Chiến Trường Hậu Cung

Chương 107: Chương 107: Điều tra




Hoàng thượng vốn định sau khi phê duyệt xong tấu chương buổi sáng sẽ đến Linh Phung Cung xem qua hoàng hậu mở mẫu đơn yến như thế nào, hắn vốn là hoàng đế, quan sát đám phi tần của mình ở chung như thế nào cũng là một cách để thăm dò nội tình của bọn họ, tuy nhiên hôm nay hắn còn chưa kịp đến thì có tin tức truyền lại đây.

“Cái gì?”

Hoàng thượng nghe Lưu công công báo lại mà sắc mặt biến đổi.

“Hiền phi như thế nào? Có bị thương hay không?”

Lưu công công đối với câu hỏi của hoàng thượng tuyệt không bất ngờ, nhanh chóng trả lời.

“Các chủ tử trong cung ít nhiều đều có bị thương, nhưng theo nô tài biết, Hiền phi nương nương chỉ bị thương nhẹ, không có gì nguy hiểm, đã được Xuân Thảo hộ tống về Trường Lạc Cung rồi.”

Nghe vậy hoàng thượng gật đầu, sau đó hắn lại hỏi:

“Vậy còn hoàng hậu và quý phi?”

“Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thân thể nương nương vốn đã suy yếu hiện tại vẫn còn hôn mê, quý phi nương nương thì chỉ bị thương ngoài da, không có gì nguy hiểm.”

Hoàng thượng im lặng suy nghĩ ba giây, rồi mới lên tiếng phân phó.

“Nhanh chóng cho người đi báo tình hình cho hai vị vương gia, để bọn hắn nhanh chóng nhập cung, còn có phải phái người đi trấn an hai vị thái hậu…”

Hoàng thượng nhanh chóng hạ vài đạo mệnh lệnh, sau đó nhanh chóng bãi giá đến Linh Phụng Cung.

……

Trường Lạc Cung.

“Mẫu phi, người không sao chứ?”

Tiêu Bình hít hít cái mũi, mắt to nhìn chầm chầm cánh tay đã sưng đỏ của Lý An Nhiên.

“Mẫu phi không sao, chỉ bị ong đốt mấy cái, Bình Nhi nhớ nha, sau này nhìn thấy ong thì không được trêu vào chúng, một khi bị chúng đuổi theo thì phải nhanh chóng chạy đi tìm hồ nước hay sông nhỏ nào đó, lặng xuống nước chúng sẽ không thể đánh hơi được ngươi, sẽ không thể đốt ngươi.”

Tiệu Bình nghe vậy lập tức gật mạnh đầu nhỏ, hai mắt vẫn dán vào mấy chỗ sưng đỏ của Lý An Nhiên đang được Hạ Thảo cẩn thận thoa thuốc, ánh mắt của Lý An Nhiên dịu dàng nhìn Tiêu Bình, giơ tay xoa đầu hắn, ngay lúc này Lý ma ma ôm theo Tiêu An tiếng vào, tiểu tử ba tháng tuổi đã hoạt bát hơn trước, mắt to nhìn xung quanh, thấy Lý An Nhiên liền tóe miệng cười, Lý An Nhiên thấy tiểu nhi tử của mình, liền muốn ôm hắn nhưng bị mấy người Lý ma ma ngăn lại, nói tay nàng bị thương không cho cử động, Lý An Nhiên thật bất đắc dĩ.

Không qua bao lâu Tiêu Diệp cũng nhận được tin chạy đến, vừa tiến vào đã luôn miệng hỏi Lý An Nhiên bị thương như thế nào, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, lại nhìn Tiêu Bình Tiêu An hai tên tiểu tử đang ở bên cạnh, Lý An Nhiên cảm thấy thực ấm áp. Ngay lúc này nàng đột nhiên nhớ đến hoàng thượng, nàng biết hắn nhất định đang ở Linh Phung Cung giải quyết đám rắc rối còn lại, nhớ đến chuyện hôm nay, Lý An Nhiên không khỏi cảm thấy phiền não.

Đã hai năm liên tiếp, ngày sinh thần của hoàng hậu trôi qua không yên bình, mà chuyện lần này so với lần trước càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần nhìn cũng biết cái thai của ngũ vương phi khó giữ, thậm chính tính mạng của Ngũ vương phi cũng bị đe dọa, cái thai của Ngũ vương phi đã hơn năm tháng, thai lớn như vậy còn bị sãi, hung hiễm là tất nhiên, hơn nữa còn mất ở trong cung của hoàng hậu, hoàng thượng ắc phải có một phen giao phó với ngũ vương gia, nghĩ đến đây Lý An Nhiên liền có hơi tức giận, trong tình cảnh hỗn loạn đó, nàng đã nhìn thấy một hành động vô cùng độc ác, ngán chân một nữ nhân đang mang thai, sau đó lợi dụng lúc đối phương bị ngã, lại đẫy một người khác để người kia dẫm đạp lên bụng của đối phương, hành động của kẻ ác kia phải nói là vừa độc địa vừa ti tiện, cuối cùng dù có truy cứu cũng không thể nói rõ được tội ác của nàng ta, vì nàng ta có thể đổi lỗi cho tình thế hỗn loạn khi đó, nàng ta là không cố ý, khiến Lý An Nhiên không thể chấp nhân nhất là chính bản thân nàng ta còn đang mang thai, vậy mà có thể nhẫn tâm tự tay hãm hại một nữ nhân mang thai khác như vậy, Ninh phi kia thật sự là độc ác đến độ khiến người phẩn nộ.

Sau ngày hôm nay, Lý An Nhiên càng cảm nhận được hậu cung này ô uế không chịu nổi, luôn luôn có những kẻ không chịu yên phận muốn ra chân dẫm đạp ai đó, thậm chí là không dẫm chết sẽ không thỏa mãn, hoàng hậu và Tô gia phải nói là xui xẻo vô cùng, thời gian gần đây liên tục gặp tai ương, mà thảm họa ngày hôm nay Lý An Nhiên có thể đoán được chút quá trình, rất có thể Thu cô cô kia là cái đinh của người khác cài trong cung của hoàng hậu, lợi dụng hiện tại đang là mùa thu, mùa ong dời tổ, dùng một cái vại to dụ ong làm tổ trong đó, chờ đợi cơ hội ra tay, nàng có thể khẳng định, chủ mưu sau màng đã chuẩn bị kế hoạch này từ rất lâu, mà mùi hương kỳ quái kia cũng là một điểm mấu chốt trong mưu đồ lần này của đối phương, bởi vì mùi kia xuất phát từ một loại hương dụ ong rất hiếm gặp chỉ có ở Vạn Hương Phủ của Đại Nguyên Vương triều, ngay cả Thanh Y cũng không nhận ra được, lúc rời Linh Phụng Cung, nhị vương phi đã lén nói cho nàng biết, Nhị vương phi xuất thân là con gái thương nhân, do đó nàng mới có cơ hội biết đến, sau khi thảm họa xảy ra ở Linh Phụng Cung, nàng cẩn thận suy nghĩ mới đoán ra được là loại hương liệu kia, loại hương liệu kỳ diệu đó được dân du mục Vạn Hương phủ dùng để nuôi ong lấy mật, kẻ đứng sau màng thật là tài tình có thể lấy được loại dược liệu đặc biệt này, đương nhiên đoán được sự tình Lý An Nhiên cũng có nghi ngờ một vài người là kẻ đứng sau màn, nhưng cả bản thân nàng cũng không thể chắc chắn, bởi vì hậu quả quá thảm thiết, gần như không ai lành lặng thoát hiểm, nàng không tin kẻ chủ mưu dám làm đến nước này.

Càng nghĩ tâm trạng của Lý An Nhiên càng tệ, mày bất giác nhíu lại, lúc này Lý ma ma bước vào, sắc mặt thả lỏng nói:

“Nương nương, Thanh Y và Xuân Thảo không nguy hiểm, Thanh Y nói qua vài ngày sẽ tốt lên, xin nương nương yên tâm.”

Lý An Nhiên nghe vậy lập tức vui mừng thở ra một hơi, Lý ma ma nhìn nàng, đột nhiên ý vị cười nói:

“Tuy nhiên hai người bọn họ nhờ lão nô đến tạ tội với nương nương, vài ngày tới bọn họ không thể đến đây hầu hạ.”

Nhìn vẻ mặt nén cười của Lý ma ma, Lý An Nhiên hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu, không khỏi nở nụ cười, Thanh Y và Xuân Thảo không chỉ bị đốt trên người mà trên mặt cũng có, hiện tại sợ là mặt sưng như đầu heo rồi, đương nhiên hai cái tiểu cô nương da mặt mỏng không muốn lộ diện làm trò cười cho mọi người, tưởng tượng đến bộ dạng thê thảm của hai người bọn họ, Lý An Nhiên liền cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn đến cánh tay trái xưng phù hai ba chỗ dị dạng của mình, nụ cười của nàng liền biến thành nụ cười khỗ.

Ngay lúc này, Tiểu Nhất Tử tiến vào bẩm báo, Lưu công công phụng lệnh hoàng thượng đến, Lý An Nhiên đương nhiên lập tức tiếp kiến, Lưu công công tiến vào nhìn Lý An Nhiên một lược, nhìn thấy nàng thần sắc như thường, chỉ có cánh tay trái bị băng một lớp vãi trắng mỏng, không có vẻ nghiêm trọng, hắn liền thở phào một hơi, hoàng thượng thân ở Linh Phụng nhưng tâm vẫn lo lắng Hiền phi, mượn cớ bảo hắn đi truyền lệnh nhưng ý của hoàng thượng cũng là muốn hắn đi chính mắt nhìn một cái để trở về bẩm báo cho hoàng thượng yên tâm.

“Lưu công công đến là có chuyện gì sao?”

“Bẩm Hiền phi nương nương, hoàng thượng có chỉ, hoàng hậu nương nương thân thể bất an, tạm thời không thể chưởng quản cung vụ, cung vụ trong tay hoàng hậu nương nương sẽ do nương nương quản lý một thời gian.”

“Thần thiếp lĩnh chỉ.”

Lý An Nhiên hành lễ một cái, sau đó cười nhìn Lưu công công.

“Không biết thân thể của hoàng hậu nương nương như thế nào rồi?”

“Lần trước hoàng hậu nương nương bị trúng độc, vốn bị tổn thương thân thể, hiện tại vì kinh hãi quá độ lại thêm bị trúng độc ong, theo lời thái y hoàng hậu nương nương cần phải tịnh dưỡng một thời gian.”

“Ta biết rồi, làm phiền Lưu công công.”

“Lão nô không dám, lão nô còn có công sự trong người, xin phép được cáo từ.”

Lưu công công cáo từ rời đi, Lý An Nhiên lập tức cười khổ, nàng lại phải tiếp quản cung quyền, có nghĩa là nàng phải giải quyết những rắc rối trong cung, Lý An Nhiên ngàn lần không muốn, nhưng hoàng thượng đã tin tưởng giao cung quyền cho nàng, nàng sao có thể từ chối đây.

......

Ba ngày sau.

Trong một căn phòng kín, Lý An Nhiên ngồi trên chủ vị, nàng một thân cung trang màu lục nhạt, trông vô cùng thanh thoát, nhưng thần sắc của nàng lúc này vô cùng lạnh nhạt, ngay cả Tiểu Nhất Từ và Hạ Thảo đứng ở hai bên người nàng cũng là vẻ mặt lạnh lùng, trước mặt Lý An Nhiên là một người bị trói chặc quỳ bên dưới, người này chính là Thu cô cô, người đã trực tiếp gây ra thảm trạng tại Linh Phụng Cung.

Thu cô cô thân bị trói, bất động không nói tiếng nào, hôm đó bà ta đánh vở vại sứ thả ra một đàn ong lớn, chính bản thân Thu cô cô cũng bị ong đốt không ít, thân thể sưng tấy đủ chỗ, mặt mũi biến dạng rất khó xem, lại thêm mấy ngày bị nhốt trong nhà giam, sắc mặt bà ta vô cùng tiều tụy, môi khô nức không chút huyết sắc, nhìn cực kỳ thê thảm, thế nhưng ánh mắt của bà ta lại vô cùng trong trẻo, dù là tội nhân bị thẩm vẫn nhưng bà ta không chút sợ hãi.

Lý An Nhiên im lặng nhìn Thu cô cô, trong lòng suy nghĩ không ngừng, hoàng hậu bị bệnh nằm trên giường, quý phi bị ong đốt sưng mặt không dám gặp người, gần đây chính vụ lại bận rộn hoàng thượng không thể thoát thân, Lưu công công cũng phải hầu cận bên cạnh hắn, Tô thái hậu vì chuyện Ngũ vương phi sãi thai lần này tức giận đến sinh bệnh, Triệu thái hậu không quản chuyện hậu cung, hiện tại trong hậu cung chỉ có nàng là có thể gánh vác, do đó chuyện thẩm vấn thu cô cô cũng rơi xuống đầu nàng.

“Thu cô cô, ngươi biết mục đích của bổn cung hôm nay đến chứ?”

Thu cô cô nghe Lý An Nhiên bình thản nói vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ung dung không chút sợ hãi, qui củ nói:

“Nô tỳ biết, Hiền phi nương nương đến là muốn thẩm vẫn nô tỳ, muốn nô tỳ khai báo người đứng sau lưng sai xử nô tỳ, nhưng khiến nương nương thất vọng rồi, vốn không hề có người nào ở sau lưng xúi giục, tất cả đều do nô tỳ tự mình chủ định.”

Lý An Nhiên nhướng mày, sau đó cười khẽ rồi nói:

“Nếu đã không ai xúi giục, như vậy ngươi nhất định phải có mối hận vô cùng lớn với người nào đó, vì vậy mới bất chấp tính mạng làm ra hành động tài trời như thế.”

“Nương nương nói không sai, nô tỳ tuy là cung nữ hồi môn của hoàng hậu, nhưng nô tỳ cũng vô cùng hận hoàng hậu nương nương, hận đến mức không muốn sống nữa.”

Nói đến đó, Thu cô cô nở nụ cười, nụ cười kia cực kỳ thê lương, Lý An Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của Thu cô cô, không nhận thấy được điểm đáng ngợ, nàng lại hỏi tiếp.

“Nói vậy tức là người ngươi muốn ám hại chính là hoàng hậu nương nương?”

“Không sai!”

“Ngươi vốn là tỳ nữ đi theo bên cạnh hoàng hậu nương nương từ nhỏ, được hoàng hậu nương nương đưa vào cung hầu hạ, vì sao ngươi lại phản bội chủ tử ngươi?”

“Ha ha... Đúng a, nô tỳ đi theo bên cạnh hoàng hậu từ nhỏ, xem hoàng hậu là tỷ tỷ, một lòng hầu hạ không chút hai lòng, nô tỳ tự thấy chưa bao giờ làm việc có lỗi với hoàng hậu, nhưng hoàng hậu thì sao chứ?! Ha ha... Là hoàng hậu có lỗi với ta trước.”

Thu cô cô nói đến đó bắt đầu kích động lên, hai mắt đỏ bừng, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

“Năm đó lúc còn ở trong phủ, nô tỳ đã có hôn ước với Triệu Tài ca, hoàng hậu nương nương thấy nô tỳ có khả năng tính sổ sách, muốn mang theo nô tỳ nhập cung, năm đó hoàng hậu hứa với nô tỳ, đợi năm nô tỳ hai mươi lăm tuổi, nhất định sẽ thả nô tỳ rời cung, thành thân cùng Triệu tài ca, nô tỳ tin tưởng hoàng hậu, tận tâm hầu hạ chờ đợi, nhưng đến năm nô tỳ hai mươi lăm tuổi, hoàng hậu nói với nô tỳ, Triệu Tài ca đã không chờ được, phản bội nô tỳ mà thành thân với người khác, nghe tin đó nô tỳ đau lòng không muốn sống, hoàng hậu lại sai Tín ma ma đến nói với nô tỳ phải gắng sống vì nương cùng đệ đệ, chỉ cần nô tỳ tận tâm hầu hạ hoàng hậu, Tô phủ nhất định không xử tệ với hai người bọn họ, nô tỳ vì vậy mà cố gắng sống tiếp, nhưng không được bao lâu, Tô phủ lại báo tin, đệ đệ gặp nạn qua đời, nương thương tâm quá độ bị bệnh liệt giường, nô tỳ cầu xin hoàng hậu cho nô tỳ được về thăm, hoàng hậu lại nhất định không đồng ý, khi đó chính là mùa đông năm ngoái, nô tỳ quỳ dưới trời tuyết cả một đêm, hoàng hậu cũng không chút động lòng, hoàng hậu lấy lý do cung quy nghiêm ngặc, không thể phá vở cung quy vì nô tỳ, cuối cùng... Nô tỳ ngay cả cơ hội cuối cùng gặp mặt nương cũng không còn...”

Nói đến đó Thu cô cô đã không kềm được khóc nghẹn thành tiếng, Lý An Nhiên thấy vậy trong lòng cũng bất giác thấy bi ai, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, sau đó nàng chấn chỉnh tâm tình, lên tiếng hỏi:

“Chỉ vì như vậy, ngươi liền oán hận hoàng hậu?”

“Chỉ như vây? Ha ha... Ha... Các người vốn không biết, tất cả... Tất cả chỉ là dối trá, dối trá!”

Thu cô cô đỏ bừng hai mắt, kích động gào thét thất thanh, không còn bình tĩnh ung dung như lúc đầu.

“Ngay từ đầu hoàng hậu vốn không hề muốn tha cho ta, Triệu Tài ca chưa bao giờ phản bội, năm đó chúng ta dự định sẽ thành hôn sau khi ta được xuất cung, chàng thậm chí đã chuẩn bị sính lễ, hoàng hậu vì muốn chia rẽ chúng ta, liền ép chàng cưới người khác, chàng không đồng ý, liều mạng xông vào cung muốn tìm ta, cuối cùng bị Tô Càn sai cấm vệ quân đánh chết ngoài cửa cung, đến khi chết chàng không ngừng gọi tên ta, gọi mãi tên của ta....”

Thu cô cô đau đớn ngã ngồi ra đất, nhìn ánh mắt đau khổ cùng cực kia, không chỉ Lý An Nhiên mà cả những cung nhân xung quanh đều phải động dung, Lý An Nhiên lại thở dài một hơi.

“Nói vậy, chuyện của đệ đệ ngươi cùng mẫu thân ngươi chắc là cũng có uẩn khúc?!”

Thu cô cô vừa nghe vậy mạnh ngẩng đầu, ánh mắt oán hận mãnh liệt lóe lên.

“Không sai, đệ đệ của ta chứng kiến cảnh Triệu Tài ca bị hại, vì muốn che giấu việc làm đê hèn, Tô Càn mới xuống tay với đệ ấy hòng diệt khẩu, cả người nương già nua bệnh tật của ta cũng bị đuổi đến thôn trang xa xôi ngoài thành, bị để mặc đến chết... Ta đánh mất cả tuổi xuân tận tâm với hoàng hậu, nhưng chính hoàng hậu là kẻ hại ta tan nhà nát cửa mất hết tất cả, các người nói đi, ta có nên hận hay không chứ?”

Lý An Nhiên nghe vậy, mày hơi nhíu, suy nghĩ một chút, nàng lại nói:

“Như vậy, tất cả mọi chuyện đều do một mình ngươi làm, không dính dáng đến người khác?”

“Đúng thế.”

“Đã như vậy, chắc ngươi không ngại khai báo cách thức gây án của ngươi.”

Thu cô cô nghe đến đó, hai mắt bất giác lộ ra tia không cam lòng.

“Kế hoạch của ta vốn dĩ tiến triển vô cùng thuận lợi, ta lợi dụng mùa thu là mùa ong dời tổ, chuẩn bị một chút đồ vật liền thu hút đến thật nhiều ong mật, ta âm thầm nuôi ong ở trong phòng mình mà không ai hay biết, sau đó nhân lúc sinh thần của hoàng hậu, tú phòng dân lên vô số trân phẩm, ta lén bỏ Bách Hoa Tán vào túi hương thêu tơ bạc kia, chờ đợi đến ngày Mấu Đơn Yến tặng cho hoàng hậu một lễ vật thật lớn, nhưng không ngờ hoàng hậu lại không mang túi hương kia mà lại ban tặng cho Doanh quý tần, ông trời đúng là không có mắt a!”

Thu cô cô bi thiết ngẩng mặt lên trời than khẽ, Lý An Nhiên nhìn bộ dạng của Thu cô cô, trong lòng cũng có chút đồng tình, hoàng hậu quả là hành sự quá tàn nhẫn, tuy có thể hiểu được tâm lý không muốn mất đi nhân tài dưới tay nhưng đáng ra hoàng hậu cũng không nên ta tay độc ác đến vậy.

Thu cô cô này vốn là một trong những tâm phúc của hoàng hậu, chuyên thay mặt hoàng hậu quản lý sổ sách, trước đây khi hoàng hậu một mình chưởng quản cả hậu cung, nhờ có tài năng của Thu cô cô mà hoàng hậu quản lý rất thuận lợi, nếu là nàng, nàng cũng sẽ luyến tiếc tài năng như thế, nhưng mến tài không có nghĩa là dùng mọi thủ đoạn ép buột người ta ở lại làm việc cho mình, chính sự ích kỷ của hoàng hậu đã dẫn đến kết cục như hiện tại. Tuy đồng tình Thu cô cô, nhưng Lý An Nhiên vẫn không hề quên việc chính của mình chính là thẩm vấn tội nhân, từ lời khai của Thu cô cô, nàng bắt được một chút điểm đáng ngờ.

“Thu cô cô, theo như lời người nói, ngươi đã âm thầm bỏ Bách Hoa Tán vào túi hương của hoàng hậu, vậy bỗn cung hỏi ngươi, Bách Hoa Tán kia ngươi có được từ chỗ nào? Ngươi nên biết, Bách Hoa Tán là một loại kỳ dược xuất xứ tận Vạn Hương Phủ của Đại Nguyên vương triều, dù ngươi là tâm phúc của hoàng hậu nhưng ngươi thân ở cung cấm, làm sao có được loại dược liệu như vậy?”

Thu cô cô nghe hỏi, cười nhạt một tiếng rồi nói:

“Người giúp nô tỳ mua dược liệu không biết gì đến kế hoạch của nô tỳ, nương nương không cần truy hỏi nữa, đối với nô tỳ người đó chính là ân nhân, nô tỳ tuyệt đối không thể liên lụy đến đối phương.”

Lý An Nhiên nhìn Thu cô cô kiên quyết nhìn mình, hơi nhướng mày cười nói:

“Nếu bỗn cung đoán không lầm, chính người đó cũng là người đã cho ngươi biết sự thật mà hoàng hậu và Tô gia vẫn luôn che dấu ngươi.”

Thu cô cô quật cường cắn môi không nói tiếng nào, Lý An Nhiên nhìn ánh mắt xem thường sống chết của Thu cô cô, thở dài nói:

“Thu cô cô, chắc ngươi cũng biết, nếu không chịu khai báo tất cả, ngươi khó tránh nổi đau xác thịt.”

“Ha ha... Nô tỳ sớm biết bản thân khó giữ mạng, còn sợ cái gì?”

Lý An Nhiên im lặng nhìn Thu cô cô một lúc, cuối cùng đứng dậy, lạnh nhạt nói:

“Thu cô cô, ngươi là người thông minh, chẳng lẽ không nhận ra mình bị lợi dụng, đã vậy sao còn che dấu giúp đối phương?”

“Bất kể người đó đó có lợi dụng nô tỳ hay không, chỉ cần người đó nói cho nô tỳ biết sự thật, đối với nô tỳ người đó chính là ân nhân.”

Lý An Nhiên nghe vậy, không còn gì để nói, lắc đầu rời đi, trước khi đi, nàng chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Tử một cái, Tiểu Thanh Tử là thái giám hầu hạ hoàng thương, tất nhiên kết quả nàng thẩm tra được hắn sẽ trở về bẩm báo lại cho hoàng thượng, nàng cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

......

Trên đường trở về Trường Lạc Cung, Lý An Nhiên không ngừng suy nghĩ, tuy nhìn bề ngoài, chuyện sảy ra ở Linh Phụng Cung chỉ đơn giản là ân oán của hoàng hậu và Thu cô cô, nhiều nhất chính là có bóng dáng của một người đứng ngoài chăm ngòi thổi gió, nhưng Lý An Nhiên cứ có cảm giác chuyện lần này liên quan đến nhiều người khác, thậm chí trong trận hỗn loạn đó, một số người cư nhiên giương ra độc thủ ám hại kẻ khác không chút ngần ngại, nhất là hành động của Ninh phi kia, càng nghĩ nàng càng khó hiểu, Ngũ vương phi cùng Ninh phi một người là chính phi vương gia, một người là phi tử của hoàng hậu, xét về ân oán cá nhân, bọn họ có quan hệ không hòa thuận vì một người thuộc thế lực Triệu gia, một người là biểu muội hoàng hậu, nhưng xét về lợi ích, bọn họ đáng ra không có điểm nào va chạm mới đúng, cái thai trong bụng Ngũ vương phi càng không ảnh hưởng gì đến Ninh phi và Triệu gia, nhưng vì cái gì Ninh phi nhắm vào thai nhi của Ngũ vương phi? Hay bọn họ có cừu oán từ trước? Lý An Nhiên thật ra không hề nghe đến bọn họ từng gặp nhau trước đây chứ đừng nói đến có thù riêng, hay mục đích của Ninh phi vì muốn đã kích Tô gia, nếu khi nàng ta không mang thai còn có thể, nhưng trong tình trạng cái thai của nàng ta cũng bị nguy hiểm mà vẫn cứ muốn nhắm vào người khác như thế, thật sự có điểm vô cùng không thích hợp.

Càng nghĩ Lý An Nhiên càng cảm thấy áp lực, thế cuộc hậu cung lúc này có cảm giác như đang dồn nén lại chờ bùng nổ vậy, Lý An Nhiên siết chặt nắm tay, bất kể có chuyện gì xảy ra, nàng tuyệt đối không để ba tên tiểu tử của mình có chuyện gì được, nàng nhất định phải vững vàng vược qua mọi sóng gió.

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.