Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 65: Chương 65: Người anh thích nhất




Nhưng cho dù là củi khô cuối mùa gặp lửa mạnh làm sao cũng khiến cho hai người trên giường lớn đốt ra một lỗ thủng, nhưng rốt cuộc là sống chung một nhà với người lớn, Chu Diễn có lòng nhưng Quý Nguyên rất ngại.

Chu Diễn nghĩ đi nghĩ lại, lửa này nếu thật sự đốt lên, một lát cũng không thu lại được, đến lúc đó thật sự để cho người lớn nghe thấy cái gì, vậy cố gắng tới lúc này của cậu sẽ bị nước cuốn trôi mất một nửa. Vì vậy cuối cùng hai người chỉ ra tay giúp đỡ lẫn nhau một lần cho đỡ nghiện.

Buổi sáng mẹ Quý Nguyên thức dậy chỉ một lát sau, đã nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ từ phòng Quý Nguyên ở bên cạnh. Bà cho là buổi sáng Quý Nguyên thức dậy đi vệ sinh một chút, từ trong phòng bếp nói vọng ra ngoài: “Còn phải ngủ bao lâu? Đi vệ sinh thì đi đi, sau đó đi mua thức ăn.”

“Bác gái, “ Chu Diễn đi theo đứng ở cửa phòng bếp, vừa mở miệng mẹ Quý Nguyên mới phản ứng được, vào lúc này trong nhà còn có một Chu Diễn.

“Sao lại dậy sớm như vậy?” Mẹ Quý Nguyên cầm lấy khăn lau tay ở bên cạnh xoa xoa tay.

Bảy giờ rưỡi, trong ấn tượng của mẹ Quý Nguyên, đối với cái loại trứng lười như Quý Nguyên mà nói thì bây giờ vẫn tính là rạng sáng. Trước kia mỗi kỳ nghỉ đông ở nhà mỗi ngày đều là ngáy o o o ngủ đến chín rưỡi sáng, chờ một chút là có thể đúng lúc ăn cơm trưa sớm.

“Hôm nay coi như là ngủ nướng rồi.” Chu Diễn cười, mặc dù cậu ở nhà còn buồn ngủ, nhưng mẹ Quý Nguyên nhìn ra, cho dù là lúc này thanh niên trước mặt đã hơi lộ ra ngoài một chút trưởng thành, nhưng từ bên trong bà vẫn nhìn ra đượcChu Diễn, cùng với đứa bé ở đối diện năm đó cũng không có thay đổi quá nhiều.

Mẹ Quý Nguyên nhìn trên người cậu, mặc dù bên trong không mặc nhiều lắm, nhưng mà vẫn có thể từ trong chi tiết trong bình thường nhìn ra cách thức mà Chu Diễn và Quý Nguyên ở chung như cũ. Mẹ Quý Nguyên còn nhớ rõ chuyện khi mới quen Chu Diễn, từ việc nhà đến việc trong phòng bếp cái gì cũng không biết, cơ bản cũng không khác Đại Thiếu Gia cá đến vươn tay cơm tới há mồm.

Mà trên danh nghĩa Quý Nguyên chính là đồ trứng lười, nhưng đồ gì cần biết cũng biết, cuộc sống có thể tự mình ở bên ngoài giặt quần áo nấu cơm ..., Mẹ Quý Nguyên là một chút cũng không lo. Cho nên vốn cho là sau khi hai người ở chung một chỗ sẽ là Quý Nguyên chăm sóc Chu Diễn nhiều hơn chút, nhưng mà bây giờ xem ra cũng không giống như vậy.

Khó có được một sớm tinh mơ, hôm nay mẹ Quý Nguyên chuẩn bị làm đồ ăn sáng hơi khó một chút, vì vậy sáng sớm dậy chuẩn bị làm sủi cảo.

Chu Diễn đề nghị giúp bà, vả lại rất thuận tay cầm một bó rau cần từ trong chậu rửa rau lên.

Mẹ Quý Nguyên cười: “Để bác làm cho, tí nữa cháu lại không biết phải làm thế nào.”

“Cháu và Viên Viên cũng từng tự làm qua sủi cảo, anh ấy nói chỉ cần bấm rễ đi là được.” Chu Diễn cầm món ăn đứng bên cạnh thùng rác, nhìn người vẫn rất có tinh thần, nhưng mà dáng vẻ có chút không khỏe.

Nhìn Chu Diễn vẫn không giống người sẽ làm những việc nhỏ này. Nhưng mà mẹ Quý Nguyên quan sát động tác rất thuần thục trên tay của cậu, điều này cũng xác định đây không phải là kiểu lần đầu tiên làm việc. Lại nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của Chu Diễn trên phương điện làm việc trước kia, trong lòng mẹ Quý Nguyên lại có chút vui mừng.

Hai người ở chung một chỗ, trừ đi bối cảnh gia đình mà nói, quan trọng nhất vẫn là quyết tâm vì đối phương mà thay đổi cùng với cảm thông lẫn nhau. Mặc dù tuổi của Chu Diễn còn nhỏ, nhưng ở phương diện này biểu hiện tốt vô cùng.

Điều này làm cho cái nhìn không quá hài lòng của mẹ Quý Nguyên với cậu lúc đầu cũng dần dần thay đổi.

Quả nhiên là gần chín giờ Quý Nguyên mới từ từ đi ra khỏi phòng, lê dép lê vào trong phòng ăn uống nước.

“Chu Diễn?” Anh nhìn xung quanh một chút, lại nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, vì vậy nâng cao giọng nói hỏi, “Mẹ, Chu Diễn đâu rồi?”

“Em ở trong phòng bếp.” Giọng nói của Chu Diễn truyền tới.

Quý Nguyên kéo cửa phòng bếp ra, phát hiện trên thớt để mấy cái sủi cảo tròn vo có hình dáng đáng yêu, mà Chu Diễn đi theo mẹ Quý Nguyên học cách gói thế nào.

“Chu Diễn đã đi theo mẹ một lúc lâu rồi, nào giống như con cái đồ lười này?” Mẹ Quý Nguyên cúi đầu, rồi nói về phía Chu Diễn, “Trước tiên bóp chỗ này lên, sau đó từ trong gan bàn tay dùng sức bấm xuống, đúng.”

Trong chuyện khác Chu Diễn rất lợi hại, nhưng mà không ngờ khi làm việc nhỏ như gói sủi cảo này lại là đồ ngốc. Quý Nguyên ở bên cạnh thấy cười khúc khích không ngừng, anh đi theo rửa tay gói cho Chu Diễn nhìn, nhưng căn bản là nhanh đến mức Chu Diễn còn chưa kịp nhìn rõ thế nào thì một cái sủi cảo vòng tròn cuồn cuộn đã ra lò rồi.

“Ngu ngốc.” Quý Nguyên dương dương tự đắc thả sủi cảo trên tay xuống thớt.

“Chỉ có con thông minh!” Mẹ Quý Nguyên không nhìn nổi cái dáng vẻ đuôi lắc lắc vểnh lên trời vẫn còn đi bắt nạt người khác của Quý Nguyên nữa, vừa giúp Chu Diễn nói chuyện vừa đuổi Quý Nguyên ra ngoài, “Đánh răng rửa mặt đi, một lát còn ăn cơm.”

Quý Nguyên không để trong lòng, tâm tình cực tốt lắc lư một cái rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách, ông Quý vẫn còn ở loay hoay với bộ trà cụ mình mới được nhận tối qua, yêu thích không buông tay không chớp mắt. Quý Nguyên rửa mặt xong đặt mông ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh ông: “Cha, cho con một chén.”

Anh nói xong đưa tay ra muốn lấy ly trà, lập tức bị cha anh ngăn cản.

“Cũng dám sờ vào.” Thiếu chút nữa ông Quý đã ôm ly trà vào trong lòng ngực mình coi như bảo bối.

“Thật nhỏ mọn.” Quý Nguyên chê cười nhìn ông một cái, một mình xếp chân ngồi trên ghế sofa, đầu dán dựa lưng, trên TV là ca nhạc chúc mừng năm mới, chóp mũi gửi thấy chính là mùi hương sủi cảo trong bếp, có cha có mẹ còn có một đồ chó mình cực kỳ thích, chuyện gì cũng không thể phá hỏng tâm trạng tốt lúc này của ở Quý Nguyên.

Một hồi ăn sủi cảo lót bụng, bụng Quý Nguyên cũng căng tròn giống như cái sủi cảo vậy, nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi. Mặc dù đã rất no rồi, nhưng miệng lại vẫn thèm, muốn ăn trái cây nhẹ nhàng để đỡ ngán.

“Thật muốn ăn trái cây nha, không biết cái người mà anh thích nhất có thể giúp anh cầm một chút lại đây không?” Quý Nguyên lười biếng, hoàn toàn xuất ra cái kiểu đại gia được Chu Diễn nuông chìu lúc ở thành phố A.

Ba mẹ Quý Nguyên nào có chiều ra cái tính tình thối này của anh, mẹ Quý Nguyên vừa muốn đưa tay bóp mặt của Quý Nguyên xem dày đến mức nào, Chu Diễn đã lập tức đứng lên, hai ba bước đi vào phòng bếp.

Ông lớn Quý Viên Viên đều đã nói hết ra câu người anh thích nhất này, Chu Diễn có thể để cho người khác đoạt cái danh hiệu đoạt này sao.

Trong phòng bếp vang lên tiếng xả nước ào ào.

Mẹ Quý Nguyên vỗ một cái lên bắp đùi Quý Nguyên: “Con là người không có tay chân sao, sai người khác làm việc là giỏi, nếu không phải là gần sang năm mới, chắc chắn mẹ sẽ đánh con một trận.”

Quý Nguyên lấy một cái gối ôm ở bên cạnh ôm vào trong ngực, hừ một tiếng: “Mẹ không nỡ, cũng đừng làm con sợ, vậy con mới không tin.”

Cái kiểu muốn ăn đòn này, vốn là không muốn đánh lại khiến cho mẹ Quý Nguyên hận không được thật sự đánh anh một trận rồi.

Cái loại thời điểm như lễ mừng năm mới này quan trọng nhất là sum vầy và vui vẻ, Chu Diễn đứng ở bên cạnh bồn rửa rau rửa từng quả dâu tây đỏ tươi đáng yêu, bên tai còn có thể nghe thấy giọng nói của Quý Nguyên trong phòng khách.

Cửa sổ nhỏ ở trước mặt nhìn ra bên ngoài, mấy đứa trẻ kết bạn với nhau đi dạo vui đùa ầm ĩ trong công viên nhỏ dưới lầu. Tất cả nhìn qua đều vô cùng bình yên, thật ra đây là thứ khiến Chu Diễn xa lạ nhất, hiện tại cậu rất muốn quý trọng người ở bên cạnh này.

Người một nhà nhàn nhã thong dong qua một năm, chẳng qua chính là mùng hai, Trần Phàm Kiều ở bên kia đã liên lạc bảo Quý Nguyên cần phải trở về, mùng bốn có hoạt động muốn tham gia, về sau đề liên tục bận rộn.

Lúc này ba mẹ Quý Nguyên mới có chút cảm giác chân thật là Quý Nguyên đã bước một cước vào Làng Giải Trí rồi, bằng không lúc trước vẫn còn cảm thấy con trai là đang trở lại nghỉ đông.

Trở lại thành phố A cảm giác cơ bản chính là một cước từ trên trời trở lại nhân gian. Hưởng thụ qua ngày thanh nhàn trong nháy mắt Quý Nguyên bị quẳng vào trong công việc vàng.

《 gió xuân say 》 lập tức sẽ công chiếu rồi, các loại tuyền quảng cáo cũng càng ngày càng gióng trống khua chiêng. Bộ này phim này mới vừa bắt đầu được nhiều người coi trọng hơn, thứ nhất là trong số những diên viên thì Quý Nguyên cũng đang nổi tiếng, không ít người đều chờ đợi muốn nhìn thấy diễn xuất của anh trong bộ phim đầu tiên ngoài quảng cáo sẽ như thế nào.

Mà các nhân viên tham gia chế tác 《 gió xuân say 》 lại vô cùng tin tưởng đây là một bộ phim võ hiệp chất lượng cao mà những năm gần đây khó được. Vàng thật không sợ lửa, hiện tại đề tài hơn cao nghi vấn càng nhiều ngược lại càng tốt, đến lúc đó tạo thành hiệu quả tương phản mới có thể càng làm cho người ta tâm phục khẩu phục.

Ngoại trừ cái này còn xác định các loại tuyên truyền quảng cáo, bởi vì khó khăn nhất chính là việc vượt qua đỉnh núi đã được xác định trong quảng cáo của se¬cret năm ngoái, một đài truyền hình làm phim phóng sự nổi tiếng ở nước ngoài cũng bắt đầu để chuẩn bị vào quay phim, phim phóng sự dùng rất nhiều hình ảnh chân thật tất cả đều quay ở trường quay, nhưng mà các diễn viên chính cũng muốn tiếp nhận phỏng vấn mới.

Phóng viên bên kia rất nhanh đã liên lạc với Quý Nguyên, sau khi xác nhận với Danae, Quý Nguyên tiếp nhận phỏng vấn. Nhưng mà cũng không biết nguyên nhân là gì, người được cử tới phỏng vấn Quý Nguyên là một phóng viên có chủ nghĩa phân biệt chủng tộc nghiêm trọng, nói gần nói xa đều không hợp ý.

“Thật ra thì sau khi ngài trở thành nhân vật chính trong quảng cáo của se¬cret, bên ngoài giới đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhưng mà hình như ngài cũng không có ý định phát triển ở thị trường hải ngoại, xin hỏi đây là vì cái gì? Dù sao cũng có rất nhiều người muốn chia phần của miếng bánh ngọt là thị trường Âu Mĩ, khẳng định là khi đến hải ngoại người xem sẽ thích một minh tinh người châu Á hơn chứ?”

Phóng viên nhìn như khách khí, kì thực khắp nơi đều là bẫy.

Phiên dịch đã sớm được sắp xếp ở bên cạnh hoàn toàn không có chút tác dụng nào, Quý Nguyên mở miệng dùng tiếng Anh lưu loát trả lời cái vấn đề này.

“Đầu tiên thì tôi cho là, cho dù là người xem ở nơi nào, chỉ cần yêu thích tôi, tôi đều mang tâm tình cảm kích, bởi vì mọi người đều bình đẳng. Tiếp theo về việc tiến quân vào thị trường Âu Mĩ, quả thực là hiện tại tôi chưa có tính toán như vậy. Mặc dù tôi lấy thân phận là người mẫu quảng cáo thường niên của se¬cret để phỏng vấn, nhưng trên thực tế tôi càng muốn đi trên con đường của một diễn viên.

Tôi cảm thấy được không cần quanh co lòng vòng, nếu như từ góc độ của diễn viên mà nói, tôi cho là diễn viên châu Á trong giới giải trí Âu Mĩ vô cùng kiêu ngạo. Cho dù từ vài chục năm trước tới bây giờ, mặc dù không ít người cũng muốn phủ nhận, nhưng cái này là sự thật.”

Quý Nguyên nói một chuỗi dài khiến phóng viên cũng có chút bất ngờ, anh ta cười cười, dứt khoát đổi một đề tài: “Khi vừa bắt đầu ngài gửi video đến phỏng vấn, có từng nghĩ rằng đối tượng mình muốn cạnh tranh là những người đàn ông da trắng anh tuấn cùng với những cô gái tóc vàng tràn đầy sức quyến rũ có bao nhiêu ưu tú hơn không?”

“Thật sao?” Quý Nguyên lộ ra một nụ cười khéo léo, câu này đúng là không biết anh có suy nghĩ về việc đặt câu hỏi này hay liệu rằng những tuấn nam mỹ nữ kia đang đặt câu hỏi cho anh, khi suy nghĩ của phóng viên còn chưa trở lại, Quý Nguyên nói tiếp, “Tôi cho là người cần lo lắng cái vấn đề này là bọn họ, dù sao cuối cùng tôi đã thắng.”

Hai chữ người ưu tú cũng đủ để thấy được thành kiến của người phóng viên này cũng không có ý tốt, đối với loại người như vậy, đương nhiên là Quý Nguyên sẽ bày ra sự bén nhọn của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.