Chiến Trường Hậu Cung

Chương 110: Chương 110: Hoàng thượng nhắc nhở




Ngày hôm sau.

Trường Lạc Cung vẫn như bình thường rộn rã tiếng cười.

“Tốt a, Lục đệ mau nhìn sang đây, tam ca ở đây a.”

“An Nhi, mau nhìn hướng này, nhìn nhị ca này, tuyệt đối đừng nhìn Bình Nhi.”

“Nhị hoàng huynh, ngươi thật quá đáng.”

“Nhị hoàng đệ, ngươi lớn như vậy rồi sao còn trêu chọc bọn hắn làm gì?”

Lý An Nhiên ngồi nhìn ba tên tiểu tử chụm đầu lại ra sức thu hút sự chú ý của Tiêu An đang nằm trên giường, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị dạy dỗ hai đệ đệ của Tiêu Diệp, trong khi tay hắn vẫn đang âm thầm nắm lấy cái chân nhỏ của Tiêu An ra sức thu hút tiểu tử kia nhìn về phía mình, rõ ràng là miệng nói một đằng tay làm một nẻo, Lý An Nhiên không khỏi buồn cười, tên tiểu tử Tiêu Diệp này dạo gần đây không biết học ở đâu cái bộ dạng giả bộ nghiêm chỉnh, nhìn vẻ mặt của hắn nàng liền không kềm được muốn cười.

Tất nhiên hành động mờ ám của Tiêu Diệp cũng không qua mắt được Tiêu Minh.

“Đại hoàng huynh, tay của ngươi đang làm cái gì đó.”

Tiêu Diệp bị phát hiện làm chuyện mờ ám, chẳng những không xấu hổ bối rối, ngược lại còn ra vẻ đường đường chính chính nói:

“Ta là sợ Lục đệ bị các ngươi dọa sợ, cho nên nắm chân hắn, an ủi hắn.”

Tiêu Minh nhìn Tiêu Diệp hưởng ngực nói dối, trực tiếp trợn trắng mắt, tuy nhiên hắn vốn nho nhã lễ độ, so sự mặt dày làm sao là đối thủ của Tiêu Diệp, nhất thời không nói được gì, Tiêu Bình chớp mắt to, bĩu môi nói:

“Nói dối.”

Tiêu An ở trên giường trừng mắt to ngây thơ không hiểu chuyện gì, chỉ biết nhìn loạn tứ phía, Lý An Nhiên nhìn mấy người bọn hắn, tâm tình tốt vô cùng, không kềm được cười ra tiếng. Nàng vừa cười ra tiếng bốn ánh mắt liền nhìn về phía nàng, kể cả tiểu tử Tiêu An kia, tuy nhiên hắn chỉ dời mắt tìm kiếm một chút rồi lại bị áo bào màu vàng của Tiêu Diệp thu hút. Tiêu Bình lập tức từ trên giường nhảy xuống nhào vào lòng nàng, Tiêu Minh có chút xấu hổ cười cười, Tiêu Diệp ở bên cạnh vẫn còn chưa buông tha cái chân của Tiêu An, không đợi Lý An Nhiên lên tiếng hắn đã bất mãn nói:

“Mẫu phi lại cười ta, ngươi xem ta có nói sai đâu chứ?”

Lý An Nhiên biết ngay tên tiểu tử bá đạo ranh mãnh thích giả uy nghiêm giống phụ hoàng hắn này sẽ lên tiếng trước hòng chiếm lấy lý lẽ, lập tức dùng ánh mắt vừa khinh bỉ vừa tràng ngập ý cười nhìn hắn mà không nói gì, đúng với dự đoán của nàng, Tiêu Diệp lập tức như mèo bị đạp đuôi, vẻ mặt cực kỳ không được tự nhiên.

“Mẫu phi nhìn ta như vậy là có ý gì chứ?”

“Ta có nói là cười ngươi hay sao? Ngươi tự mình cảm thấy ta cười ngươi, vậy sao còn hỏi ta a.”

Lý An Nhiên làm ra bộ dạng nén cười cực độ trợn mắt nhìn Tiêu Diệp, đến lúc này hắn đã không thể giả vờ nghiêm trang được nữa, ngay lập tức hiện nguyên hình, mặt mũi lộ vẻ thẹn quá hóa giận, liếc mắt nhìn Lý An Nhiên một cái sau đó trực tiếp quay mặt không quan tâm đến nàng, Lý An Nhiên thật sự không thể kềm được nữa cười lên, Tiêu Bình tiểu thông minh cũng hiểu được đại hoàng huynh hắn bị Lý An Nhiên trêu chọc, vổ tay khoái trá cười hô.

“Ha ha đại hoàng huynh thực xấu hổ, xấu hổ quá đi.”

Tiêu Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Tên tiểu tử kia, ngươi ngứa mình rồi phải không.”

“Ha ha... Đại hoàng huynh có tật giật mình.”

“Ngươi... Tốt tốt tốt, ngươi có giỏi thì đừng có chạy.”

Tiêu Diệp tức giận đuổi đánh, Tiêu Bình không sợ còn kêu la ầm ĩ chạy loạn khắp nơi, Tiêu Diệp tuy làm vẻ mặt hung ác nhưng hắn cũng không thật sự tức giận với Tiêu Bình, chỉ cố tình chạm chạp đuổi theo phía sau đôi chân ngắn tung tăng của Tiêu Bình.

Lý An Nhiên nhìn, ánh mắt bất giác lộ ra vẻ từ ái, nhìn Tiêu Diệp mười tuổi nhưng đã kế thừa không ít đặc điểm của hoàng thượng, trong lòng nàng không khỏi cảm thán thời gian qua nhanh, nhớ bốn năm trước, lần đầu nàng gặp hắn, hắn chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi nhìn như bướng bỉnh nhưng lại cực kỳ thông minh hiểu chuyện, đồng thời cũng tràng ngập tự ti vì đôi chân kém linh hoạt của mình, hiện tại chân đã khỏi hẳn, Tiêu Diệp cũng trở thành dưỡng tử của nàng, về cơ bản tính cách bướng bỉnh lại không được tự nhiên của hắn vẫn không thay đổi, nhưng hắn lại học được cách ẩn nhấn, đã biết cách che dấu nội tâm chính mình, thậm chí bắt đầu học cách giả nghiêm túc, càng nhìn hắn càng giống với hoàng thượng, Lý An Nhiên đương nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, khiến nàng yên tâm nhất chính là Tiêu Diệp vô cùng yêu thương chiếu cố chúng đệ đệ, không chỉ là Bình Nhi, An Nhi mà cả Tiêu Minh Tiêu Cảnh, Tiêu Trạch còn có thất hoàng tử Tiêu Ngân vừa sinh không lâu, hắn đều dành một sự quan tâm nhất định, thân là trưởng huynh, Tiêu Diệp thật sự làm rất đúng đắng, thân là một đại hoàng tử, hắn cũng được đám học sĩ khen ngợi hết lời, xem như cũng đủ tư cách để làm gương cho chúng đệ đệ, nàng ít nhiều cũng cảm thấy có chút thành tựu, hắn như vậy đương nhiên cũng có công dạy dỗ của nàng.

Lý An Nhiên đang chăm chú nhìn Tiêu Diệp và Tiêu Bình chơi đùa, đột nhiên nàng nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại liền bắt gặp ánh mắt hâm mộ còn có điểm hơi phức tạp của Tiêu Minh, trong lòng Lý An Nhiên không khỏi thở dài, chỉ hơn một năm trôi qua, Tiêu Minh trưởng thành hơn rất nhiều, không chỉ thân thể hắn phát triển nhanh chóng mà cả tâm trí của hắn cũng trưởng thành nhanh thấy rõ, bớt đi phần hồn nhiên, nhiều thêm phần cẩn trọng, bớt đi một chút ngây thơ, nhiều thêm một chút suy tư.

Từ sau khi chuyển đến hoàng tử sở, quan hệ của Tiêu Diệp và hắn ngày càng thân thiết, do đó Tiêu Diệp thường xuyên lôi kéo hắn đến Trường Lạc Cung, dần dần cũng trở nên quen thuộc, một năm qua Lý An Nhiên cũng xem như nhìn hắn lớn lên.

Có lẽ đối với một đứa nhỏ trong cung, hơn một năm đã đủ để trưởng thành một mãn lớn, Lý An Nhiên cảm thấy vừa thương vừa bất đắc dĩ, Tiêu Minh là một đứa nhỏ tốt, dù hắn là nhi tử của hoàng hậu, có lẽ rất nhanh sẽ đối đầu cùng nàng, nhưng Lý An Nhiên không thể nào chán ghét hắn được, làm như không nhận ra ánh mắt hơi buồn bã của Tiêu Minh, Lý An Nhiên mỉm cười dịu dàng hỏi:

“Hôm nay Minh Nhi có đến thăm hoàng hậu nương nương không?”

Tiêu Minh có hơi ngạc nhiên, sau đó ôn hòa nói:

“Ta định buổi chiều sẽ đi thăm mẫu hậu, Hiền mẫu phi, ta nghe nói phụ hoàng hạ lệnh cho người cùng ngũ hoàng thúc điều tra chuyện trong cung của mẫu hậu, không biết kết quả thế nào?”

Nhìn ánh mắt trong suốt vừa lo lắng vừa tò mò của Tiêu Minh, Lý An Nhiên nở nụ cười, giơ tay tự nhiên vỗ vai hắn.

“Rất nhanh nữa sẽ điều tra rõ mà thôi, Minh Nhi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần thường xuyên đến thăm hỏi hoàng hậu nương nương, khiến hoàng hậu nương nương vui vẻ, mau chóng khỏe lại là tốt rồi.”

Tiêu Minh cuối đầu mím mím môi, đốt nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên, trong ánh mắt có một tia do dự.

“Hiền mẫu phi, người có thích mẫu hậu của ta hay không?”

Lý An Nhiên bị câu hỏi ngây ngô của Tiêu Minh làm cho sững sốt, sau đó nàng bật cười, giơ tay xoa đầu hắn.

“Hiền mẫu phi là một phi tần trong cung, đối với hoàng hậu nương nương phải gọi là tôn kính.”

Tiêu Minh hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ, sau đó lại hỏi:

“Vậy Hiền mẫu phi cũng không chán ghét mẫu hậu của ta sao?”

Lý An Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hỏi:

“Vì sao Minh Nhi lại nghĩ ta không thích hoàng hậu nương nương.”

“Ta...”

Tiêu Minh như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng im lặng không lên tiếng, thấy vậy Lý An Nhiên cũng không ép hỏi, ôn hòa nói:

“Minh Nhi không cần nghĩ nhiều, Hiền mẫu phi vẫn luôn tôn kính hoàng hậu nương nương, không bao giờ có lòng chán ghét nương nương.”

“Thật vậy chăn?!”

Hai mắt Tiêu Minh bất giác hơi sáng lên, Lý An Nhiên tươi cười gật đầu khẳng định, ngay lúc này Tiêu Diệp đang đuổi theo Tiêu Bình ở một bên vẫn luôn nghe thấy hai người nói chuyện đột nhiên lên tiếng.

“Mẫu phi của ta là người như vậy đấy, mẫu phi không chán ghét ai cả, bởi vì nàng rất lười.”

Lý An Nhiên ban đầu còn nghĩ tiểu tử kia sẽ nói giúp mình, nào ngờ hắn dám trêu chọc nàng, Lý An Nhiên trực tiếp xắn tay áo, tức giận xông tới ôm chầm lấy Tiêu Diệp, hung hăm nhéo lỗ tai hắn.

“Tiểu tử ngươi chán sống.”

“A... Mẫu phi hành hung người, người đâu mau tới nhìn xem Hiền phi nương nương của các người.”

“Nhìn cái gì?!”

Tiêu Diệp bị nhéo lỗ tai, miệng vẫn không ngừng công kích, Tiêu Minh trợn mắt mà nhìn, cuối cùng không kềm được phì cười, bên kia Tiêu Bình đã sớm vỗ tay hò reo trợ uy cho Lý An Nhiên, Tiêu An ở trên giường không biết gì chỉ tự chơi với chính mình, không khí cực kỳ hài hòa ấm áp, thế cho nên ngay khi hoàng thượng bước vào Trường Lạc Cung, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, sắc mặt đang lạnh nhạt của hắn cũng bất giác dịu xuống, ẩn hiện lô ra một tia ôn hòa, sải bước dài tiến nhanh vào nội điện, vừa nhìn thấy Lý An Nhiên và Tiêu Diệp loạn thành một đoàn, khóe môi hắn lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gần đây Tiêu Diệp bắt đầu học cách trêu chọc mẫu phi hắn, dù lần nào cũng bị ăn đòn như tiểu tử kia chẳng những không biết sợ mà còn cảm thấy vui vẻ, ngay cả Lý An Nhiên cũng thích vui đùa như vậy, hai người dù náo loạn nhưng trong mắt bọn họ toàn là ý cười.

“Được rồi, đừng đùa nữa, còn ra thể thống gì?!”

Giọng nói trầm thấp nhưng cũng ôn hòa của hoàng thượng vừa vang lên, năm ánh mắt trong phòng lập tức chuyển đến hắn, ngay cả Tiêu An mấy tháng tuổi cũng bị sắc vàng trên người hắn thu hút nhìn không chuyển mắt.

Tất nhiên sự chú ý của hắn cũng trực tiếp đặc lên người đứa nhỏ nhất, nhanh chân bước đến bên giường, nhìn nhi tử trắng trẻo mập mạp, mắt to không chớp nhìn mình, hắn không khỏi nở nụ cười, trong lúc đó hắn cũng phất tay miên lễ cho mấy người Lý An Nhiên, Lý An Nhiên hơi xấu hổ ho khan một tiếng.

“Khụ, hoàng thượng đã dùng thiện hay chưa?”

“Vẫn chưa, cho người chuẩn bị đi.”

“A...”

Lý An Nhiên không được tự nhiên a một tiếng rồi quay đầu nói với Tiêu Bình Tiêu Diệp.

“Các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau đi ra rửa tay.”

“Đã biết a.”

Tiêu Bình thánh thót hô, Tiêu Diệp đưa tay dắt tay hắn, chuẩn bị dẫn hắn cùng đi rửa tay, Lý An Nhiên lại quay sang Tiêu Minh, ôn hòa cười nói.

“Minh Nhi cũng rửa tay đi, hôm nay ở lại đây cùng dùng thiện.”

Tiêu Minh cũng không ngạc nhiên, đây cũng không phải lần đầu hắn cùng hoàng thượng dùng thiện ở Trường Lạc Cung, tuy nhiên hắn vẫn đưa mắt nhìn hoàng thượng một cái, thấy hoàng thượng gật đầu hắn mới vui vẻ cùng dắc tay với Tiêu Diệp Tiêu Bình đi ra ngoài.

Nhìn ba đứa nhỏ, ánh mắt hoàng thượng càng thêm ôn hòa, đợi cả ba đã ra ngoài, hắn lại quay đầu nhìn Lý An Nhiên.

Thà rằng hắn trắng trợn cười, Lý An Nhiên còn có thể chống đở, nhưng cái bộ dạng thâm ý cười cười, mắt nhìn nàng chầm chầm như vậy, Lý An Nhiên càng cảm thấy xấu hổ, bất giác đỏ bừng cả mặt, lập tức muốn chạy lấy người.

“Khụ, để thần thiếp đi cho người chuẩn bị ngự thiện.”

Lý An Nhiên vừa muốn quay đi, đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay, bị kéo vào một cái ôm quen thuộc, nàng không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy đầy ý cười của hoàng thượng.

“Nàng chạy cái gì? Trẩm cũng chưa có nói nàng như thế nào mà.”

Lý An Nhiên ban đầu kinh ngạc, sau đó trợn mắt nói:

“Thà rằng hoàng thượng cứ cười thẳng mặt thiếp đi cho rồi, nhiều lắm cười thiếp tính tình trẻ con, không có phong phạm Hiền phi của ngài.”

“Nàng cũng biết mình không có phong phạm?!”

Lý An Nhiên bất mãn bĩu môi nói:

“Chỉ đùa với con nhỏ một chút thôi mà.”

“Hừ! Còn cãi bướng, bộ dạng như vậy nếu truyền đến tai thái hậu, nàng nhất định sẽ bị trách phạt.”

Lời của hoàng thượng vừa ra, Lý An Nhiên hơi giật mình, ngẫm lại cảm thấy hoàng thượng nói rất đúng, Tô thái hậu đã bắt đầu chú ý đến nàng, nàng đáng ra phải càng cẩn thận mới phải, ngay lập tức Lý An Nhiên nghiêm mặt nói:

“Hoàng thượng nói phải, là thần thiếp bất cẩn.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý An Nhiên, hoàng thượng mỉm cười, khẽ cuối đầu hôn lên tráng nàng một cái.

“Trẫm chỉ nhắc nhở nàng một chút, nhưng nếu ở trong Trường Lạc Cung thì nàng không cần lo lắng, tuy nhiên ra ngoài nhớ cẩn thận.”

Lý An Nhiên lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đột nhiên nhón chân nhắm ngay môi hoàng thượng hôn mạnh một cái, đổi được vẻ mặt sửng sốt của hắn, Lý An Nhiên khoái chí hì hì cười hai tiếng, hoàng thượng định thần lại, ánh mắt nhìn nàng đã biến thành càng thêm sâu thẳm, vừa định phản công thì đột nhiên Lý An Nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.

“An Nhi.”

Hoàng thượng bất giác quay đầu nhìn Tiêu An trên giường, nhân cơ hội đó Lý An Nhiên như con cá trạch trượt ra khỏi tay hắn, đồng thời nhanh chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô:

“Hoàng thượng, thần thiếp đi gọi ngự thiện.”

Đến lúc này hoàng thượng mới biết mình bị lừa, hắn nghiến răng nhếch mép quỉ dị cười cười.

“Để xem tối nay nàng còn chạy được không.”

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.