợi: “Cố Thiên Thành anh dừng tay lại cho tôi!”

Nhưng trong phương diện này, Cố Thiên Thành dày dạn hơn cô nhiều, hắn hừ một tiếng: “Dừng tay? Tôi nắm của tôi, em dựa vào cái gì mà bắt tôi buông tay!”

Vưu Minh Hứa mặt đỏ tía tai, nhưng bàn tay hắn đang ầm thầm siết cổ cô, chân tay cô bị trói chặt không thoát ra được. Chỉ hơi cử động một chút là sẽ cảm nhận được ngón tay hắn ta siết lại, cô hít thở không thông. Cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, hắn ta vẫn còn tiếp tục uy hiếp bên tai cô: “Còn quậy? Còn quậy nữa tôi cắt cổ thằng đần kia, rồi đi giết nốt ba kẻ còn lại. Tôi nói rồi, tôi phải lấy thứ đặt cọc, hay là em không hề muốn đi cùng tôi mà chỉ đang dỗ dành lừa gạt tôi thôi? Tôi thậm chí còn chưa động vào em đâu!”

Hai chân Vưu Minh Hứa khép chặt, hai tay cũng nắm chặt thành quyền. Cô biết hắn nói là thật, nếu chọc giận hắn ta trong thời điểm mấu chốt không được “yên tĩnh” cho lắm này, hắn ta chắc chắn sẽ ra tay cắt đứt cổ của anh cảnh sát ngốc nghếch kia, cô có nhanh nhẹn đến mấy cũng không cứu được. Cô cắn răng chịu đựng, mắt như sắp lồi cả ra ngoài, cúi đầu, nghiến răng nói: “Súc sinh!”

Cố Thiên Thành cười thành tiếng rồi rất nhanh không cười nữa. Cơ thể và hô hấp của hắn ngày càng căng cứng.

Vưu Minh Hứa sầm mặt nhìn rừng cây trước mắt và những lá cây rơi rụng bị màn đêm nuốt chửng.

Cố Thiên Thành buông cô ra, cơ thể hắn vẫn dựa trên thân cây. Quanh tai Vưu Minh Hứa chỉ có tiếng hít thở của hắn, nhưng có thể ngửi thấy thứ mùi chỉ thuộc về đàn ông đang lơ lửng trong không khí. Cô chỉ thấy ghê tởm, ra sức nhẫn nhịn song mùi vị đó như nhiễm lên cả cơ thể cô mất rồi.

Cô tự nhủ bản thân cần bình tĩnh, nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi. Chỉ cần tìm được nơi Cố Thiên Thành giấu Trâu Phù Dung thì không cần nhịn nữa.

Cố Thiên Thành khôi phục nhịp hô hấp, kéo khóa quần rồi dùng khăn giấy lau sạch tay, nói: “Ở đây đợi tôi. Đừng chạy, nếu em chạy, tôi sẽ giết toàn bộ bọn chúng. Em cũng chạy không thoát được.”

Vưu Minh Hứa mím chặt môi.

Hắn cười thỏa mãn, ôm eo cô rồi nhặt con dao găm trên đất lên, tiến vào trong rừng.

Khu vực này một lần nữa quay về vẻ tĩnh lặng. Vưu Minh Hứa tập trung tinh thần lắng nghe, Cố Thiên Thành đã đi xa rồi. Cô cũng tin rằng hắn ta sẽ kết thúc tất cả trước khi cảnh sát tìm đến nơi.

Cảm giác bỏng rát trên mặt dần lui đi, lúc này cho dù không ai nhìn thấy thì gương mặt của cô cũng lạnh như núi băng, đôi mắt u ám. Nghĩ lại hành vi vừa rồi của Cố Thiên Thành, cô chỉ muốn giết người. Cô phải tận tay bắt được hắn ta, sau đó ấn đầu hắn trước Cục cảnh sát cho hắn ta liếm đất.

Cô định thần lại sau một hồi ác ý phừng phừng như thế, vừa định hành động bỗng phát hiện ra có điều gì đó không được bình thường. Cô từ từ quay đầu lại.

Tên ngốc bên chân cô đang mở to mắt nhìn cô. Tên này không biết đã tỉnh từ lúc nào, khuôn mặt đẹp trai vẫn tái nhợt vì mất máu, đôi mắt to tròn như quả nho nhìn cô chớp chớp.

Vưu Minh Hứa chột dạ, lạnh lùng hỏi: “Cậu nhìn cái gì? Cậu tỉnh từ khi nào?”

Khuôn mặt tên ngốc bỗng xuất hiện thần sắc vô cùng phẫn nộ, tức anh ách, duỗi ngón tay trắng mịn thon dài, da được chăm dóc rất tốt, chẳng giống cảnh sát hình sự dãi gió dầm mưa chút nào, chỉ vào quần cô, cắn răng nói: “Hắn…… vì sao lại làm ướt quần chị? Tên xấu xa! Hắn ta tè dầm trên người chị rồi! Tè dầm rồi!”

Vưu Minh Hứa đờ người, nghĩ thầm trong bụng, nếu không phải ban nãy hắn ta lấy mạng anh ra nguy hiếp, chị đây nào phải chịu nỗi nhục này? Cô gần như không đè nén nổi nữa gào ầm trời: “Cậu im miệng cho tôi!” Nói thì chậm làm thì nhanh, cô rũ tay áo, con dao lam sắc bén được giấu trong đó rơi ra ngoài, mặc kệ nó cắt vào lòng bàn tay cô phát đau, lật cổ tay cắt đứt sợi dây đáng ghét. Cô cúi đầu cắt nốt dây trói chân, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát. Cô vốn ngồi trên đất, một tay chống xuống đất, cả người nhanh nhạy bật lên, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt anh. Hai tiếng động cực nhỏ vang lên cùng lúc cánh tay phải của cô vung ra, sợi dây trói buộc tay chân của anh đã được cắt đứt. Tất cả một chuỗi động tác tự giải cứu bản thân, vực dậy, di chuyển, cứu người chỉ đã hoàn thành chỉ vỏn vẹn trong hơn một giây. Anh cảnh sát ngốc nghếch ngây người nhìn. Đợi đến khi anh phản ứng kịp thì người con gái đã quỳ một gối trên nền đất cúi đầu nhìn anh.

Cho dù anh biến thành kẻ ngốc nhưng giác quan vẫn vô cùng nhạy bén. Sắc trời đen như mực đang nhạt dần, chuyển dần sang màu xám.

Đó là dấu hiệu bình minh đang lên. Nhưng không khí càng thêm rét buốt. Cô gái mặc chiếc áo khoác vận động, mái tóc dài bay trong gió, tay trái chống đất tay phải cầm dao lam, ánh mắt trong trẻo thâm thúy. Nhìn rất… hung dữ, nhưng cũng khiến anh cảm thấy rất an toàn.

“Cậu nhớ kỹ cho tôi……” Vưu Minh Hứa gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, “Chuyện tè dầm… không cho phép nói với bất kỳ ai, bao gồm cả những chú cảnh sát lát nữa sẽ gặp. Nếu như cậu nói, tôi sẽ dùng thứ này cắt đứt tay cậu!”

Anh chàng ngốc nghếch ngẩn ngơ rồi ra sức gật đầu.

Nhìn dáng vẻ nửa hiểu nửa không của anh, Vưu Minh Hứa bắt đầu thấy hối hận về hành động uy hiếp dở hơi của mình, điều chỉnh ngữ điệu: “Đây là bí mật của riêng hai chúng ta, hiểu không?”

Anh hiểu rồi, toét miệng cười: “Ừ!” Hàm răng trắng bóng, khuôn miệng cũng đẹp mắt. Người đàn ông đẹp trai như thế mà cười lên hệt như thằng ngốc vậy.

Khóe môi Vưu Minh Hứa cũng rộ lên một tia cười, cô đứng dậy nói: “Tôi đi đây, cậu tìm chỗ nào trốn đi, đợi tôi quay về tìm cậu.”

Anh hoang mang, ôm lấy vết thương trên vai, loạng choạng đứng dậy, hỏi: “Chị, đi đâu?”

Vưu Minh Hứa nhìn lại, cởi chiếc áo khoác đưa cho anh, nói: “Tự cầm máu đi, ấn vào vết thương hoặc buộc vào. Tôi thấy cậu cường tráng lắm, chưa chết ngay được đâu. Tôi đi bắt hắn. Hắn không phải đi thả người mà là đi giết người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.