Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 63: Chương 63: Gọi anh là ông xã




Đối với chuyện rạng sáng ngày hôm sau Quý Nguyên lại trở thành người được tìm kiếm nhiều nhất, Trần Phàm Kiều cũng có chút mộng. Nói thật, anh cũng chưa từng coi Quý Nguyên như một nghệ sĩ phải lo lắng nhiều, mặc dù là mới vừa vào giới, nhưng mà thái độ làm việc tốt lại chịu khó không nói, sau lưng có một kim chủ đại nhân lớn như vậy cũng không có yêu cầu đãi ngộ khác biệt gì, hơn nữa về cơ bản cả người không có tật xấu gì.

Nhưng mà chuyện Quý Nguyên được tìm kiếm nhiều này, ngoại trừ cái quảng cáo trực tiếp của se¬cret ngay từ khi bắt đầu kia, cơ bản vài lần trong đó không giải thích được đều bị người chơi xấu. Bây giờ cộng với độ nóng tìm kiếm đi trên đường từ trước tết cộng với cái này trước sau trở nên vô cùng tích cực, hiệu quả rất không tệ. Đúng lúc bổ sung thêm ánh sáng đang thiếu hụt cho Quý Nguyên vì khoảng thời gian này anh không có hoạt động.

Chờ năm sau công chiếu《gió xuân say》, sau đó còn có hai bộ phim rất có tiếng khi nghỉ hè, sau một năm sẽ duy trì được nhịp điệu của việc tung ra tác phẩm.

Weibo ngày hôm qua của vị phụ huynh đó lúc này đã được hơn vạn người chuyển, bình luận khen càng nhiều hơn gấp mấy lần.

“Loại phương pháp này thật thông minh, dùng một phương pháp mà bọn trẻ thích để tăng thêm động lực cho chúng, tốt hơn nhiều so với việc dùng phương thức cứng rắn bằng sức mạnh.”

“Tôi cảm thấy được Mẹ Viên Viên nhất định cũng là một vị nữ sĩ (bà, phu nhân) thật đáng yêu nha.”

“Viên Viên không tính mở một lớp dạy thư pháp ... Sao 【 che mặt 】”

Đương nhiên vẫn sẽ có người chất vấn cái loại Weibo này, hoài nghi đây là ở sau lưng cố ý lăng xê .... Sau đó lập tức có một dân mạng đứng ra giúp một tay đưa bằng chứng.

“Không có, đây là sự thật, em trai tôi học ở lớp này, năm nay thi đứng thứ nhất cả lớp, cầm về mạnh mẽ đưa cho tôi, bình thường em trai tôi là một người vô cùng tiện (ti tiện, hèn hạ), nhưng ngày hôm qua thật sự có bị cảm động đến khóc【 cười khóc 】 năm nay quyết định không đánh nó nữa.”

“Em trai lầu trên cảm động đến khóc đi!”

Một buổi sáng Quý Nguyên nhìn qua các loại bình luận đến mấy lần, cho dù bình thường da mặt rất dày, lúc này khoe khoang không phải rất tốt bụng. Giống như bình thường lúc gọi điện thoại cho Chu Diễn lại không nhịn được khoe khoang: “Em lên mạng chưa?”

Chu Diễn nhìn kiểu này là biết Quý Nguyên muốn nói điều gì, nói trước khen anh: “Chữ của Viên Viên là đẹp nhất thế giới, Viên Viên là thần tượng ưu tú nhất thế giới.”

Quý Nguyên được người ta khen còn không biết dừng, hoài nghi lời nói này của Chu Diễn không đủ chân thành: “Cảm giác em giống như đang khách sáo nói một chút mà thôi.”

Chu Diễn bật cười.

Quý Nguyên lại cảm thán: “Bọn họ đều tốt đều đáng yêu, fan làm sao lại đáng yêu như vậy chứ?”

Chu Diễn đổi một cái tay cầm điện thoại di động, đầu ngón tay của anh đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ hai cái, cậu chủ lãnh khốc không phải quá cam chịu bị một đám người xa lạ hạ thấp xuống: “Em thì sao?”

Nếu như cậu chủ như em không đủ đáng yêu vậy thì ánh mắt của Quý Viên Viên quá cao rồi?

“Bọn họ là đáng yêu, còn em là đồ chó.” Quý Nguyên hèn hạ ti tiện.

“Vậy anh là cái gì?” Chu Diễn hỏi anh.

Quý Nguyên co rụt một cái trên sô pha, có chút khó chịu, nhưng mà dừng một chút lại nói: “Anh là ông xã của đồ chó.”

Lúc trước cả người Chu Diễn không thoải mái vào lúc này cũng đã thoải mái.

Nói cũng kha khá rồi, hai người lại chuyển sang chế độ rảnh tay, để sang ở bên cạnh, mình tự làm chuyện của mình, thỉnh thoảng nói một câu giống như đối phương đang ở bên cạnh mình vậy.

Quý Nguyên lấy giấy bút lại mở chức năng quay phim trong điện thoại di động, hướng về phía trên tờ giấy trắng bắt đầu viết.

Dĩ nhiên là Quý Nguyên không phải vô dục vô cầu, anh muốn đỏ nha. Nếu một chút chuyện hằng ngày khiến dân mạng thích, phát hơn hai cái Weibo có gì ghê gớm đâu.

Lúc này anh viết mấy nét chữ cơ bản ở trên giấy, hơn nữa một bút một vạch giới thiệu rất rõ ràng.

“Cái chỗ này như vậy vượt qua, sức lực hơi nặng một chút. . . . . .”

Chu Diễn ở bên đầu bên kia điện thoại nghe anh nói chuyện, có chút ngạc nhiên: “Đang làm gì đó?”

“Viết chữ, “ Quý Nguyên đáp lại.

Chu Diễn đầu óc chuyển rất nhanh, cười: “Thật sự là muốn mở một lớp dạy viết chữ cấp tốc sao? Anh là đồ lười.”

Quý Nguyên có chút không phục, nghiêm túc nói: “Không phải là lớp cấp tốc, dục tốc bất đạt những lời này em chưa từng nghe qua à.”

Phía sau vừa hừ một tiếng, coi như là đáp lại với Chu Diễn, nhưng thật ra là muốn nói em mới là đồ lười, nhưng cân nhắc đến bây giờ đang ghi hình, nói quá nhiều có chút hủy hoại hình tượng trước mặt công chúng của mình, vì vậy đành nhịn.

“Viên Viên nói cũng đúng.” Chu Diễn lập tức lui bước, cho anh một chút thuận lông.

Lúc này Quý Nguyên mới viết xuống, một cái video dài năm phút đồng hồ liên tục theo thứ tự dạy các nét bút chữ Hán.

Trong video cũng không có chỉnh sửa gì, anh đã trực tiếp đăng lên trên weibo.

Nguyên hồ hồ: cùng nhau viết chữ nha. 【 video 】bài tập hôm nay: nét bút cơ bản mỗi dạng viết mười lần, nộp bài tập ở khu bình luận.

Quý Nguyên đăng xong video cảm thấy hài lòng, đợi mười phút mới mở bình luận ra, dù thế nào cũng phải để cho người ta xem một chút nội dung không phải sao.

Mẹ Quý Nguyên là giáo viên, từ nhỏ Quý Nguyên đã là mưa dầm thấm đất thật ra thì trong lòng cũng muốn làm giáo viên, bằng không anh cũng sẽ không lựa chọn một trường đại học chuyên nghiệp ở trung tâm như vậy. Lúc này ý muốn dạy học nổi lên, vốn là rất mong đợi sau khi mở ra khu bình luận khu sẽ thấy rất nhiều bóng dáng gật đầu nghiêm túc của những đứa trẻ, kết quả không ngờ khu bình luận mở ra là một bức tranh hoàn toàn khiến anh bất ngờ.

“Tôi nghe được cái gì!! Một giọng nam khác đi! Không thể nghi ngờ rồi! A a a, Viên Viên đây là kiểu nói chuyện bình thường của hai người à! Rất ngọt nha.”

“‘Viên Viên cũng đã trả lời’ ha ha ha ha, ai nói bạn trai Viên Viên là cái loại treo lên là nổ đó, rõ ràng bạn trai của Viên Viên là loại hình kiều thê (ái thê vừa trẻ vừa đẹp) nha, cái cảm giác chính là người một tay sắp xếp hết tất cả trong chương trình đó. Bà xã chịu đựng không có chạy.”

“Anh anh anh, cái cảm giác ba chữ đồ lười đó hàm chứa mùi vị cưng chìu nha. Cám ơn video dạy học của giáo chủ Viên Viên”

“Rốt cuộc Viên Viên cũng học được việc hưởng ứng dân ý thả thức ăn cho chó rồi, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng.”Bình luận Quý Nguyên chờ mong xếp phía sau hơi xa một chút, nhưng mà người hưởng ứng cũng rất nhiều rồi.

“Tốt giáo viên Viên Viên, đúng vậy giáo viên Viên Viên.”

Quý Nguyên nhìn chằm chằm cái người đang nói kia là Chu Diễn. Bà xã chịu đựng nhìn bình luận một lúc, khóe miệng càng ngày càng mở, cuối cùng không nhịn được mà cười ra tiếng hơn nữa còn cho điểm tán dương dưới bình luận vả lại bình luận thêm một câu “Ha ha ha“.

Đám người trên mạng thấy bình luận của anh, một đám đều đi theo anh thả ha ha ha, người Chu Diễn. Hình tượng bà xã chịu đựng như ngừng lại trên internet.

Đảo mắt đã ba ngày kể từ hành trình dạy học, khu bình luận của Quý Nguyên trở thành kỳ quan dưới bình luận của minh tinh từ trước tới này chưa từng có. Mang đồ theo bình luận cùng với các loại nhãn hồng hồng đỏ đỏ # cùng học viết chữ với Viên Viên #.

Nhưng mà trọng yếu nhất đối với Quý Nguyên chính là, rốt cuộc Chu Diễn đã tới.

Quý Nguyên chạy xuống dưới lầu chung cư mua đồ ăn vặt cho mình. Thành phố J là địa phương nhỏ, căn bản trong chung cư bọn họ tất cả đều là người quen, mặc dù rất dễ bị người khác nhận ra, nhưng mà những cái khác ví dụ như việc tạo thành xôn xao ... Ngược lại không cần lo lắng.

Anh giơ lên một hộp sữa ngâm nga bài hát đi về nhà, đúng lúc này tin nhắn của Vũ Dật Phi đến.

Ngày mồng một tháng năm bay: 【 print screen 】 cho em xem một chút.

Hình ảnh bên trong là đoạn Quý Nguyên nhẹ nhàng cùng với mấy người trên mạng nói chuyện, hơn nữa có khen người ta. Chứng cớ của cái bình luận bà xã chịu đựng kia. Mấy cô bé cách màn ảnh đột ngột bày tỏ việc kiểm tra Hormone của Quý Nguyên, sao có thể nhìn ra được ai là công ai là thụ. Nhưng ánh mắt của Vũ Dật Phi sáng như tuyết, Chu Diễn và Quý Nguyên ai công ai thụ anh ta còn không biết sao.

Chính là Vũ Dật Phi bận bịu ở đây hai ngày, nếu không phải đã sớm đến tìm Quý Nguyên. Ai bảo ngày đó Quý Nguyên hù dọa anh, làm cho anh không đánh đã khai đi tìm Trì Lập An, kết quả bi thảm, bị thu thập một trận, cái này xem ra Vũ Dật Phi hoàn toàn là tai bay vạ gió, tất cả đều là do Quý Nguyên ban tặng.

Thù này không báo không phải là quân tử.

Ngày mồng một tháng năm bay: anh muốn gửi cái này cho Chu Diễn nhìn!

Ngày mồng một tháng năm bay: tiểu yêu tinh, em chờ không xuống giường được đi.

Ông xã của đồ chó: a, sợ anh chắc.

Quý Nguyên lại cắn ống hút uống một hơi, thăm dò tự tin tấn công không sợ hãi chút nào.

Ông xã của đồ chó: anh cho rằng cái này nick name này của em là lấy không sao?

Ngày mồng một tháng năm bay: 【 nước mắt lã chã 】 anh không tin!

Ông xã của đồ chó: không tin thì anh đi hỏi Chu Diễn.

Hỏi Chu Diễn. . . . . .

Vừa bắt đầu Vũ Dật Phi còn không biết Chu Diễn là hạng người gì, bây giờ ở cùng Trì Lập An đã lâu còn không biết Chu Diễn này. Mặc dù Trì Lập An là không có nói qua Chu Diễn cái gì, nhưng Vũ Dật Phi tự mình hồi tưởng một phen cũng có thể phát hiện ra lúc trước Chu Diễn nói Trì Lập An là kiểu yếu ớt trong tình cảm chính là gạt người đấy.

Quý Nguyên thiện lương đơn giản, Chu Diễn cũng tuyệt đối là nhân vật lòng dạ hiểm độc nhẫn tâm.

Vũ Dật Phi ở bên kia suy nghĩ một chút, khoát tay lia lịa, được rồi được rồi.

Hôm nay tâm tình của Quý Nguyên tốt, một đường đi về nhà đều là ngâm nga bài hát.

Ghế sa lon ông Quý nghe tiếng cửa mở quay đầu ngó anh một cái, cố ý nói cho Quý Nguyên nghe: “Hey, giường đệm trong phòng khách đã xong chưa?”

Lời này đúng là Mẹ Quý Nguyên nói, Quý Nguyên ở một bên đổi giày vừa dựng lỗ tai.

Lần trước Chu Diễn tới Quý Nguyên là chỉ ngóng trông cậu ngủ phòng khách, nhưng bây giờ không giống nhau, hai người tiểu biệt thắng tân hôn ai không trông cậy vào việc có thể làm chút gì đó chính là kẻ ngu. Nhưng mà dựa theo lời của cha anh mà nói, ngọn lửa hi vọng trong lòng Quý Nguyên lại bị dập tắt.

Mẹ Quý Nguyên tiếp tục đan áo len, trong lời nói ngược lại là vô cùng thoải mái: “Có cái gì tốt mà trải, lãng phí chăn, lại phải phơi chăn thêm lần nữa, tôi lười phải lấy, ông muốn lấy thì ông tự đi mà lấy.”

Ông Quý nghẹn lời: “Vậy làm sao ngủ?”

Mẹ Quý Nguyên trừng mắt nhìn ông: “Ông cứ lắm chuyện, làm như thế nào ngủ thế nào ngủ.”

Quý Nguyên không ngờ mẹ anh lại thẳng thắn dùng tư thế oai hùng Nữ Trung Hào Kiệt như vậy! Lập tức ở trong lòng cho bà chín chín tám mươi mốt cú điện thoại. Vốn là anh có cảm giác tỉ lệ rất nhỏ sẽ chạy đến phòng mình, lại bị ông Quý gọi lại.

“Mấy tuổi rồi mà còn mua nhiều đồ ăn như vậy?” Ông bị chặn họng ở chỗ mẹ Quý Nguyên, tới tóm lấy tật xấu của Quý Nguyên.

Mẹ Quý Nguyên đau lòng con trai, dùng móc đan len đâm cánh tay của ông Quý: “Xem TV cũng không yên tĩnh, Nguyên nhi, đừng để ý tới ba con, ông ấy chính là muốn ăn thêm xấu hổ.”

“Nói hưu nói vượn!” Ông Quý mắng chửi người không có lo lắng gì, lại hỏi Quý Nguyên, “Máy bay của Chu Diễn lúc nào tới, ba đi đón người.”

“Để con đi cho.” Quý Nguyên nói.

“Con đi bị người ta nhận ra thì làm thế nào?” Mặc dù ông Quý không quá vui mừng, nhưng nghĩ đến chu đáo.

Vì vậy Quý Nguyên lập tức chạy về phòng nhắn tin cho Chu Diễn, để cho cậu chuẩn bị tâm lý.

Chu Diễn cũng là buổi tối lên máy bay, chờ đến khi đến nơi không khác lắm cũng đã là chín giờ rưỡi. Quý Nguyên ngồi trên ghế sa lon với mẹ anh cùng nhau xem ti vi, rõ ràng trong lòng có chút không yên.

Mẹ Quý Nguyên đã nhìn ra, hù dọa Quý Nguyên: “Ba con không muốn đánh con, nói không chừng vào lúc này lại đánh Chu Diễn đấy.”

Quý Nguyên mạnh mẽ ổn định: “Con mới không tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.