Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 7: Chương 7: Vương gia thỉnh ôn nhu 7




Edit: Xanh Lá

Đường Khanh sớm đã quên chuyện người nào đó muốn cô làm thần y, trên đường hồi phủ, cô hứng thú bừng bừng một tay lôi kéo dược nữ, một bên ríu rít nói không ngừng với Túc Vương.

“Vương gia, sau khi trở về dân nữ liền lập tức nghiên cứu chế tạo thuốc giải.”

“Ngài yên tâm, một khi dân nữ đã ra tay, ngài nhất định thuốc đến bệnh trừ!”

……

Nói xong lời cuối cùng, Đường Khanh thật sự không kiềm chế được vui sướng trong lòng, vừa không cẩn thận liền buột miệng nói ra suy nghĩ nội tâm, hoàn toàn quên mất đoàn người bọn họ đã vào tới bên trong phủ.

“Đúng rồi, Vương gia, ngài năm nay bao nhiêu tuổi? Hẳn đã muốn cưới vợ sinh con rồi nha!”

Tiếng nói vừa thốt ra, bốn phía vốn còn náo nhiệt tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ, nhóm nô bộc hận không thể lập tức biến mất, ngay cả dược nữ vẫn luôn không hiểu chuyện đời cũng khiếp sợ nhìn về phía cô.

Đường Khanh mới vừa nói xong liền có chút hối hận, chỉ là vừa định giải thích, đã bị một câu sau của Túc Vương làm cho cả kinh, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

“Nô tài, đây là ngươi đang cầu hôn bổn vương?” Túc Vương không mừng không giận, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra bất cứ biểu cảm dư thừa nào.

Hiểu lầm này lớn quá, Đường Khanh tức khắc hoảng sợ trừng lớn hai tròng mắt, nhanh chóng giải thích nói: “Không không không, thân phận Vương gia cao quý như vậy, dân nữ sao có thể trèo cao được đây, mới vừa rồi dân nữ nhất thời kích động, không lựa lời, mong Vương gia đừng chấp nhặt với tiểu nhân như dân nữ ……”

Dứt lời, bốn phía vẫn yên tĩnh đáng sợ, mà lúc này, hệ thống vẫn luôn im lặng thật sự đã chẳng thể nào nhìn nổi nữa, thầm nói một câu, “Ta cảm thấy một ngày nào đó ngươi sẽ chết vì ngu xuẩn.”

Đường Khanh: Cô cũng cảm thấy mình ngu xuẩn chết đi được, làm sao bây giờ……

Túc Vương nghe cô nói lời kia xong, ánh mắt hơi đổi, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết là tốt rồi.” Nói xong câu đó, hắn liền phất tay áo rời đi.

Túc Vương đi rồi, Đường Khanh thiếu chút nữa mất hết sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất.

Sau khi Túc Vương rời đi, nô bộc xung quanh liền lập tức giải tán, cả cái sân to như vậy chỉ còn lại hai người.

Dược nữ nhìn cái trán người nào đó ướt đẫm mồ hôi, nghĩ một chút, liền an ủi: “Vân cô nương, cô đừng đau lòng, nam tử kia tuy thân phận tôn quý, thế nhưng ta bội phục dũng khí của cô.”

Đường Khanh:…… Xong rồi, cảm giác như thế nào cũng không tẩy trắng được.

Gây ra một hiểu lầm lớn như vậy, Đường Khanh bắt đầu đơn giản làm rùa đen rút đầu, tránh trong phòng thuốc nhỏ vùi đầu làm việc. Cô vừa nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho Kỳ Quân Túc, vừa bắt đầu điều trị thân thể cho dược nữ. Tóm lại thì cũng đâu thể để xảy ra tình trạng thân thể nam chính tốt lên rồi mà kết quả vẫn không đụng được vào nữ chính chứ, đúng không?

Nếu để xảy ra như vậy, quỷ biết tên bệnh thần kinh kia có thể tiếp tục hắc hóa hay không.

Cứ thế hết ngày này sang ngày nọ, ba ngày qua đi, dược nữ có một cái tên mới, là Đường Ninh, quan hệ của nàng và Đường Khanh cũng càng ngày càng tốt, giống như bạn thân không giấu nhau điều gì.

Đường Khanh cực kỳ thích cô nương thiện lương đơn thuần này, rốt cuộc thì người có thể trở thành nữ chính, giá trị sức hút dĩ nhiên không thể nào nhỏ.

Đường Ninh cũng cực kỳ thích bạn tốt mới kết giao này, sau khi biết được thể chất đặc thù của mình, Đường Khanh chẳng những không lợi dụng mình, ngược lại còn luôn suy nghĩ cho mình nữa, chỉ với điểm này đã khiến nàng có cảm giác như gặp được thân nhân.

Chỉ là, hai người này ở với nhau ngày càng tự tại, người nào đó lại sắp bạo phát.

Ban đầu Kỳ Quân Túc còn tưởng cô e thẹn nên cố ý trốn tránh mình, sau khi hắn dò hỏi thủ hạ xong, biết cô nương gia sẽ ngượng ngùng, lúc này mới chịu đựng không đi tìm cô. Nhưng đã ba ngày trôi qua, thế mà nô tài ngu ngốc kia vẫn chưa tới tìm mình!

Kiên nhẫn biến mất hầu như không còn, hắn không chờ tiếp nữa mà lao thẳng đến phòng thuốc nhỏ.

Còn chưa bước vào phòng thuốc, từ rất xa hắn đã nghe được tiếng cười thanh thúy động lòng người, bỗng dưng, bước chân hơi khựng lại.

Nô tài tuy hàng ngày ở bên hắn, nhưng dường như hắn chưa bao giờ nghe thấy cô cười thoải mái tự nhiên như vậy.

Tức khắc, khí tức vốn lạnh nhạt liền trở nên âm trầm khủng bố.

Đường Khanh không biết nguy hiểm tới gần, chờ đến khi cô nhìn thấy người đứng ngoài phòng, lúc này mới ngây ra.

“Vương gia, sao ngài lại tới?”

“Bổn vương không thể tới à?” Ánh mắt Kỳ Quân Túc âm u, giống như bị mây đen che phủ.

“Không phải không thể tới, chỉ là Vương gia thân phận tôn quý, sao có thể tới nơi thấp kém thế này.” Đường Khanh căn bản là không cảm nhận được nguy hiểm, lại nói: “Thân thể Vương gia không khỏe, hẳn là nên tĩnh dưỡng, chẳng phải hôm qua ngài lại phát bệnh sao?”

“Ngươi biết đêm qua bổn vương lại phát bệnh? Vậy vì sao không tới gặp bổn vương?” Vừa nghe được cô biết rõ mình phát bệnh lại còn sống yên tâm thoải mái như thế, tức khắc sát ý liền chậm rãi hiện lên.

“Vương gia đã có thuốc dân nữ chuẩn bị, tạm thời sẽ không có nguy hiểm, chỉ là thuốc kia không thể dùng lâu. Chẳng qua Vương gia yên tâm, nhiều ngày nay dân nữ đã thức suốt đêm gấp gáp chế tạo, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đợi ba ngày nữa là có thể tìm ra cách giải phần lớn độc của ngài.”

Tiếng nói vừa dứt, sự thô bạo bất an trong nội tâm hắn liền đột nhiên biến mất toàn bộ, tựa như chúng chưa bao giờ kéo tới, thậm chí còn có một tia ngọt ngào.

“Bổn vương đã bị bệnh lâu như vậy, cũng không để bụng mấy ngày này, nhưng nếu ngươi ngã bệnh, bổn vương còn phải chú ý tìm đại phu cho ngươi, phiền toái.” Giọng điệu của Kỳ Quân Túc có vẻ ác liệt, nhưng lắng nghe cẩn thận thì lại ra một ý vị khác, chỉ là người thần kinh thô nào đó không hề cảm nhận được.

“Vương gia yên tâm, thân thể dân nữ rất tốt, sẽ không có việc gì.” Đường Khanh cón lâu mới quan tâm mình mắc bệnh hay không mắc bệnh, dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thân thể này chắc chắn sẽ chết, cho nên cô hoàn toàn không coi trọng.

Kỳ Quân Túc cực kỳ tức giận, chẳng qua lần tức giận này lại không giống trong quá khứ.

“Nô tài ngu xuẩn, bổn vương nói cái gì ngươi làm cái đó là được, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.”

Đường Khanh trước nay không dám cứng đối cứng với Túc Vương, cho nên hắn nói cái gì thì là cái đấy.

“Dạ dạ dạ, Vương gia nói cái gì dân nữ liền làm cái đó.”

“Ừm……” Tâm tình Kỳ Quân Túc thoáng tốt lên, lại nói: “Ngày mai tới chỗ ta dùng bữa.”

Đường Khanh không muốn dùng bữa với nam chính hắc hóa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu nữ chính ngày nào cũng đi theo bên cạnh cô mà không tiếp xúc với nam chính cũng không phải chuyện hay, vì thế gật đầu nói: “Được, Vương gia.”

Kỳ Quân Túc nhận được câu trả lời vừa lòng, lúc này mới ngạo kiều xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Đường Khanh đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, mà xuất hiện cùng cô còn có dược nữ Đường Ninh được cô cố ý trang điểm cực kỳ mỹ diễm.

Kỳ Quân Túc lướt mắt qua người dư thừa, lạnh lùng nói: “Nàng ta tới làm chi.”

“Kia chính là ân nhân cứu mạng, nếu như không có nàng ấy, việc chế thuốc giải sẽ không thuận lợi hoàn thành như vậy.” Đường Khanh trợn tròn mắt nói dối, dù sao trên thế giới này ngoại trừ hệ thống cũng không ai biết cô đang nói dối cả.

Tuy nhiên, ánh mắt Kỳ Quân Túc vẫn không vui như cũ.

Dược nữ tuy bị Độc Vương dạy dỗ không hiểu chuyện đời, nhưng mắt quan sát thì vẫn phải có, chỉ là nàng vừa định mở miệng rời đi, Đường Khanh đã nắm chặt lấy tay nàng.

Nữ chính sao lại có thể đi được!

Nữ chính đi rồi ai giúp cô phát triển cốt truyện đây!

Nữ chính đi rồi nam chính hắc hóa ai thu phục đây!!

Cho nên, ngay cả khi cô đi rồi, cũng tuyệt đối không thể để nữ chính đi nha!

“Không được, cô không thể đi!” Đường Khanh túm chặt tay dược nữ, nói cái gì cũng không cho nàng ấy đi.

Dược nữ có chút khó hiểu, nhưng Kỳ Quân Túc lại hoàn toàn tức giận.

“Người đâu, quăng nàng ta ra ngoài.”

Đường Khanh tưởng người Túc Vương nói chính là mình, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại chuẩn bị bị quăng ra, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, người bị vứt lại là…… nữ chính!

Thoáng chốc, cô trợn mắt há hốc mồm, cái này cmn không đúng kịch bản!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.