Chiến Trường Hậu Cung

Chương 101: Chương 101: Lạnh lòng




Triệu quý phi mang theo người của mình nghênh ngang trực tiếp rời đi, nhìn đoàn người Triệu quý phi đi xa, hoàng hậu vốn quá quen với thái độ kiêu ngạo vô lễ của nàng ta nên cũng không tức giận gì, chỉ quay đầu nhìn đến góc phòng, lạnh nhạt nói:

“Quý phi đã rời đi rồi, nàng trách phạt ngươi quỳ nơi này hai canh giờ, trước khi đi cũng không có nói tha ngươi, nhưng bỗn cung khai ân một lần, làm chủ tha ngươi phạt quỳ, trở về chép nữ tắc hai mươi lần đi, sau này không được chạy đến vườn đào chặn thánh giá làm phiền hoàng thượng nữa, nếu có lần sau, bỗn cung nhất định nghiêm phạt.”

Hoàng hậu dùng từ làm phiền, lại còn phạt chép nữ tắc, bấy nhiêu cũng đủ biểu lộ sự khinh thường của hoàng hậu đối với Tăng Linh Nhi, Lý An Nhiên nghe được không nói tiếng nào, tuy nhiên trong lòng lại thầm thở dài, xem ra hoàng hậu thực chán ghét Tăng Linh Nhi này.

Tăng Linh Nhi bề ngoài nhìn như ngây thơ, nhưng Lý An Nhiên không cho là vậy, lúc mới nhập cung, nàng ta có đến Trường Lạc Cung bái phỏng, mà chính xác là bái phóng lúc hoàng thượng đang ở chỗ nàng, hành động có dụng ý rõ ràng, cuối cùng bị người của hoàng thượng đuổi đi, sau đó nàng ta lại còn nhiều lần làm những hành động cố ý vô tình đụng chạm đến những phi tần khác, ngay cả là Hiền phi nàng, quý phi, thậm chí là hoàng hậu nàng ta cũng không bỏ qua, người như vậy vừa phiền phức vừa khiến người ta thầm đề phòng.

Từ Lúc Lý An Nhiên tiến vào Vọng Liên Đình, Tăng Linh Nhi vẫn luôn cuối đầu quỳ trong góc, mặc kệ mấy người Lý An Nhiên diễn với nhau, dù là lúc Triệu quý phi đã rời đi, nàng ta cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, đến khi nghe hoàng hậu ân xá mình, nàng ta mới ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt Lý An Nhiên là bộ mặt lê hoa đáy vũ, vừa đáng thương vừa u uất không nói nên lời, người bình thường nhìn vào liền không kềm được muốn nhảy ra che chở nàng, nhất là mấy cái nam nhân có chủ nghĩa quân tử cao, nhưng bộ mặt này lại không khiến hoàng hậu hay Lý An Nhiên có chút mảy may xúc động nào, ngược lại còn khiến người ta buồn bực, khiến hoàng hậu nhìn thấy liền khó chịu nhíu nhíu chân mày, không kiên nhẫn phất tay:

“Ngươi lui ra đi.”

“Thần thiếp cáo lui.”

Tăng Linh Nhi ra vẻ luống cuống hành lễ với hoàng hậu và Lý An Nhiên, sau đó làm bộ dạng như một con chó nhỏ bị thương, đáng thương rời đi, nhìn bóng lưng của nàng ta, Lý An Nhiên thầm cười lạnh, nàng cũng rất muốn chờ xem, đến khi nào thái hậu và hoàng thượng sẽ ra tay giải quyết thứ phiền phức Tăng Linh Nhi này.

Trong lúc Lý An Nhiên đang chờ xem kịch vui, Tăng Linh Nhi lại đang buồn bực trong lòng, nàng ta mang theo cung nữ cận thân ra khỏi Vọng Liên Đình, đi thẳng về chỗ ở của mình, không như vẻ mặt đáng thương ở trước mặt người khác, ở những nơi không ai nhìn thấy, vẻ mặt Tăng Linh Nhi cực kỳ âm trầm, trong lòng vẫn luôn tự hỏi, nàng đã cố gắng chịu khổ nửa tháng, nhưng lại không được may mắn gặp đúng lúc hoàng thượng nhìn thấy, nhưng nàng cho rằng dù không chính mắt thấy hoàng thượng đang ra cũng phải nghe được phong tin, vì sao hoàng thượng lại không có động tĩnh gì, theo phán đoán của nàng, hoàng thượng nếu biết nàng liên tục bị hành hạ thê thảm như vậy, nhất định cũng sẽ tò mò mà chú ý, đáng ra qua vài ngày sẽ lại truyền nàng đến thị tẩm lần thứ hai, nhưng nàng cứ đợi, cứ cố gắng mà hoàng thượng vẫn không có hành động, như vậy là sao? Chẳng lẽ kế hoạch của nàng không hiệu quả, ở nhà khi đối phó với đám thứ xuất di nương, thậm chí với các ca ca, nàng đều dùng chiêu này, lần nào phụ thân của nàng cũng sẽ bị dính chiêu, đứng ra bảo vệ nàng, nhưng từ khi nhập cung chiêu thức nàng am hiểu nhất lại không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại khiến nàng ăn vô số khổ sở, Tăng Linh Nhi vừa đi vừa cảm nhận đầu gối đau đớn vừa thầm oán hận trong lòng, xem ra nàng phải nghĩ kế sách khác thôi.

Lúc này, trong Vọng Liên Đình, thấy mọi người lần lược rời đi, hoàng hậu cũng không còn hứng thú, quay sang Lý An Nhiên nói:

“Được rồi, bỗn cung ra ngoài cũng đã lâu, phải trở về, Hiền phi cứ thông thả đi.”

Hoàng hậu đứng lên, muốn rời khỏi, Lý An Nhiên liền thoải mái.

“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu gật đầu, sau đó ngẩng đầu cao quý bước đi, hai người Tô Ngọc Doanh và Cung Phù Dung liền tiến lên trước mặt Lý An Nhiên.

“Thần thiếp xin cáo lui.”

Nói xong bọn họ cũng theo sau hoàng hậu rời đi, trước khi đi Cung Phù Dung còn không kềm được liếc mắt nhìn Lý An Nhiên một cái rồi lập tức dời tầm mắt, tuy nhiên Lý An Nhiên vẫn tin mắt thấy được ánh mắt kia, trong lòng liền máy động, ánh mắt che dấu một tia sắc bén, không kềm được nói một câu:

“Cung Phù Dung này, thú vị a!”

Tiêu Diệp nghe vậy đột nhiên hừ một tiếng rồi nói:

“Có gì mà thú vị, chỉ là cáo mượn oai hùng.”

Lý An Nhiên ngạc nhiên quay sang nhìn Tiêu Diệp, buồn cười nói:

“Ngươi không thích nàng?”

Ở trước mặt Lý An Nhiên Tiêu Diệp rất thành thật, hắn gật đầu, bĩu môi nói:

“Nữ nhân Cung gia, toàn là loại giả nhân giả nghĩa, nhất là nàng ta, so với Đức phi, nàng ta càng khiến ta thấy ghê tởm, còn vọng tưởng bắt chước mẫu phi ngươi nữa, đúng là không biết lượng sức, vì như vậy phụ hoàng mới chán ghét, hừ! Đáng đời!”

Lý An Nhiên nghe xong liền ngạc nhiên hỏi:

“Sao ngươi biết phụ hoàng ngươi chán ghét nàng ta?”

Tiêu Diệp quay đầu, ưỡn bộ ngực còn chưa kịp phát triển cường tráng của hắn, đắc ý nói:

“Mấy hôm trước lúc đọc sách với phụ hoàng, trùng hợp phát hiện.”

Nói xong hắn liền che miệng cười trộm, Lý An Nhiên nhìn tên nhóc dù đã lớn vẫn còn một bộ kiêu ngạo cậy mạnh, cười mắn:

“Thực là không có tiền đồ gì cả.”

“Ai nói a, mẫu phi ngươi công bằng một chút đi, lão sư nói ta thông minh, rất có tư chất.”

Tiêu Diệp cực kỳ bất bình khán nghị, Lý An Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, ngay lúc này tay áo của Lý An Nhiên bị người kéo kéo, Lý An Nhiên liền cuối đầu nhìn tiểu tử Tiêu Bình đang chu môi làm nũng.

“Mẫu phi, điểm tâm của ta.”

Thì ra tiểu tử này vẫn còn nhớ chuyện đòi điểm tâm, Lý An Nhiên dỡ khóc dỡ cười, ngồi xổm xuống nhéo mũi hắn.

“Tiểu tử ngươi suốt ngày chỉ biết “điểm tâm, điểm tâm”, không chừng một ngày nào đó ngươi mang ta đi đổi điểm tâm ăn luôn.”

“Không đổi mẫu phi nga, mẫu phi sẽ cho điểm tâm.”

Ý tiểu tử này chính là mẫu phi hắn cho hắn điểm tâm, đem đổi nàng đi sẽ không có người cho hắn điểm tâm nữa, Lý An Nhiên liền trợn mắt.

“Tiểu tử chết tiệt này, ngươi cút!”

“Không chịu!”

“Ngươi…”

Lý An Nhiên còn chưa nói xong, Tiêu Bình đã nhào qua cọ nàng, khiến cổ nàng dính toàn nước miếng, bộ dạng này là đang ăn vạ, Lý An Nhiên vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, nàng thật là không cò cách nào với tên tiểu tử này, Tiêu Diệp thấy vậy còn khoái ý cười hăn hắc, Lý An Nhiên nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.

“Còn cười, không mau đến mang tiểu tử này đi ra cho ta.”

“Không chịu đâu!”

Tiêu Bình nghe Lý An Nhiên muốn mang hắn ra, liền bám càng chặt, miệng khóc hu hu.

“Thật tình, không còn thể thống gì.”

Lý An Nhiên miệng nói vậy nhưng tay lại dịu dàng ôm Tiêu Bình lên, quay sang Thanh Y hô.

“Mang điểm tâm ra cho hắn.”

Tiểu Bình đạt được mục đích liền ngẩng đầu lên, ở đâu có chút nước mắt nào, hắn là giả bộ, để đối phó với mẫu phi hắn, khóc luôn hiệu nghiệm.

“Tiểu quỷ chết tiệt!”

Lý An Nhiên nghiến răng, thật muốn cắn tiểu tử mới mấy tuổi đã lộ gian xảo này một cái, trong lúc Lý An Nhiên đang buồn bực, Tiêu Diệp còn không có ánh mắt cười trêu chọc.

“Ha… Mẫu phi, ngươi thật dể bị lừa.”

Lý An Nhiên thật muốn đá tên tiểu tử kia một cước, tức giận mắng.

“Khốn kiếp, các ngươi là khiêu khích ta đúng không, Tốt tốt… Người đâu, đen hai tên tiểu tử chết tiệt này cút xa ta ra một chút.”

“Không chịu, Bình Nhi không muốn cút.”

“Mẫu phi, ngươi đuổi không được chúng ta.”

Tiếng cười nói ẩn hiện trong Vọng Liên Đình, không khí ngày thu thật sự đặc biệt mát mẽ.

Tuy nhiên không phải ai cũng cảm nhận được không khí tốt đẹp này, Vĩnh Xuân Cung không khí cực kỳ nặng nề, tứ hoàng tử bộ dạng gầy yếu, được bốn tuổi mới biết đi, hiện tại cả nói chuyện cũng không rành rẽ, hắn đang há miệng khóc rống, một ma ma quỳ trước mặt Thục phi, khóc nói:

“Nương nương, dù sao điện hạ cũng là thân sinh của người, điện hạ còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin người đừng tức giận hắn, tất cả là lỗi của lão nô, là lão nô không trông giữ hắn cẩn thận, xin nương nương trách phạt lão nô, không cần giận tứ hoàng tử.”

Thục phi sắc mặt lạnh lẽo nhìn lão ma ma quỳ dưới đất, lại quay đầu nhìn tứ hoàng tử đang được lão ma ma ôm trong ngực, mày nhíu nhíu, lạnh giọng nói:

“Bổn cung khi nào nói giận hắn, bổn cung chỉ bảo ngươi mang hắn ra ngoài, ngươi khóc cái gì, ồn chết đi được, mau lui ra, sau này nếu ngươi còn để tứ hoàng tử đi lung tung, hừ! vậy thì ngươi không cần ở lại Vĩnh Xuân Cung nữa.”

Lão ma ma ngẩng đầu nhìn Thục phi, trong đôi mắt đục ngầu có một tia bi thương, bà vốn hầu hạ Thục phi từ lúc Thục phi mới nhập cung, ban đầu Thục phi là một người ngay thẳng phóng khoáng, nhưng có ngờ đâu sau khi sinh tứ hoàng tử xong, nàng bị thất sủng, tính tình liền thay đổi quá nhiều, trở nên lạnh lùng, lòng tràn đầy đố kỵ, hiện tại ngay cả con thân sinh của mình nàng cũng xem như chướng ngại vật, một tháng chẳng những không thèm đến thăm tứ hoàng tử được lần nào, còn thường xuyên chê hắn ồn ào, nói hắn trì độn, làm nàng mất mặt, do đó còn không muốn để hắn bước ra khỏi phòng, chỉ khi hoàng thượng đến thăm nàng mới lộ ra vẻ mặt quan tâm, gần một tháng nay hoàng thượng không có đến, Thục phi cũng chẳng buồn để ý đến tứ hoàng tử.

Hôm này tứ hoàng tử vì nhớ nàng, mới tự mình chạy ra tìm nàng, không cẩn thận làm vỡ bình hoa bày trí trong phòng, Thục phi vậy mà tức giận với tứ hoàng tử, bảo bà mang hắn ra, nhìn ánh mắt và sắc mặt kia, chính là hận không thể để bà mang tứ hoàng tử mãi mãi không cần xuất hiện trước mặt nàng, bà thật sự không biết phải làm sao mới được, tứ hoàng tử thân là cành vàng lá ngọc, không thể ngờ lại bị mẹ ruột rẽ lạnh đến vậy.

Thấy ánh mắt bi thương của lão ma ma, Thục phi càng thêm giận dữ.

“Tốt! Ngươi bây giờ ngay cả lời nói của bỗn cung cũng không để vào mắt đúng không? Người đâu…”

“Nương nương, xin bớt giận!”

Cung nữ Thu Mi ở bên cạnh nhìn lão ma ma quỳ trên đất, lại nhìn sắc mặt khóc đến đỏ bừng của tứ hoàng tử, cảm thấy không đành lòng, liền tiến lên khuyên can.

“Nương nương cần gì tức giận cho hại thân, hơn nữa người xem tứ hoàng tử khóc thành như vậy rồi, nhất định là hắn cảm thấy không thoải mái, tốt nhất là nên truyền thái y, gần một tháng rồi hoàng thượng không có đến Vĩnh Xuân Cung chúng ta, nếu tin tức tứ hoàng tử truyền thái y đến tai hoàng thượng, người nói xem hoàng thượng có bãi giá Vĩnh Xuân Cung chúng ta hay không?”

Nghe Thu Mi nói, hai mắt Thục phi hơi sáng lên, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Cũng mấy tháng không truyền thái y, hiện tại nếu truyền thái y hoàng thượng cũng sẽ không nghi ngờ, đúng rồi, mau mau truyền thái y đến.”

“Nô tỳ tuân lệnh.”

Thục phi cao hứng nở nụ cười, sau đó đưa mắt nhìn lại lão ma ma và Tứ hoàng tử, lạnh giọng nói:

“Còn ở đó làm gì, mau trở về phong chờ thái y đến đi.”

Lão ma ma cuối đầu, cắn môi ôm tứ hoàng tử đi ra ngoài, mới ra đến cửa, chợt nghe Thục phi lạnh nhạt nói thêm một câu.

“Đúng rồi, không cần dỗ hắn.”

Ý nàng chính là yêu cầu bà không cần dỗ dành tứ hoàng tử, cứ để hắn khóc như vậy, đợi khi hoàng thượng đến sẽ càng đau lòng tứ hoàng tử, sẽ chú ý đến Thục phi nàng hơn, lão ma ma cắn chặc răng, cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, toàn thân bà bất giác run lên hai cái, sau đó không nói gì rời đi, Thục phi thấy vậy nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh nàng bỏ qua chuyện này lớn tiếng nói với đám cung nữ hầu hạ.

“Mau hầu hạ bổn cung trang điểm thay y phục.”

Đám cung nữ nghe vậy liền không dám chần chờ, lập tức tiến lên, lão ma ma ôm tứ hoàng tử đi được một đoạn, tai nghe tiếng động bận rộn sau lưng cùng tiếng quát phân phó hầu hạ trang điểm của Thục phi, bà cuối đầu, nước mắt tuôn trào, thầm thì nói với tứ hoàng tử trong lòng.

“Điện hạ đừng sợ, lão nô nhất định sẽ cứu ngài, nhất định.”

(Chào mọi người, Chiến Trường Hậu Cung vậy mà đã vượt qua 100 chương, khi mới bắt đầu viết, mình chưa bao giờ nghĩ đến điều này, tất cả là nhờ có mọi người ủng hộ, mình bỏ không được nên Chiến Trường Hậu Cung mới khôn lớn được như vậy, mình cảm thấy thật sự rất vui, rất có cảm giác thành tựu, mà mình phát hiện có không ít chị cũng thích CTHC, thế cho nên mình rất mong được sự góp ý của các chị về kiến thức sinh sản nuôi con để CTHC được hoàn thiện hơn, khi viết về mấy cái hoàng tử, mình rất lúng túng, vì không có quan sát thực tế nên sợ không chính sát, ví dụ Tiêu Bình bốn tuổi đã đi đứng chạy nhảy nói chuyện lưu loát là không sai phải không? đứa trẻ bốn tuổi bình thường cũng như vậy chứ? Mình thật sự rất bối rối, rất mong được góp ý.

VntHoaTinhKhoi.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.