Chiến Thần Bất Bại

Chương 466: Chương 466: Thế cục đổi thay




Thế cục phát triển ngoài dự đoán mọi người.

Ba binh đoàn lớn của chòm Kình Ngư bị huyt diệt, cửa sao bị cướp, ba thánh giai chủ động quy hàng, vô số võ giả Kình Ngư đầu hàng, chớp mắt chòm Kình Ngư đã đầy những nguy cơ. Mà thành Tam hồn, một khúc Tâm Vô Ưu, Trương Minh Hách bị bắt, Độc Lang Văn Giang bị giết.

Danh tiếng Đường Thiên đã lên tới đỉnh cao.C hiến công hiển hách tới mức ngoài Vua Sư Tử Leo ra, đã không còn ai vượt qua nổi Đường Thiên. Hơn nữa Đường Thiên dùng sức một người diệt tam đại binh đoàn, biểu dương lực lượng cá nhân của võ giả tới mức tận cùng.

Tuy nhiều Thánh giả phân tích Đường Thiên thật ra chỉ mượn uy thế thiên địa mà thôi, thế nhung hình ảnh chấn động kia vẫn lưu lại dấu ấn trong lòng vô số người.

Điều tiếc nuối duy nhất là Cung Khánh chòm Kình Ngư vừa thấy mọi chuyện không ổn lập tức xin giúp đỡ của võ hội Quang Minh, mang theo Thánh Bảo rời khỏi chòm Kình Ngư.

Nồng độ tinh lực của chòm Kình Ngư đột nhiên suy giảm, từ 31% sụt giảm xuống thành 22%.

Cung Khánh trốn thoát với Đường Thiên cũng chẳng phải chuyện xấu. Võ giả bản địa chòm Kình Ngư vẫn bảo lưu thực lực tương đối hoàn chỉnh, khi Cung Khánh còn đám võ giả này chống cự cực kỳ ngoan cường. Tới khi tin tức Cung Khánh bỏ trốn truyền ra, sĩ khí giảm sút, hầu như không còn mấy phản kháng.

Rất nhanh chóng, chòm Kình Ngư rơi vào tay Đường Thiên.

Chòm Kình Ngư rất quan trọng với Đường Thiên, chòm Kình Ngư nối liền tới chòm Sài Lang, như vậy năm chòm sao có thể hợp làm một.

Chỉ tiếc, Thánh Bảo chòm Sài Lang đã không rõ tung tích, Thánh Bảo chòm Kình Ngư cũng không còn. Chỉ có Thánh Bảo chòm Đại Hùng, Thiên Long và Tiên Nữ.

Tay trắng dựng nghiệp, dùng sức một người sở hữu năm chòm sao, Đường Thiên đã trở thành bá chủ thiếu niên đệ nhất. Trong mắt cả Thiên Lộ, Đường Thiên lòng dạ thâm sâu, đa mưu túc trí,d đầy khí khái bá vương.

Mọi người xung quanh Đường Thiên thấy lời bình đó đều khịt mũi coi thường.

Toàn bộ Thiên Lộ đều khiếp sợ về sự cường địa của Đường Thiên, không ai ngờ, với Thiên Lộ đây chỉ mới là mở đầu.

Sát theo đó, chòm Liệp Hộ hoàn toàn bị vây đánh, Thánh Bảo chòm Liệp Hộ rơi vào tay võ hội Quang Minh, chòm Sư Tử hai mặt thụ địch. Thiên Hạt Vương xuất hiện, Tư Mã Tiếu ngồi lên bảo tọa chòm Thiên Hạt, Tộc Minh gia nhập chòm Thiên Hạt. Không một chút dấu hiệu báo trước, chòm Cự Xà, chòm Thiên Ưng và chòm Xà Phu trong Xích Đạo Thập Điện xác nhập, hình thành chòm Xà Phu hoàn toàn mới, tuyên bố muốn phục hưng huy hoàng của cung Hoàng Đạo thứ mười ba năm xưa.

Thế cục Thiên Lộ rung chuyển khiến tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng bất an.

Không ai chú ý tới một nhánh binh đoàn giáp máy đang lặng lẽ di chuyển dọc chòm Kình Ngư tiến vào chòm Thiên Lô. Bầy sói của Thiên Vũ Lang Viện như thủy triều dâng tới chòm Thiên Lô.

Nhưng chiến đấu mà bọn họ mong muốn không hề diễn ra, vừa nghe nhánh binh đoàn này thuộc về Thiếu Niên Như Thần đang như mặt trời giữa trưa, toàn bộ chòm Thiên Lô không một lời phản đối, chủ động nương tựa, mỉm cười đón chào, thiếu nước cúi đầu cúng bái.

Đám học viên Thiên Vũ Lang Viện vừa làm nóng người xong, đang chuẩn bị làm một vố lớn, giờ cùng lúc há hốc mồm.

Chòm Thiên Lô là một trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, một chòm sao cấp năm có thể ôm được bắp chân thô to như Đường Thiên, còn phải do dự gì nữa?

Toàn bộ chòm Thiên Lô đều hơi buồn bực, chòm Thiên Lô có gì đáng để họ ra tay? Chỗ này ngay bí bảo cũng không có,t hế nhưng bọn họ nghĩ tới chòm Sài Lang rõ ràng quan trọng hơn bọn họ mới dần hiểu rõ.

Chẳng lẽ Thiếu Niên Như Thần thích thu gom chòm sao cấp thấp?

Các võ giả chòm Thiên Lô hoan hô vui mừng, giờ bọn họ cũng thuộc về thế lực lớn, hơn nữa Thiếu Niên Như Thần nổi tiếng nhân từ, chính nhờ gã tiếp tế nên danh tiếng võ giả chòm Sài Lang giờ mới đột nhiên gia tăng. Chòm Thiên Lô dẫu sao cũng mạnh hơn chòm Sài Lang.

Hai vị đại sư Sylar, Mặc Lãnh đích thân tới chòm Thiên Lô.

"Tốt, tốt quá! Nồng độ tinh lực thấp, ít ảnh hưởng tới tôi luyện và rèn đúc, địa hỏa thiên nhiên phong phú, hơn nữa cơ sở rèn đúc ở địa phương rất phong phú, chỉ cần bồi dưỡng sẽ là thợ thủ công không tệ." Mặc Lãnh rất thỏa mãn, nơi này rất thích hợp cho xưởng Mặc Gia.

Sylar sắc mặt hưng phấn: "Chẳng trách nơi này không có bí bảo, tinh lực ở đây thai nghén võ hồn chỉ được cấp thấp, thế nhưng với chúng ta lại rất tốt! Trên đời còn có nơi kỳ quái như vậy ư,c húng ta kiếm lời rồi!"

Rất nhanh chóng, hai người bắt đầu thương lượng nên cải tạo chòm Thiên Lô ra sao.

Đường Thiên nằm trên giường,t han thở: "Ai da, ta cứ nằm thế này xương cốt cũng rỉ sét hết rồi!"

Gã nằm trên giường đã một tháng, dùng sức một người giết chết ba nhánh binh đoàn, thế nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ nặng nề. Kinh mạch đứt đoạn, hai phần ba xương cốt trong cơ thể cũng nứt gãy, thân thể vốn cuộn trào chân lực giờ không còn lại dù chỉ một chút. Một tháng nay nhờ thể chất mạnh mẽ của gã mà xương cốt đang dần liền lại.

Toàn thân gã chỉ có cái cổ là cử động được.

Điểm duy nhất khiến gã cảm thấy an ủi là võ hồn. Theo lời Binh nói, hắn chưa từng thấy võ hồn nào tinh thuần tới mức này.

Tỳ Ba cười khẽ, cầm trái táo đã gọt xong đưa ném về phía Đường Thiên, nói: "Đại nhân cố chịu đựng một chút."

Chỗ lợi của võ hồn tinh khiết là trực giác cực kỳ nhạy cảm. Quả táo còn chưa rời tay Tỳ Ba, Đường Thiên đã phán đoán được điểm đến của nó, rướn cổ há miệng, quả táo trực tiếp bị gã cắn lấy.

Lạp cạp vài tiếng, ngay hạt cũng chẳng buồn nhổ, cả quả táo vào miệng.

Tỳ Ba lại lấy từ cái rổ to bên cạnh ra một quả táo, bắt đầu gọt, trước mặt nàng chất đầy vỏ táo.

"Phiền phức, phiền phức, phiền phức!" Đường Thiên gào khóc thảm thiết trên giường, cực kỳ nóng nảy.

Tỳ Ba không chút lay động, tiếp tục cúi đầu gọt táo.

Đường Thiên phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cần người chiếu cố, Binh bèn điều Tỳ Ba tới. Tỳ Ba nhìn như mềm yếu, nói chuyện cũng hơi nhỏ giọng thế nhưng ngoại nhu nội cương, chắc chắn sẽ không thỏa hiệp. Có nàng giám sát Đường Thiên, tất cả mọi người đều yên tâm.

"Thân là bệnh nhân, cần tự hiểu mình là bệnh nhân." Giọng nói của Hạc vang lên, hắn ôm theo một bó hoa lớn: "Xin đừng khiến những người khác thêm phiền não!"

"Này, Tiểu Hạc Tử, lúc này ngươi còn nói thế, thật đúng là bỏ đá xuống giếng!" Đường Thiên cực kfy bất mãn, gã để ý tới bó hoa trên tay Hạc, cười nhạo: "Tiểu Hạc Tử, ngươi còn đi mua hoa nữa cơ à, ngươi có phải đàn ông hay không? Ha ha ha ha ha!"

Hạc sắc mặt bình tĩnh đặt bó hoa lên đầu giường Đường Thiên: "Mua hoa? Xin lỗi, ngươi cả nghĩ quá rồi, đây là Ma Địch tiên sinh nhờ ta đưa tới. Những đóa hoa này đều là người hâm mộ của hắn đưa tới, hắn cảm thấy ném đi thì quá thất lễ nên đưa sang tặng bệnh nhân coi như một loại chúc phúc!"

Đường Thiên: "Ma Địch. . ."

"Để biểu đạt lời chúc phúc của hắn, ta đưa tất cả chúng tới đây." Hạc thản nhiên nói, sau đó trên tay nhiều thêm một cái Ngân Bảo Bình.

Ầm!

Vô số đóa hoa từ trong Ngân Bảo Bình bay ra, chôn vùi Đường Thiên.

Đường Thiên trơ mắt nhìn mình bị biển hoa nuốt trọn.

"Ta đã mang tâm ý của Ma Địch tiên sinh tới, còn rất nhiều việc, xin phép đi trước. Đường thần kinh, tốt nhất ngươi cứ dưỡng thương đi." Hạc mỉm cười, ung dung rời đi.

Trước khi đi, Hạc viết một chữ "cố lên" lên tờ tin nhắn.

Hạc vừa đi khỏi, Lăng Húc bèn bước vào, đầy ân hận: "Ai da, gần đây tu luyện chăm chỉ hơi quá, thiếu niên phải thoải mái đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời chứ! Cảm giác đổ mồ hôi thật sảng khoái!"

Đường Thiên: ". . ."

Khốn kiếp, xương cốt càng lúc càng ngứa.

Lăng Húc quơ cánh tay, lại viết tiếp một chữ "cố lên" lên tờ tin nhắn.

Mỗi ngày, trên tờ tin nhắn của Đường Thiên lại tràn ngập chữ "cố lên" sau đó Tỳ Ba sẽ rất cẩn thận đổi một tờ tin nhắn khác.

Đám khốn kiếp các ngươi. . .

Rốt cuộc nhẫn nhịn bao ngày, thương thế Đường Thiên cũng khỏi hẳn, gã có thể xuống giường.

"Cảm giác được phơi nắng thật tốt!"

Đường Thiên tắm nắng, toàn thân ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Hắn nằm lên ghế gỗ, bỗng xuất thần.

Đã bao lâu rồi không được phơi nắng như vậy?

Gã đã không nhớ nổi, cũng đã lâu lắm rồi. Rất nhiều chuyện xưa nổi lên trong lòng, suy nghĩ của gã không khỏi bay xa. Cuộc sống trước đây với mẹ, nhớ lại khi còn ở học viên An Đức, nhớ tới những ngày tháng bên Thiên Huệ, gương mặt gã không khỏi mỉm cười.

Tuy Thiên Huệ còn ở rất xa, tuy giấc mộng của mình còn chưa hoàn thành.

Nhưng mình vẫn đang không ngừng cố gắng, chưa bao giờ có ý định từ bỏ!

Có nhiều đồng bọn vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu như vậy, còn gì không vừa lòng? Tuy còn rất nhiều vấn đề, rất nhiều trở ngại, nhưng nào xá gì? Mọi người đều đang cố gắng, mọi người đều chủ động nhận tất cả trách nhiệm.

Vậy có gì mà buồn bã.

Vậy có gì mà nản lòng.

Không có chân lực thì luyện lại là được.

Cho dù không thể luyện được chắc chắn cũng sẽ có cách khác.

Không tìm được Thiên Huệ thì tiếp tục tìm. Ta chỉ là một kẻ ngốc, không biết làm sao để thông minh hơn, chỉ biết tiến bước mà thôi. Vì mỗi bước tiến lên đều sẽ gần giấc mộng của mình hơn một bước.

Chẳng có gì to tát cả!

Đường Thiên mỉm cười, nụ cười hệt như lúc còn tu luyện võ kỹ cơ bản xưa kia, tình hình đã tốt hơn nhiều. Ít ra mình còn có võ hồn thiên hạ vô song!

Trong cơ thể hắn là một hình người nhỏ bé trong suốt cực kỳ sống động, tướng mạo giống hệt như gã.

Đây chính là võ hồn của gã, ngọn lửa võ hồn nguyên bản đã biến mất không còn tăm hơi, hóa thành hình dạng như hiện giờ. Võ hồn của Đường Thiên khiến tất cả những người từng thấy đều tấm tắc khen lạ.

Cho dù là Thánh giả cũng chưa từng thấy võ hồn độc đáo như vậy.

Tỉnh Hào cũng chưa từng thấy, nói tới nghiên cứu võ hồn đuong nhiên võ hội Quang Minh là mạnh nhất. Chỉ tiếc giờ bọn họ cùng võ hội Quang Minh đã như nước với lửa, mà Tỉnh Hào cũng chỉ chăm chú kiếm pháp, không biết nhiều về phương diện nghiên cứu võ hồn, không nói được nguyên nhân.

Có điều với Đường Thiên mà nói, đây không phải là vấn đề.

Suy nghĩ của gã rất đơn giản, nếu đã không hiểu thì bắt đầu nghiên cứu từ đầu.

Bởi vậy gã không nói hai lời, gọi Binh cùng ba Thánh giả, Ma Địch, Tỉnh Hào, Lăng Húc và Hạc lại.

"Ta thành thế này mọi người cũng không biết nên làm gì. Vậy chỉ có thể dùng cách ngu ngốc thôi, ta làm chuột bạch, mọi người cùng tới thảo luận xem, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách."

Mọi người lập tức hứng thú, đám Thánh giả thì không cần nhắc tới, tới cảnh giới bọn họ hồn vực là trọng tâm nghiên cứu. Hình người trong cơ thể Đường Thiên cực kỳ hiếm thấy, là một đối tượng nghiên cứu rất tốt. Mà Tỉnh Hào, Lăng Húc và Hạc cũng cách Thánh giả không xa, vấn đề lớn nhất của bọn họ bây giờ là thức tỉnh hồn vực.

Những người ở đây đủ mọi lưu phái, có hồn tướng viễn cổ, có Thánh giả thực lực hùng hậu, có đại sư âm luật, có thiên tài trẻ tuổi, cùng nghiên cứu một vấn đề trái với lẽ thường như vậy chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn.

Tất cả mọi người con mắt sáng lên.

Đường Thiên dáng vẻ lưu manh, nhắm mắt nói: "Mọi người chà đạp ta thỏa thích!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.