Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 16: Chương 16: Cậu cầu tôi đi, tôi cho cậu




Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thời Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình ảnh trước mắt mờ mờ ảo ảo, giống như đang chìm trong sương mù, trong cơn hoảng loạn, Thời Hạ còn chẳng biết mình đang ở chỗ nào, nỉ non, "Thẩm Nhất Thành..."

Người ngồi bên giường hơi cúi người, ghé tai đến bên miệng cô, "Cậu nói cái gì đấy?"

Ánh mắt Thời Hạ dần tụ lại, đập vào mắt cô là sườn mặt góc cạnh, gần tới mức cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào mặt cậu.

Thời Hạ không nhịn được nở nụ cười thật tươi, "Thẩm Nhất Thành, cậu tốt thật đấy."

Cổ họng khô khốc phát ra vài câu mơ hồ, Thẩm Nhất Thành khẽ nhíu mày, đứng dậy bưng một cốc nước lại, "Uống miếng nước cho nhuận giọng đã."

Thời Hạ chống hai tay lên giường định ngồi dậy thì choáng váng hết cả đầu óc, đành phải nằm lại giường.

Thẩm Nhất Thành đặt cốc nước lên bàn, giữ vai cô đỡ cô dậy.

Trong lúc lên lên xuống xuống, Thời Hạ với cậu lúc gần lúc xa, mùi hương tươi mát trên người cậu hòa cùng với mùi nước khử trùng của bệnh viện.

Đầu óc Thời Hạ tỉnh táo hẳn lên trong chốc lát.

Cô được đưa vào viện rồi.

Thẩm Nhất Thành kê gối vào hông của cô, đặt ly nước vào tay cô.

Ngay lúc Thời Hạ đưa tay tiếp lấy ly nước, Thẩm Nhất Thành lại đi một đường dài, trực tiếp ghé cốc nước lên miệng cô.

Thời Hạ thoáng liếc qua cậu một cái, tầm mắt của Thẩm Nhất Thành lại đang dừng trên ly nước, chẳng để ý đến cô.

Thời Hạ cũng chẳng làm màu làm gì, cầm ly nước trong tay cậu lên, uống miếng nước thanh thanh ngọt nhẹ làm dịu cổ họng.

"Muốn thêm gì không?"

Thời Hạ lắc đầu, hỏi, "Tớ sốt à?"

Thẩm Nhất Thành gật đầu, "Sốt cao không hạ, tái phát lần nữa là cậu chọn nơi an nghỉ luôn được rồi đấy."

Thời Hạ, "..."

Tên này bị bệnh ngứa mồm à:)

Có thể để cô cảm động lâu một tí được không vậy?

Lâm Vận cầm hộp giữ nhiệt bước vào, thấy Thời Hạ đã tỉnh rồi, thở phào nhẹ nhõm một cái, "Hạ Hạ, con làm dì sợ chết khiếp rồi, đêm qua con sốt hơn 40 độ liền, hôn mê bất tỉnh luôn..." Lâm Vận vừa nói vừa bước tới sờ sờ trán Thời Hạ, "Vẫn còn hơi nóng, Nhất Thành, con gọi hộ sĩ qua đo thân nhiệt cho Hạ Hạ đi."

Thẩm Nhất Thành ra ngoài tìm hộ sĩ, Lâm Vận múc cháo ra, "Ăn tí cháo cho ấm bụng, đỡ đau dạ dày."

Ăn được nửa bát cháo, Thời Hạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng phấn chấn hơn hẳn, "Cảm ơn dì ạ."

"Cô nhóc này, đừng khách sao như thế, bố con giao con cho dì, đây là dì không chăm sóc con tử tế, chuyện hôm qua dì nghe Nhất Thành kể rồi, bỗng nhiên không đâu phát sốt, chắc là bị dọa sợ rồi, trẻ con bị dọa thì vía bay đi mất, dì có hỏi bà Vương lầu dưới rồi, bà ấy giới thiệu cho dì một thầy..."

"Mẹ, mẹ lại tuyên truyền mê tín dị đoan rồi." Thẩm Nhất Thành dắt hộ sĩ quay về.

Lâm Vận đứng dậy nhường chỗ cho hộ sĩ, nhân tiện phản bác Thẩm Nhất Thành, "Con là con nít, con không hiểu đâu."

"Vâng dì, con cảm thấy dì nói đúng ạ." Thời Hạ vừa cầm nhiệt kế kẹp vào nách, vừa gật đầu như đảo tỏi nhấn mạnh, "Dì, vô cùng vô cùng đúng luôn."

Thẩm Nhất Thành là tên nhóc con, câu này vô cùng đúng.

Trong lòng cô nghĩ gì, Thẩm Nhất Thành liếc qua cũng hiểu được, mặt không biểu cảm.

Thời Hạ nhún vai nhìn cậu, "Nhưng mà dì ơi con khỏe lắm rồi, dì xem con nhiều năng lượng chưa nè, mấy cái tìm vía này chỉ có tác dụng với trẻ con 2, 3 tuổi thôi."

Lâm Vận ngẫm cũng thấy có lý, không nhắc lại nữa.

Thời Hạ vẫn chưa hết sốt hoàn toàn, 38 độ, nhưng có thể xuất viện được rồi, mỗi ngày qua viện truyền nước là ổn.

Lâm Vận đi làm thủ tục xuất viện, Thẩm Nhất Thành cầm thuốc và nước đưa cho Thời Hạ, "Uống thuốc trước đi."

Thẩm Nhất Thành mặc áo cộc tay, lúc đưa tay qua, Thời Hạ dễ dàng nhận thấy được một đám vết móng tay cào cấu trên cánh tay cậu, thuận miệng hỏi, "Tay cậu sao thế, nghịch trộm mèo nhà ai bị nó cào ra như này?"

Tay Thẩm Nhất Thành dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu đối mắt với Thời Hạ, hiếm khi thấy Thời Hạ nói được câu nào chân thành đến thế, "Cậu nói chuẩn đấy, không ngờ cậu cũng thông mình phết, tôi trước đây xem nhẹ chỉ số IQ của cậu mất rồi."

Mấy câu này vừa nghe đã biết là cà khịa, Thời Hạ cũng chẳng ngốc đến mức nghĩ Thẩm Nhất Thành đang thật lòng khen cô.

Thời Hạ bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, không khỏi híp híp mắt, cho chút do dự, "...Chắc không phải tớ cào đấy chứ?"

Thẩm Nhất Thành chém đinh chặt sắt, "Không, đây là bị mèo cào, lại còn là loại..."

Thẩm Nhất Thành đột nhiên nắm lấy tay cô, dí sát vào mặt cô, nhìn vào mắt cô mà nói, "Lại còn là loại mèo hoang thích giương nanh múa vuốt nữa chứ."

"Cậu mới là mèo hoang á!" Mặt Thời Hạ đỏ rần, mạnh tay đẩy Thẩm Nhất Thành ra, cậu lại thuận thế nhét thuốc lại vào tay cô, "Uống thuốc."

Thời Hạ nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cô cào Thẩm Nhất Thành lúc nào, nhưng lại cũng không muốn hỏi cầu, vì thế vừa bực bội cầm thuốc với nước cậu đưa cho, lúc đang định nhét vào miệng rồi thì bỗng nhiên nhớ tới lời Lý Hoàn hãy còn văng vẳng.

Động tác của Thời Hạ ngừng lại ngay lập tức, thuốc đưa đến miệng rồi cũng nằm yên đó.

Suy tư vài giây, "Thẩm Nhất Thành, hay cậu lấy hướng dẫn sử dụng cho tớ xem đi."

"Cậu xem hướng dẫn là gì?"

Thời Hạ liếm môi, hơi băn khoăn, "....Tớ cơ bản là, ờ, sợ chết..."

Thẩm Nhất Thành vốn đang thu dọn hộp giữ nhiệt, nghe cô nói thế cũng dừng tay lại, quay qua nhìn cô, "Thế là như nào?"

"Cậu đừng quan tâm là như nào, cứ đưa hướng dẫn cho tớ là được rồi." Thời Hạ vừa nói vừa bước xuống giường toan lấy hôm thuốc trên bàn cạnh chỗ Thẩm Nhất Thành đứng.

Vất vả lắm mới được sống lại một lần, không thể để chết trong tay Thẩm Nhất Thành được.

Thẩm Nhất Thành cầm hộp thuốc lên trước cô một bước, "Lời vừa nãy của cậu là có ý gì vậy?"

"Cậu có biết là đơn thuốc hôm qua cậu nói cho Lý Hoàn không hề đúng một chút xíu xíu xíu nào luôn á, cậu đưa hướng dẫn cho tớ xem đi." Thời Hạ chìa tay ra với cậu.

À ra vậy.

Thẩm Nhất Thành hiểu ý của Thời Hạ.

Nói lấy nói để thì chung quy cũng là không tin cậu mà thôi.

Thẩm Nhất Thành cầm hướng dẫn trong tay lắc lắc trước mặt Thời Hạ một vòng, "Muốn xem à?"

Thời Hạ gật đầu ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Nhất Thành giơ hộp thuốc cao quá đầu, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cô, "Cậu lấy nổi thì xem."

Thời Hạ trợn mắt há miệng.

Cái tên nhóc này có bệnh à?

Người bị sốt là cô, chứ có phải cậu đâu?

Thẩm Nhất Thành rất cao, Thời Hạ trong lòng cũng rõ, không nói cô đang sốt, chứ kể cả cô có không sốt thì chỉ cần Thẩm Nhất Thành không muốn đưa, cô đừng mơ mà lấy được.

Thời Hạ hung dữ trừng mắt nhìn cậu cả nửa ngày, Thẩm Nhất Thành cũng không hề bị lay động.

Thời Hạ nghĩ đến dù sao mình cũng là con gái, thử làm nũng với cậu chắc là sẽ có tác dụng, thế nên ngọt ngào mềm mại nói, "Thẩm Nhất Thành, tớ còn đang sốt mà.."

"Tớ biết, nếu không thì cũng chẳng ở viện rồi."

Thời Hạ nghẹn tức cả ngực, cô sắp tức chết luôn rồi.

Hai người trừng nhau vài giây, Thẩm Nhất Thành buông lời, "Cậu cầu tôi đi, tôi cho cậu."

"Cầu cậu đấy." Thời Hạ bây giờ nói mấy câu "Cầu xin cậu" nhiều cũng trơn mồm trơn miệng luôn rồi.

Thẩm Nhất Thành nghiêm túc nhìn cô, môi mỏng khẽ hé, "Có cầu tôi tôi cũng không cho cậu đâu."

Thời Hạ, "..."

Thẩm Nhất Thành! Bố tổ sư nhà cậu!

- -----

Có thể các bạn đã nhận ra, hai mẹ nhân vật chính truyện này nói chuyện với nhau khá là dê =]]]]] và truyện sẽ càng ngày càng dê không kiểm soát, về mặt đối thoại, chứ cảnh dê của hai con người này nó đúng như nước hầm xương zậy:) hong có thịt đâu he.

Btw, truyện thuần vườn trường nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.