Chín Chương Thành Thơ

Chương 72: Chương 72




Vì cảm thấy ở Bắc Thành không an toàn, nên về quê.

Lý do này thực hợp lí.

Diệp Già Lam gật gật đầu, “Chuyện khi nào thế?”

“Mấy hôm trước, cụ thể ngày bao nhiêu thì tớ cũng chả rõ.”

“Bị ai đánh cơ?”

“Ông ấy cũng không biết là ai……”

Diệp Già Lam cảm thấy kinh ngạc, “Ban ngày sao?”

“Chạng vạng thì phải, ngay dưới bãi đỗ xe ngầm bệnh viện mình ấy.”

“……”

Không hề nghi ngờ, đây là một nhắc nhở quan trọng.

Hứa Luyến nói tới đây, trong lòng Diệp Già Lam cơ bản đã đoán được bảy tám phần, nhưng cô vẫn nói bóng nói gió hỏi: “Ông ấy không phát hiện kẻ đánh mình trông thế nào sao?”

Hứa Luyến có vẻ nghĩ tới cái gì buồn cười lắm, “Phụt” một tiếng bật cười, “Người nọ trước khi đánh đã tháo kính của ông ấy ra, ông ấy cận đến 8 độ, cách mắt 1 xíu cũng không thấy, đừng nói trông như thế nào, kẻ đánh là nam hay nữ cũng chả biết ấy chứ.”

Khóe môi Diệp Già Lam cong cong.

Hèn gì hôm đó tay Đường Ngộ lại dính máu, chắc là đi làm chuyện xấu rồi.

Lần này anh cũng đã có kỹ xảo, biết đường đánh ở chỗ không có camera theo dõi lại ít người qua lại, Diệp Già Lam cũng không biết nên nói IQ anh cao hay là tâm tư xấu xa nữa, cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem lại đống bệnh án “Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, chỉ bị ngoại thương thôi, chăm sóc mấy ngày là tốt rồi.”

“Thế đứa bé kia…… Bọn họ làm sao bây giờ?”

“Trước khi về nhà vốn không chịu phá, ba mẹ tớ với mấy người họ hàng thân thích thay phiên đến khuyên, người ta cũng không nghe,” Hứa Luyến nhún vai, “Có thể là số mệnh rồi, sức khỏe vợ ông ấy không tốt, vốn dĩ đã có khả năng sảy thai, lại thêm vấn đề tinh thần, lơ là một cái, lúc ra ngoài bị vấp bậc thang, đứa trẻ liền mất.”

Hứa Luyến: “Có câu nói nói thế nào nhỉ, trời xanh có mắt.”

Tuy lời này không dễ nghe, nhưng lại rất có đạo lý.

Diệp Già Lam cười cười, không nói tiếp.

Hứa Luyến liếc nhìn vô một cái, lại nói: “Nhưng tớ vẫn khá tò mò người đánh ông ấy là ai, lợi hại như vậy, đánh xong còn không để lại chút chứng cứ nào nữa chứ.”

Diệp Già Lam: “……”

Cô rũ mắt, gửi WeChat cho đương sự: 【 mấy hôm trước có phải anh có làm chuyện xấu gì đúng không? 】

5 giờ rưỡi.

Diệp Già Lam nhớ chiều nay Đường Ngộ có cuộc phẫu thuật, lúc này hẳn vẫn chưa xong, nửa giờ rồi mà vẫn chưa rep tin của cô.

Lại nửa giờ qua đi, cô sửa lại đống lịch bệnh rồi, đóng máy tính lại, sau đó lại bỏ văn kiện vào ngăn kéo.

Sửa soạn xong tất cả, vẫn chưa tới giờ tan ca.

Diệp Già Lam dứt khoát ngồi nhắn tin cho Đường Ngộ ——

【 ngày mai em với Kha Kha về Nam Thành chơi mấy ngày, không cần nhớ em. 】

【 không, nhớ phải nhớ em đó. 】

【 ta không ở đây, nhớ ăn cơm đúng bữa. 】

【Lúc không có việc thì nghỉ ngơi sớm một chút. 】

【 còn có, không được nhìn người phụ nữ khác. 】

Gửi xong, Diệp Già Lam xem lại từ đầu một lần, cảm thấy không thích hợp lắm.

Rõ ràng chỉ là đi thả lỏng mấy ngày, kết quả bị cô biến thành mấy kiểu sắp chia li vậy đó.

Ngón tay Diệp Già Lam ấn trên khung chat cuối cùng, vừa muốn thu hết về, Đường Ngộ đã nhắn qua: 【 tới văn phòng anh. 】

【 làm gì? 】

【 đến thì sẽ biết. 】

Diệp Già Lam không hỏi nhiều nữa, lấy áo đứng dậy: “Luyến Luyến, tớ về trước đây.”

“Ừ, chú ý an toàn.”

Diệp Già Lam ra cửa, đi vài bước ngừng trước cửa phòng kề bên.

Cách một cánh cửa, bên ngoài không nghe được tiếng gì bên trong.

Diệp Già Lam sợ trong văn phòng có người khác, trước khi đi vào còn gõ cửa, chờ bên trong có tiếng “vào đi” cô mới đẩy cửa ra.

Trong văn phòng chỉ có mình Đường Ngộ.

Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, mặt hơi ngẩng đối diện với đèn trên đầu, nghe thấy tiếng đẩy cửa mới mở mắt ra quay đầu nhìn lại.

Diệp Già Lam đi vào, “Mới vừa làm phẫu thuật xong sao?”

“Ừm.”

Ở phòng phẫu thuật cả buổi, mắt Đường Ngộ hơi mỏi, bây giờ nhìn ánh đèn thôi cũng thấy chói mắt, anh giơ tay che lại, “Định đi mấy ngày?”

“Em xin nghỉ một tuần, chắc đi tầm bốn năm ngày gì đó.”

Diệp Già Lam đi đến phía sau anh, giơ tay ấn lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa, “Cái em vừa nói, anh đã nhớ chưa?”

Mày Đường Ngộ dần dần buông ra, khóe miệng câu lên, “Cái gì?”

“Nhớ ăn cơm đúng bữa.”

Đường Ngộ nhẹ sẩn một tiếng, “Được”

“Chú ý nghỉ ngơi nhiều.”

“Ừ,” mắt Đường Ngộ hơi hơi mở, đáy mắt hiện lên tia sáng, “Còn gì nữa?”

“Còn có,” Diệp Già Lam ngừng vài giây, cuối cùng vẫn nói, “Không được nhìn người phụ nữ khác.”

Mới vừa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng người đàn ông nhẹ cười một tiếng.

Ngón tay Diệp Già Lam cứng đờ, còn chưa kịp mát xa cho anh nữa, người nọ đã dựa ghế xoay lại, sau đó ôm eo cô kéo cô ngồi lên đùi.

Đường Ngộ giơ tay vén mấy sợi tóc ra sau tai cô, “Không yên tâm anh như vậy mà còn đi lâu thế sao?”

…… Lâu thế sao?

Tính toán ra thì nhiều nhất cũng chỉ tầm một tuần.

Lâu ở chỗ nào kia chứ.

Diệp Già Lam ngồi trên đùi anh, sợ không cẩn thận ngã mất, cô vội vàng nâng cánh tay vòng lấy cổ Đường Ngộ, “Em muốn đi thư giãn một chút.”

Mặt Đường Ngộ hơi nghiêng sang, nhướng mày, đáy mắt hơi tối.

Mấy hôm nay, tâm trạng Diệp Già Lam không tốt lắm, anh nhìn ra được.

Hơn nữa cơ bản anh cũng có thể đoán ra lí do khiến tâm trạng cô như vậy rồi.

Trừ Dư Thu Hoa, thì chẳng còn ai khác.

May mắn duy nhất của Đường Ngộ là Diệp Già Lam hiện tại vẫn tính là bình thường, không quá nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm.

Cứ mấy ngày như thế, giống như không hề tồn tại lực cản tác động nào cả.

Đường Ngộ cầu mà không được.

Anh kéo tay trái Diệp Già Lam, vuốt từng ngón tay tinh tế của cô, lúc đến ngón áp út, ngón cái của anh nhẹ nghiền qua từng đốt ngón tay mảnh khảnh của cô, “Ngày mai tới nơi thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng.”

“Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho anh.”

Diệp Già Lam không nhịn được, tì cằm lên vai anh, “Sao không phải là anh gọi cho em?”

Người đàn ông nhẹ giọng cười, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cô, “Đêm nay anh phải trực.”

“…… Nga.”

Đường Ngộ nắm tay cô dõi từng ngón ra, từ ngón cái đến ngón út, cuối cùng lại từ ngón cái chạm lại, đến ngón giữa thì dừng.

“Tính đổi ra tám ngày, một đêm ba lần……”

Diệp Già Lam vốn dĩ đang cười, kết quả vừa nghe anh nói, lập tức mím môi, “Câm miệng.”

Cô nhảy khỏi đùi Đường Ngộ, “Lưu manh…… Em về nhà dọn đồ đây.”

Diệp Già Lam nói xong xoay người đi, khóe môi Đường Ngộ cong lên, “Váy.”

“……”

Diệp Già Lam kéo váy xuống, sửa sang lại cẩn thận, không thèm quay đầu, đi thẳng ra cửa.

Đường Ngộ hít một hơi.

Vừa rồi đã gọi gì là lưu manh, phía sau còn lưu manh hơn kìa, Diệp Già Lam không hề chú ý tới.

Anh có phản ứng.

Chỉ vì ôm cô có một chút.

Khóe môi Đường Ngộ giật nhẹ, giơ tay cởi hai nút áo sơ mi, sau đó đứng dậy đi toilet.

-

Diệp Già Lam và Tô Cẩm Kha đi tàu hỏa tới Nam Thành.

Bắc Thành cách Nam Thành xa, đi tàu hỏa phải mất một ngày một đêm.

Nhưng vì bản thân đi chơi là để thư giãn, nên hai người cũng không gấp, coi như là thưởng thức phong cảnh bên đường thôi.

Hai người đều xem nghỉ một tuần.

Lại mất hai ngày đi đường, nói ra thời gian ở Nam Thành cũng chỉ còn tầm 4 ngày thôi.

Bốn ngày này, Diệp Già Lam và Tô Cẩm Kha tới trường một chuyến, sau đó lại đến nhà cũ trước kia.

Nhà cả hai ở Nam Thành sớm đã bán vào hai năm lúc dọn đến phương bắc ở rồi, hiện tại qua thăm, sớm đã là nhà người ta.

Tối hôm sau, Diệp Già Lam đi ngang qua đèn đường bên cạnh, đột nhiên nhớ ra lần đầu tiên cô và Đường Ngộ hôn nhau chính là ở chỗ này.

Cửa hàng bánh kem phía đối diện vẫn ở đó, quy mô lớn hơn trước kia nhiều, lúc này đèn đuốc đã sáng trưng.

Hai người đi vào mua bánh kem chuẩn bị coi như ăn bữa khuya, trên đường Tô Cẩm Kha đụng phải một bạn học cùng lớp, lúc này còn đang ôn chuyện ở cửa hàng bánh kem.

Diệp Già Lam không quen biết người nọ, hơn nữa nhạc ở tiệm bánh ngọt cô cũng không thích nghe, nên đi trước, cô đi xuyên qua đường, ngồi lên ghế đá dưới chân đèn đường.

Đèn đường này đã không phải là loại đèn trước kia nữa rồi, ánh đèn bây giờ tỏ rõ hơn, không khí ái muội không bằng khi trước.

Diệp Già Lam để hộp bánh kem sang một bên ghế, sau đó lấy di động gửi WeChat cho Đường Ngộ: 【 anh đoán xem em đang nơi đâu? 】

Phía nam không thể lạnh bằng phía phương bắc, độ ấm tuy cao hơn một ít, nhưng không khí lại lạnh ẩm, Diệp Già Lam kéo cao cổ áo lông, sau đó cuộn áo khoác.

Lần này Đường Ngộ rep cực nhanh: 【 ở đây thế?. 】

【 anh đoán xem. 】

【 ở chỗ lần đầu tiên anh hôn em. 】

Diệp Già Lam cảm thấy anh quả thực thần thánh, hưng phấn đến nỗi lúc gõ phím sai mấy chữ liền: 【 sao anh biết? 】

【 đoán. 】

【 đoán đúng rồi. 】

Diệp Già Lam cầm di động chụp tiệm bánh ngọt ở đối diện rồi gửi qua cho anh: 【 không ngờ cửa hàng vẫn còn mở cửa. 】

Dù sao cũng là con gái, lúc nhớ đến quá khứ tươi đẹp đã qua, cũng sẽ nói nhiều hơn thường ngày không ít, Diệp Già Lam tay không dừng lại gửi: 【 lần đó em còn tặng anh nhẫn…… trước kia em cũng chưa từng thấy nữ sinh tặng nhẫn cho nam sinh đâu đấy nhé. 】

【 nhẫn đó em mua hơn bốn ngàn đó, em phải tiêu hết tới nửa số tiền mừng tuổi ba em cho đấy. 】

Diệp Già Lam nói nghe vô cùng đáng thương.

Nói một hồi xong, đầu kia vẫn không hề phản ứng.

Diệp Già Lam: 【? 】

Vẫn không có phản ứng.

【 sao không nói lời nào? 】

Diệp Già Lam còn tưởng Đường Ngộ lại bị chủ nhiệm hoặc là người bệnh kêu đi rồi, mới vừa định buông di động ra chờ lát xem sau thì di động lại rung lên.

Đường Ngộ không gửi tin qua, nhưng Tô Cẩm Kha lại có: 【 Loan Loan…… hình như tớ thấy một người quen. 】

Diệp Già Lam: 【 ai cơ? 】

【 cậu đứng lên xem. 】

Diệp Già Lam không hiểu gì đứng lên.

Tô Cẩm Kha ở đối diện, nên cô theo bản năng nhìn về phía đối diện, kết quả trừ đèn ở tiệm bánh ngọt ra thì chả thấy gì cả.

Diệp Già Lam lại nhìn di động, còn không kịp hỏi cô nàng, đã đột nhiên bị người ta kéo cánh tay qua, giây tiếp theo, cô bị người ta ôm chặt lấy.

Trên người người đàn ông còn mang theo hơi đông lạnh lẽo, nhưng Diệp Già Lam lại cảm thấy ấm áp vô cùng, cô sửng sốt, giọng run run, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống: “…… Ngộ Ngộ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.