Chờ Đợi Giọng Nói Của Em

Chương 11: Chương 11: VẾT CHÀM THIẾU NỮ




A Huy, nữ, 17 tuổi, sinh viên trung cấp

Tôi là một cô gái lơn lên ở nông thôn, năm nay 17 tuổi. Tôi đang học trung cấp ở trên huyện. Các bạn học đều nói rằng trông tôi luôn có vẻ trầm uất. Họ đương nhiên có tư cách để vui vẻ hơn tôi bởi vì họ chưa từng gặp phải những tổn thương sâu sắc như tôi bao giờ. Những tổn thương đó, đối với tôi, là vô cùng khủng khiếp. Hai năm qua dù thời gian đã xóa nhòa rất nhiều ký ức trong quá khứ, nhưng ác mộng hôm nào vẫn như một bóng đen cứ mãi ám ảnh tôi…

Lúc đó, tôi vừa thi hết cấp xong. Tôi và chị gái vốn đã bàn nhau sẽ cùng về nhà dì chơi, nhưng sát ngày đi, bạn trai của chị từ Quảng Châu quay về. Đương nhiên chị đã bỏ rơi tôi để đi chơi cùng bạn trai mình. Tôi giận dỗi không thèm chờ thêm hai ngày để cùng chị về nhà dì. Tôi một mình đi về nhà dì.

Nhà dì cách nhà tôi khá xa. Tôi ăn cơm xong, ngủ một giấc no nê rồi mới lên đường, vừa đi tôi vừa rong chơi. Đến gần buổi tối tôi mới đi đến đó. Nhưng tới nơi thì lại thất vọng vì cà dì và em họ của tôi đều đi vắng. Cũng may là còn chồng của dì ở nhà. Chú nhìn thấy tôi liền tỏ ra rất vui vì đang không biết bữa tối sẽ ăn uống ra sao thì bỗng nhiên có người đến nấu cơm cho. Tôi vừa nấu cơm vừa hỏi đùa xem có phải chú chọc cho dì giận để dì bỏ về nhà bà ngoại rồi không? Chú bảo, tôi đã đoán trúng phóc! Chú còn nói với tôi rằng dì rất ghê gớm, quản lí chú rất khắt khe, không cho chú chút tự do nào!

Chuẩn bị ăn cơm, chú chạy ra ngoài mua mấy lon bia rồi vừa uống vừa khen tôi là một cô bé ngoan. Tôi biết chú dì thường xuyên cãi nhau, là do dì không thích chú uống say, có hại cho sức khỏe. Nhưng tôi biết dì khuyên như vậy chỉ phí công mà thôi, bởi nếu nghe lời dì thì chú bỏ rượu từ lâu rồi. Lúc đó tôi còn quá nhỏ, không hề biết một người đàn ông khi say sẽ trở nên đáng sợ như thế nào. Tôi làm sao biết được điều đó, thậm chí còn cười nói thoải mái với chú nữa.

Lúc tôi rửa xong bát đũa, trời vẫn chưa tối hẳn. Chú tôi dường như đã uống quá nhiều nên mặt đỏ tưng bừng, nằm vật ở trên giường. Tôi thì đang do dự, không biết có nên về nhà lúc này không bởi trời đã tối rồi có lẽ tôi nên nhờ chú đưa tôi về nhà. Nhưng vừa đi đến cửa phòng thì tôi đã nghe thấy tiếng ngáy của chú rồi. Giờ gọi chú dậy có lẽ không hay lắm nên tôi định sẽ để chú ngủ thêm, lát nữa chú tỉnh lại thì chú sẽ đạp xe chở tôi về nhà.

Cứ như vậy, tôi đợi mãi, đợi mãi. Đã rất muộn rồi mà chú vẫn chưa tỉnh lại. Tôi tuyệt vọng nhìn ra bên ngoài, trong lòng tôi có đôi chút hối hận. Giá như tôi quyết định về ngay từ lúc rửa bát xong thì bây giờ tôi cũng sắp về đến nhà rồi! Dì và em họ tôi cũng không thấy đâu. Có lẽ hôm nay họ không về nhà. Tôi đành đi tắm rồi vào phòng của em họ tôi để nghỉ ngơi.

Tôi nghe nhạc một lát, lật giở qua loa một cuốn tiểu thuyết em họ tôi để trên bàn. Chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì quá mệt mỏi sau một quãng đường dài. Tôi đã quá ngốc nghếch khi coi đây là nhà mình, vì thế mà đã quên cả khóa cửa phòng lại. Nếu như trong nhà có một người đàn ông xa lạ thì có lẽ tôi đã cảnh giác hơn. Thế nhưng chỉ có mỗi chồng dì thôi, nên tôi hoàn toàn không chút đề phòng. Nửa đêm hôm đó, ông chú cầm thú đã bò lên giường tôi. Miệng ông ta nồng nặc mùi rượu, ông ta leo lên người tôi khiến tôi vô cùng kinh hãi. Tôi sợ đến mức không kêu được thành tiếng, chỉ biết cố sức vùng vẫy. Thế nhưng tôi làm sao có thể chống cự lại một người đàn ông cường tráng và khỏe mạnh cơ chứ? Sau khi bị ông ta làm nhục, tôi đau đớn tột độ. Tôi chửi mắng ông ta đã hủy hoại cả đời tôi. Tôi dọa sẽ đem chuyện này kể lại với dì, tôi sẽ mách bố mẹ tôi, còn nói sẽ báo cảnh sát đến gô cổ ông ta lại nữa. Ông ta làm ra vẻ rất ân hận nói với tôi rằng ông ta đã thích tôi từ lâu và cầu xin tôi hãy tha thứ, bởi vì ông ta đã uống quá nhiều, mà người say thì rất khó kiểm soát bản thân. Rồi ông ta lại dọa tôi rằng, ông ta không sợ tôi sẽ mách chuyện này với dì vì từ lâu ông ta đã muốn ly hôn với dì rồi, chỉ là dì tôi nhaát định không chiu. Nếu như vì chuyện này mà dì tôi đồng ý ly hôn với ông ta thì ông ta còn phải cảm ơn trời đất nữa. Ông ta còn nói, nếu tôi báo chuyện này lên cảnh sát, danh dự của tôi coi như mất, sẽ không còn một người đàn ông nào muốn lấy tôi làm vợ nữa. Hơn nữa, trưởng đồn cảnh sát là em họ của ông ta. Tôi phẫn nộ đến cùng cực, tôi muốn giết chết ông ta ngay lập tức!

Sáng sơm hôm sau, tôi nhanh chóng rời khỏi cái nơi đáng sợ đó. Tôi thề sẽ không bao giờ quay lại cái nơi này một lần nào nữa. Về đến nhà, tôi thấy cả nhà đang loạn hết cả lên, chị gái tôi thì đang ôm mặt khóc nức nở, còn bố mẹ tôi thì đang mắng chửi ai đó. Hóa ra bạn trai của chị tôi đã được thăng chức làm quản lí sản xuất ở Quảng Châu và đã yêu một người làm cùng anh ta. Lần này về nhà là để lật bài ngửa với chị tôi. Tôi không thể hiểu nổi hôm đó là ngày gì mà sao tai họa lại thi nhau đổ ập xuống nhà tôi như vậy?

Bố mẹ còn đang mải lo chuyện của chị nên không chú ý đến sự khác thường của tôi. Tôi cảm thấy phần dưới rất đau. Mãi cho đến ngày thứ ba, không còn cách nào khác, tôi mới đem chuyện này kể cho mẹ. Mẹ tôi nghe xong, suýt ngất xỉu vì đau đớn. Bố tôi thì tức giận vô cùng, định cầm búa đi hỏi tội ông ta. Mẹ hoảng hốt giữ bố lại. Mẹ nói, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì danh dự của tôi sẽ mất hết, sau này còn ai dám lấy tôi nữa? Tôi vô cùng tuyệt vọng, tại sao những điều mà mẹ nói lại giống hệt những gì mà ông ta đã nói với tôi?

Mẹ dẫn tôi đến một phòng khám bệnh nhỏ để kiểm tra vết thương của tôi. Bác sĩ kiểm tra xong liền kê cho tôi ít thuốc và cho chúng tôi về. Kể từ đó, cả nhà tôi không ai dám nhắc lại chuyện này. Gia đình dì không đến nhà tôi, và đương nhiên nhà tôi cũng chẳng ai tìm đến nhà dì nữa. Sau đó, tôi tình cờ nghe lén được bố mẹ nói chuyện với nhau. Lúc đó tôi mới biết, mẹ tôi đã nói chuyện với dì, nào ngờ dì ra sức bênh vực chồng lại còn đổ lỗi cho tôi đã dụ dỗ chồng dì. Vì chuyện này mà mẹ và dì đã cãi nhau một trận rất to, cuối cùng còn đoạn tuyệt quan hệ chị em. Tôi như không còn tin vào tai mình nữa, tại sao dì lại nghĩ về tôi như vậy? Dì là dì ruột của tôi cơ mà?

Hết kì nghỉ hè, tôi nhanh chóng lên huyện nhập học. Đây là một trường không chính quy nhưng bố mẹ đã lo lót tiền nong để tôi có thể vào học, sau này ra trường bị phân công đi đâu cũng được. Các thầy cô giáo đều là giáo viên từ các trường khác được mời đến dạy vì thế ngoài việc học hành, các thầy cô giáo không hề bận tâm đến cuộc sống của sinh viên chúng tôi. Tôi vẫn không thể quên được chuyện đau đớn kia. Tôi luôn hy vọng có một người lớn tuổi có thể cho tôi vài lời khuyên, nói cho tôi biết toi phải làm thế nào? Tôi vốn rất hy vọng vào các thầy cô giáo nơi đây có thể giúp đỡ tôi. Thế nhưng, một năm trôi qua, không biết do bản thân tôi nhút nhát hay do các thầy cô giáo quá lạnh nhạt mà tôi không sao tìm được cho mình một người đủ thân thiện, đủ quan tâm để tôi có thể tâm sự hết những đau khổ trong lòng mình.

Một kỳ nghỉ hè nữa lại đến, tôi quay trở về nhà. Nghĩ lại chuyện này, tôi không sao nuốt cục tức này vào bụng được, vì thế tôi quyết định đi tìm một người. Đó là thầy Nghiêm, thầy giáo chủ nhiệm cấp hai của tôi. Thầy Nghiêm rất ít nói, nhưng rất quan tâm đến học sinh. Tôi lấy hết dũng khí kể cho thầy nghe đầu đuôi câu chuyện. Nhưng nào ngờ, nghe xong thầy lại nói: “Sự việc đã qua rồi, bây giờ phải tốc áo thế nào? Hơn nữa, tố cáo rồi thì làm được gì? Nếu như hắn nói rằng là do em tình nguyện thì sao? Thầy nghĩ em không nên nghĩ đến chuyện này quá nhiều nữa, nên tập trung cho việc học hành. Nghe nói ngành của em có thể học liên thông lên đại học được đấy!” . Thế rồi thầy liền lái chủ đề câu chuyện sang việc học hành của tôi.

Hai năm đã trôi qua kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, vậy mà tôi vẫn không sao quên được! Tôi rất muốn giết chết ông chú khốn kiếp đó. Đôi khi nghĩ đến những lời phỉ báng của dì mình, tôi vô cùng phẫn nộ, chỉ mong có thể giết luôn cả hai người đó. Tôi có cảm giác tinh thần mình không được ổn cho lắm. Bây giờ, nhìn thấy những bạn nữ khác cười nói vui vẻ là tôi đã cảm thấy đố kị, tôi ghen tức vì họ có thể vui vẻ và hạnh phúc hơn tôi!

Rất nhiều bạn nữ cũng giữ thái độ im lặng và nhẫn nhịn khi gặp phải những chuyện như vậy. Bởi vì họ luôn cho rằng mình thân cô thế cô, không thể đấu lại với kẻ ác. Như vậy là họ đã vô tình để cho kẻ ác có cơ hội thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Tôi rất thông cảm và đau buồn trước cảnh ngộ của bạn A Huy. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều cái từ “nếu”: Nếu như bố mẹ của bạn ngay từ đầu nhờ đến sự giúp đỡ của Bộ Tư Pháp; nếu như dì của bạn đặt lương tâm lên trên sự ích kỉ cá nhân; nếu như thầy cô giáo của bạn dạy học trò nữ biết cách tự bảo vệ bản thân; nếu như A Huy có thể tìm được một người chia sẻ, cảm thông và khuyên nhủ… Và nếu như tất cả những cái “nếu” này có thể thành sự thật thì A Huy của ngày hôm nay đã có một tâm trạng khác, một diện mạo khác rồi. Bạn nên biết rằng, xã hội mà chúng ta đang sống là một xã hội có sự bảo vệ của pháp luật. Những tên yêu râu xanh như ông chú của bạn chắc chắn phải chịu sự trừng trị của pháp luật. Nếu như bạn tố cáo hắn ta ở huyện không thành thì có thể tố cáo lên tòa án thành phố, thậm chí tòa án tối cao… Ngoài ra, các liên hiệp, hiệp hội phụ nữ đều là các cơ quan có chức năng bảo vệ phụ nữ chúng ta; yêu cầu sự giúp đỡ của hiệp hội phụ nữ là một phương pháp hợp lí và có hiệu quả. Tôi hy vọng các bạn gái nếu gặp phải trường hợp giống như của A Huy hãy lập tức nhờ đến sự giúp đỡ của xã hội chứ không phải nghĩ ngợi lung tung, lo sợ không ai có thể giúp mình… Có rất nhiều người có thể giúp các bạn, chỉ cần bạn có đủ can đảm để lên tiếng nhờ họ mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.