Cho Ta Một Viên Thuốc Hối Hận

Chương 4: Chương 4






"Các bạn học, học kỳ mới lại bắt đầu rồi, nhưng bây giờ cùng ngày trước không giống nhau, là bắt đầu khó khăn, chúng ta không có bao nhiêu thời gian, cho nên phải dốc hết sức vì tương lai tốt đẹp trụ cột của mình! Lớp chúng ta là lớpxuất sắc, là ưu tú nhất, chúng ta không thể để cho phụ huynh, thầy cô cùng lãnh đạo trường thất vọng, chúng ta phải vì tương lai của mình mà phấn đấu, có nghe hay không?"

"Dạ nghe!!!!!!!"

So với lúc nhà trẻ cùng tiểu học, thanh âm trẻ con của mọi người quả thật cải thiện rất nhiều.

Đường Tinh không tự chủ được nhăn mặt cau mày, đầu tháng 3 đúng là bước ngoặt thứ nhất trong đời, chỉ là nếu không có một người hướng dẫn tốt như vậy thì xem như không rồi.

Có một số thầy cô rất khó mà cũng rất tận tâm, mà có một số ít còn lại là tầng lớp "Lão bánh quẩy", Đường Tinh hiểu rất rõ, Tôn Lương hiển nhiên là vế sau.

Đường Tinh nhớ có một lần thành tích cuộc thi cực kỳ không đạt tiêu chuẩn, đêm đó Tôn Lương liền gọi điện thoại đến Đường gia, nói điện thoại 45 phút đồng hồ, chủ ý chủ yếu là cho cô tới tham gia lớp học bổ túc do ông mở ra. Nhìn Đường cha Đường mẹ không rõ tình hình, mơ mơ hồ hồ đưa tiền cho Đường Tinh học bổ túc.

Thật ra thì không phải không học được, mà là không có như dự định học được cái kia a.

Phương thức Tôn Lương làm ở trường học dùng được hình dung là "Nói chêm chọc cười"*

*"Nói chêm chọc cười" ý nói làm động tác chọc cười.

"Hôm nay nói không nhiều, học kỳ này chương trình học rất căng thẳng, mọi người không thể chậm trễ, 7h45 tiến hành lễ tựu trường, hôm nay chúng ta xuống trước 15 phút ổn định đội hình, ngày thường thể dục buổi sáng cũng lúc này 7h30', mà lớp chúng ta chỉ cần ba năm người đi xuống là được rồi, về phần vị trí đứng liền do ủy viên thể dục đi hỏi thầy giáo thể dục, được, ta sẽ đi đi bây giờ."

Tôn Luong chỉ chỉ ủy viên thể dục ngày hôm qua bị đảm nhiệm Hoành Gia Vĩ, rồi sau đó người đó lập tức bước chân dài ra khỏi phòng học.

"Ngoài ra, thời gian hai ngày thể dục buổi sáng, thì đổi thành tự học ngữ văn cùng anh văn."

Sau đó bạn học trong lớp đều ồ lên ai oán, toàn giọng nói buồn buồn liên tục không dứt, nhưng dần dần bị Tôn Lương nhìn chăm chăm mà yên tĩnh xuống, tất cả mọi người không lên tiếng nữa, ai cung không muốn làm vật hi sinh.

Một bạn học nữ phía trước thừa dịp Tôn Lương sửa sang trình tự nội dung công việc trên bục giảng, đột nhiên xoay đầu lại nói với hai cô: "Lão già này nói thật nhiều, mình nghe nói ông là được trường học mời tới, thật đáng ghét. Cũng không biết dạy có được hay không, có thể dạy hư học sinh hay không đây."

Cô ta gọi là Hách Tĩnh, là lớp trưởng mới được Tôn Lương đề cử.

Đường Tinh chú ý, lúc cô ấy nói thành ngữ "Dạy hư học sinh" lông mày nhướng cao thật cao vô cùng đắc ý.

"Các bạn học, thời khóa biểu của chúng ta từ ngày 30 trở lại đã gửi đến rồi, hôm nay tiết đầu tiên là Anh ngữ, mọi người chuẩn bị sẵn sàng 8h1' bắt đầu. Vì để chỉnh đốn kỷ luật, thầy quyết định các bạn học phải 7h30' đến trường, trễ 3 lần phải viết kiểm điểm hơn nữa phải cho phụ huynh ký tên, 3 lần trở lên không chịu sửa chữa, thầy sẽ gọi điện thoại về nhà các trò."

Bọn họ ở tuổi này sợ nhất là, "Để cho phụ huynh ký tên vô sổ" hoặc là "thành tích không hợp quy cách buổi tối thầy sẽ gọi điện thoại về nhà", những lời này tất cả giống như một gông xiềng, vững vàng đeo trên đầu mọi người, muốn cởi cũng cởi không xong, muốn ném cũng ném không được, muốn đập cũng đập không nát, cho nên chỉ có thể học Tôn Ngộ Không đem vạn dặm trường chinh đến.(?.?)

Nếu như vùng vẫy không được, cũng chỉ có thể .

Cho nên vốn là vẻ mặt không sao cả, lập tức biến hóa thành sợ hãi lo lắng lại ẩn nhẫn bất mãn vẻ mặt nhăn nhó. Bên dưới còn có thanh âm khe khẽ ai oán, bất quá cuối cùng vẫn là không thể phát huy uy lực hướng Tôn Luong phản kháng.

"Tốt lắm, các bạn học phát sách, chuẩn bị bài một chút, đến thời gian liền tập hợp ở cửa, không cho phép trễ." Nói xong, Tôn Lương rời đi phòng học, cũng không nói đi đâu.

Sau khi Tông Lương đi, lớp học như vỡ tung, mọi người ồn ào sôi nổi, vốn là yên lặng đến nghe được tiếng kim rơi mà giờ lớp học trở nên ầm ĩ nhốn nháo.

Lúc này, Diêm Linh từ nãy giờ không nói gì gục trên bàn, đẩy Đường Tinh đang phát ngốc: "Ai, Đường Tinh, bạn nói xem, đầu tháng 3 có phải rất không thú vị hay không?"

Đường Tinh trầm mặc, một hồi mới nhàn nhã trả lời: "Có lẽ vậy, nhưng đây là dĩ nhiên, không phải sao?"

"Đường Tinh, bạn hôm nay so với dự cảm đầu tháng 3 của mình thì càng không thú vị gấp trăm lần."

Đường Tinh thở dài: "Diêm Linh, bạn không hiểu."

"Đường Tinh, mình không muốn để ý bạn, mình không muốn thấy 1 Diêm Tử Lâm ở nhà, ở đây lại gặp 1 phiên bản."

Diêm Tử Lâm là mẹ Diêm Linh, cô là mồ côi cha, Diêm mẹ cũng rất cực khổ, mà con cái có ai có thể thông cảm nỗi khổ tâm của cha mẹ.

Chỉ là điều này, Đường Tinh cũng bước ra xã hội mới nhận ra.

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Mất đi mới biết quý trọng những lời này cũng không phải là không có đạo lý.

Diêm Linh nói xong cũng quay đầu đi rút 1 quyển sách trong ngăn bàn, Đường Tinh nhìn quyển sách kia vẫn còn mới, hình như là cái gì tô Mục ve vang, là 1 quyển sách điện ảnh.

Đường Tinh thấy Diêm Linh tức giận, cảm thấy lời mình nói quả thât hơi nặng.

"Diêm Linh.... ..." Đường Tinh kéo kéo áo Diêm Linh, nhẹ giọng làm nũng: "Thật xin lỗi, mình không nói vậy nữa. Mình không cần giận nhau có được không?"

Diem Linh quay mặt nhìn Đường Tinh một cái, thoải mái cười cười, "Cái gì nha, mình không tức giận."

"Không, bạn tức giận." Đường Tinh khăng khăng.

"Mình không có.."

"Bạn có."

"Mình không có.... ..."

"Bạn co, bạn có, bạn có!"

Đường Tinh không biết làm sao mình lại ở đây hỏi đáp nhàm chán vô bổ như vậy, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế.

"Được rồi, mình có, nhưng bây giờ không có, mình thề" Vừa nói diêm Linh vừa đưa 3 ngón tay, bất đắc dĩ nói.

Đường Tinh cười híp măt, vỗ vai Diêm Linh: "Cho nên mình tin bạn."

"Reng reng reng.... .....reng reng reng.... ......."

Tiếng chuông báo đã đến giờ thể dục buổi sáng, ủy viên thể dục kêu goi, mọi người rối rít bước ra lớp học, nhưng ngay sau đó liền cảm nhận được uy lực của nắng gắt cuối thu.

Ở bên trong phòng dĩ nhiên là không cảm nhận được, một khi ra khỏi phònglà có thể hiểu mùa hè làm người ta vừa yêu vừa hận thế nào.

Bất quá có người duy nhất may mắn, Đường Tinh đã biết được mười năm sau khí trời đã vượt qua nhiệt độ 1 năm này, hôm nay năng lực tiếp nhận cũng cao hơn, HP tương đối đầy đủ.

Mặt trời chói chan, Đường Tinh vừa định đứng lên nhìn điểm tâm cô để trong bàn học còn chưa ăn, bụng bắt đầu kêu rột rột.

Chịu đựng cơn đói cũng nóng bức, mọi người xếp thành hàng, dưới sự hướng dẫn của ủy viên thể dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.