Chia Tay Vạn Tuế

Chương 10: Chương 10




Một nhóm người đột nhiên xuất hiện ở cửa, Hạ Mạt Nhân nhìn theo hướng tiếng động phát ra, chỉ thấy Quan Na Na đã mất tích nhiều ngày đang đứng trước một nhóm người cao to, điên tiết trừng mắt nhìn Lê Thanh Nhã.

Mà sau lưng con bé, là một người đàn ông đẹp trai đến mức có chút khó tin.

Dáng người cao lớn vạm vỡ, toàn thân mặc quần áo đen, giống như một sứ giả địa ngục, nhưng gương mặt tuấn tú này lại khiến người ta tuyệt nhiên không muốn trốn chạy, khí chất của anh ta lạnh lùng tĩnh mịch, toàn thân toát ra khí thế giống như một con báo nhanh nhẹn.

Mặc dù có hơi quen mắt, nhưng Hạ Mạt Nhân khẳng định mình vốn không quen biết người đàn ông này.

Càng khiến cho cô kinh ngạc hơn chính là, Na Na vì sao lại xuất hiện? Hơn nữa xem tình hình, con bé và người đàn ông mặc quần áo đen kia là cùng một phe.

Những vị khách không mời mà đến này đã khiến Lê Thanh Nhã thực sự chấn động, “Các người là ai? Người đâu, bắt bọn họ lại cho tôi!”

“Bắt cái rắm!” Quan Na Na một thân nhẹ nhàng day day cái muĩ, cố ý vờ ra bộ dạng một con nhóc tomboy điêu ngoa và ngang ngược.

Cô ngạo mạn chìa ngón tay cái, trỏ về hướng sau lưng mình, “Chị hai à, phía sau tôi có cả một lực lượng hùng hậu, bên cạnh chị chỉ có năm sáu tên vệ sĩ còm chẳng làm nên trò trống gì, vẫn còn muốn chơi trò gì nữa?”

Nói dứt lời, cô nhìn về phía mấy tên vệ sĩ bên kia đang hừng hừng khí thế, lại còn nháy nháy mắt với người ta.

“Mấy vị đại ca, Địa Long bang chơi hết vui rồi, lão Đại của các người hiện giờ ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, nghe nói nửa giờ trước đã bị người khác chọc giận đến tái phát bệnh tim, hiện giờ đang nằm cấp cứu trong bệnh viện, chi bằng như vậy đi, đi theo tôi, bao các người ăn uống no đủ, phát lương mỗi tháng, tiền thưởng được chia cũng không ít, nhưng điều kiện tiên quyết là, mỗi người phải tặng ả đàn bà kia một cái tát cho tôi!”

“Khốn khiếp! Mày ——” Lê Thanh Nhã vừa mới định mở miệng, lại bị Quan Na Na ngắt lời.

“Ack! Còn dám mắng chửi người ta hả, còn không xem lại bản thân mình đang đứng ở vị trí nào.”

Nói xong, con bé nghênh ngang tiến đến trước mặt Hạ Mạt Nhân đang bị trói, lúc nhìn thấy năm dấu ngón tay sưng đỏ in trên mặt cô, trong ánh mắt nhất thời chan chứa sự thương yêu.

“Mạt Mạt, có người đánh chị?” Nói dứt lời, con bé lại trừng mắt về phía Kì Thiên Triệt, “Nè, Kì đại ác nhân, anh rốt cuộc là bảo hộ Mạt Mạt nhà của tôi như thế nào chứ, mà lại có thể để cho chị ấy bị người ta đánh?”

Kì Thiên Triệt tức giận trừng mắt liếc nhìn con bé một cái, “Quan tiểu thư, bây giờ đối tượng cô nên nổi giận hẳn phải là người khác chứ không phải là tôi chứ.” Mạt Nhân bị đánh, anh đã rất tự trách mình, không cần con bé lại đến bỏ đá xuống giếng.

Những lời này đã nhắc nhở Quan Na Na, con bé lập tức đứng lên, hai tay chống hông, vẻ mặt hung hăng ra lệnh, “Người đâu rồi, đem ả kia…..A, ả ta họ gì?”

“Lê.” Người đàn ông điển trai trong trang phục đen sau lưng rất kịp thời trả lời câu hỏi của con bé.

“Đúng, đem ả đàn bà họ Lê kia bắt lại cho tôi, lôi ra ngoài đánh một trận cho tôi! Các người…..”

Cô chỉ về phía đám người như một đội quân hùng hậu còn đang sợ kia, “Từng người tát vào mặt ả một bạt tai cho tôi, chỉ cho phép tát vào mặt, tôi muốn ả đàn bà này nếm thử một chút cảm giác bị tát! Cư nhiên dám đụng vào Mạt Mạt nhà của tôi, chán sống rồi sao?”

Lê Thanh Nhã lúc này mới thật sự bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây ngốc, căn bản không biết nên làm gì lúc này.

Mà Kì Thiên Triệt vẫn đang bị trói từ nãy đến giờ lại đang cùng người đàn ông điển trai trong trang phục màu đen liếc mắt nhìn nhau một cái, giữa hai người có một sự ăn ý khó tả.

“Ngạo Thần, cậu đã tới muộn.”

Đối phương ung dung trả lời, “Để cho cậu chịu tội lâu một chút, là sự trừng phạt tôi dành cho cậu, cảm kích về việc không thông báo.”

“Tiểu tử thối, xem như cậu lợi hại.”

Thấy hai người tán gẫu như anh em, không chỉ có Hạ Mạt Nhân mắt trợn tròn, Quan Na Na ngây ngốc, mà ngay cả sắc mặt của Lê Thanh Nhã bên cạnh cũng rất khó coi.

Ngay sau đó, ả đã bị người khác dẫn ra ngoài, thi hành mệnh lệnh Quan đại tiểu thư vừa mới truyền ra.

Còn Quan Na Na thì vội vàng mở trói cho Hạ Mạt Nhân, cũng thương xót như vậy nhào vào người cô cất tiếng khóc to.

“Mạt Mạt, em đã đến chậm, để cho chị phải chịu khổ, huhu! Chị nhất định hận em đến chết phải không? Mau nói cho em biết chị đau ở đâu, ả đàn bà biến thái kia ngoại trừ tát chị một bạt tai còn làm gì khác hay không? Em biết những người đàn bà giống ả rất biến thái, bộ dạng của Mạt Mạt nhà của em đáng yêu như vậy, nữ biến thái kia không chừng đã ăn chị sạch sẽ rồi, huhu!”

“Quan tiểu thư, trên thực tế, tôi thấy người nên được gọi là nữ biến thái nhất hẳn phải là cô đó.”

Kì Thiên Triệt thật sự chịu không nổi con bé đang ôm người con gáianh không buông trước mắt, khẩu khí khá tệ.

“Kì đại ác nhân, tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy giao Mạt Mạt cho anh thật sự không an toàn, cho nên tôi quyết định mang Mạt Mạt bỏ trốn, từ nay về sau Mạt Mạt hoàn toàn thuộc về tôi!”

“Nè!” Nhìn thấy dây trói trên người người phụ nữ của mình được cởi bỏ, mà bản thân mình lại vẫn còn bị cột vào bên cạnh bàn, Kì Thiên Triệt nhịn không được trừng mắt nhìn con bé. “Mau cởi dây trói trên người tôi.”

“Ai quan tâm tới anh! Tôi là tới cứu Mạt Mạt nhà tôi thôi, còn anh, tránh qua một bên đi, bổn tiểu thư mặc kệ. Mạt Mạt, chị nhất định là đói bụng rồi, chúng ta đi ăn được không? Gần đây á, em phát hiện được một nhà hàng rất được ——”

“Trác Ngạo Thần, mang người phụ nữ của cậu đi đi, để người phụ nữ của tôi lại, còn nữa, kêu người của cậu lại đây giúp tôi mở trói!”

“Được.” Người đàn ông tuấn tú trong trang phục đen rất chăm chú quan sát cảnh náo nhiệt, tao nhã cao ngạo cất bước, chậm rãi bước về phía anh, không biết từ lúc nào đã cầm theo một chiếc điện thoại di động tinh xảo nhiều tính năng trong tay, hướng về phía bộ dáng chật vật của Kì Thiên Triệt cứ tách tách tách liên tục chụp rất nhiều ảnh.

“Cậu làm gì vậy?” Kì Thiên Triệt nổi giận đùng đùng gầm gừ.

Trác Ngạo Thần cười thâm trầm. “Lưu lại chút kỷ niệm, thật vất vả đến Đài Bắc, không mang theo quà tặng trở về, sao lại để…bản thân mình thất vọng được?” Nói xong, lại dứt khoát nhấn phím chụp ảnh, Kì Thiên Triệt tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào khác.

Mãi đến sau khi đã chụp hình thỏa thích, Trác Ngạo Thần mới tao nhã dùng tay ra hiệu, lập tức có người đến cởi bỏ dây trói trên người Kì Thiên Triệt.

Mà giây tiếp theo, Quan Na Na đang ôm Hạ Mạt Nhân nói chuyện thân mật bên kia đã bị anh túm lấy cổ áo, “Na Na, về nhà thôi.”

“Buông ra…….Buông ra…….” Bị tóm lấy như một con gà con ngay tại chỗ, Quan Na Na bị lôi đi thê thảm như vậy, vừa giãy dụa còn vừa kêu la, “Mạt Mạt cứu em!”

Giây tiếp theo, thân hình nhỏ xinh của con bé liền bị người ngồi cuối bàn ôm lấy,“Coi chừng cái mông của em, lần này em thật sự đã khiến anh tức giận rồi.”

Mãi cho đến sau khi tất cả mọi tiếng động đều đã ngưng lại, não bộ của Hạ Mạt Nhân rất lâu sau mới kịp thời khôi phục ý thức, mà lúc cô lấy lại ý thức, đã được Kì Thiên Triệt ôm vào lòng, “Mạt Nhân, đã dọa em sợ rồi đi.” Anh không chần chừ hôn lên môi cô.

Cô lắc đầu, chỉ còn lại một sự khó hiểu.

“Na Na……..Còn người đàn ông kia nữa, bọn họ……..”

“Anh sẽ từ từ giải thích với em, nhưng không phải bây giờ.” Ôm lấy cô, anh gắt gao hôn lên đôi môi cô, ngang ngược chiếm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, vừa hôn vừa bước ra ngoài.

Hiện giờ, anh cần phải cảm nhận có được cô, sâu sắc thực sâu sắc cảm nhận sự tồn tại của cô, chỉ sau khi tự tay mình xác nhận cô vẫn còn lành lặn, anh mới có thể làm dịu lại nỗi sợ hãi điên cuồng trước đây.

Thành Dực đang tựa vào xe, đợi lệnh bên ngoài, họ rất nhanh chóng về đến nhà, sau đó, Kì Thiên Triệt quả nhiên “tự tay” xác nhận Hạ Mạt Nhân từ trên xuống dưới, thậm chí còn “đồng thời sử dụng tay và miệng”, kiểm tra cô toàn bộ hết lần này đến lần khác, mãi đến sau khi cô mệt mõi rã rời đến ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, anh mới thỏa mãn xác định cô thật sự không có việc gì, vui vẻ ôm lấy cô, từ từ đi vào giấc ngủ giữa ban ngày.

Vấn đề quyền cổ phần của tập đoàn Lăng Thiên vừa mới được giải quyết, giới truyền thông lại lan truyền rộng rãi một tin tức lớn.

Người đứng đầu tổ chức xã hội đen, bang chủ của Địa Long bang không rõ vì sao bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, không bao lâu, cảnh sát liền tìm được chúng cứ phạm tội Địa Long bang có liên quan đến việc buôn lậu súng ống đạn dược, dùng vũ lực đòi nợ, và mua bán ma túy.

Đến nước này, không chỉ có toàn bộ cảnh sát Đài Loan được huy động, mà ngay cả hình cảnh quốc tế cũng gia nhập vào đội ngũ vây quét, danh hiệu Địa Long bang liền nhanh chóng biến mất như vậy, sự hùng mạnh lúc trước dường như chỉ như một giấc mộng.

Mà những cổ phiếu của Lăng Thiên trước kia bị Địa Long bang dùng thủ đoạn phi pháp thu mua, Kì Thiên Triệt cũng đã mua về toàn bộ với giá thấp, hiện giờ, anh đã nắm được chín mươi bốn phần trăm cổ phần, tin tức này khiến ai ai trong giới kinh doanh cũng khiếp sợ.

Sau khi anh nắm được cổ phần công ty, liền chấn chỉnh lại nội bộ một lần nữa, xóa sổ từng người trong nhóm nhân vật cấp cao vốn rất sợ chết trong công ty kia, thanh lọc lại bộ máy làm việc, rất nhanh chóng, một nhóm những nhân tài trẻ tuổi ưu tú đã được lôi kéo vào tập đoàn Lăng Thiên, hiện tại, tập đoàn Lăng Thiên càng trở nên lớn mạnh toàn vẹn hơn, cổ phiếu lại nhanh chóng tăng trưởng trở lại.

Rất nhiều người đều đồn đãi, sau lưng tập đoàn Lăng Thiên kỳ thực có một thế lực hết sức khổng lồ chống đỡ.

Thế lực khổng lổ kia chính là đến từ một tập đoàn tài chính Hongkong nào đó, về phần người đứng đầu tập đoàn tài chính này, đến nay vẫn còn là một bí ẩn như cũ.

Nhưng những chuyện này đối với Hạ Mạt Nhân mà nói, tất cả đều chỉ là tin tức trên TV mà thôi, hiện tại, cô đã không còn là người cuối cùng biết tin tức.

“Mạt Mạt, em tới tìm chị!”

Hôm nay, Quan Na Na bị lôi về Hongkong đột nhiên xuất hiện ở biệt thự Kì gia.

“Na Na? Sao em lại đến đây?” Liếc thấy bạn thân, Hạ Mạt Nhân vui vẻ ôm con trai ra trước đón tiếp.

“Lén tới nhân lúc cai ngục đi Nhật Bản công tác.” Cô bé cười, biểu tình rất bất tuân.

Sau này, Hạ Mạt Nhân mới biết được, Quan Na Na chính là vị hôn thê bỏ trốn của một đại gia Hongkong nào đó mà TV từng đưa tin.

Bởi vì hai người có hiểu lầm, cho nên Quan đại tiểu thư lập tức bỏ đi, mà vừa bỏ đi thì cũng đã là một năm. Đương nhiên, sau khi con bé bị Trác Ngạo Thần bắt về Hongkong, tự nhiên không thể thiếu một chút đau nhức da thịt, bởi vì nghe nói, đại gia lạnh lùng đó vì tìm, thiếu chút nữa đã bay khắp cả địa cầu.

“Chị cũng không biết gã kia tồi tệ thế nào đâu, anh ta đánh em thành trọng thương, còn dùng roi da đánh em, lấy nước ớt vẫy vào miệng vết thương của em, cuối cùng còn đem em nhốt vào hầm giam, vô cùng xấu xa!” Quan Na Na vừa gạt đi hai giọt nước mắt, tranh thủ sự đồng cảm của Hạ Mạt Nhân.

“Trời ạ! Vậy em có báo cảnh sát hay không?” Hạ Mạt Nhân ghét nhất là thấy đàn ông dùng ưu thế bẩm sinh bắt nạt phụ nữ, lập tức phẫn nộ không thôi.

“Có chứ, nhưng anh ta vừa giàu vừa có thế lực, căn bản một chút tác dụng cũng không có, không nói tới anh ta nữa, chúng ta nói chuyện phiếm đi, em có rất nhiều điều muốn nói với chị và con nuôi đó!”

Sau khi Kì Thiên Triệt đã vất vả cả một ngày về đến nhà, liền nghĩ ngay đến một gia đình hạnh phúc, không ngờ trong nhà lại vô duyên vô cớ lòi ra một con bé hồ ngôn loạn ngữ, hơn nữa vợ sắp cưới lại còn nhẹ dạ cả tin vào sự giảo hoạt của con bé, xem người bạn Trác Ngạo Thần của anh như gỗ mục không thể chạm trỗ mà đối đãi.

Sau một lúc, anh lập tức gọi điện đến Nhật Bản, cảnh cáo Trác Ngạo Thần mau mau đến mang người con gái của cậu ta đi, bằng không sẽ phát sinh chuyện gì, anh cũng không biết.

Chính vì vậy mà hôm sau, trong biệt thự Kì gia nhất thời trở nên náo nhiệt.

Nguyên nhân, phi cơ cá nhân của Trác Ngạo Thần đáp xuống sân thượng của biệt thự Kì gia.

Trác Ngạo Thần mệt mỏi và kiệt sức mới vừa xử lý xong công việc ở Nhật Bản liền trực tiếp bay tới Đài Bắc, chuẩn bị đóng gói mang người con gái của mình đi.

Nhưng vào lúc này, Quan Na Na lại chơi trò trốn tìm với anh ta, biến mất tại biệt thự Kì gia, ngay cả Hạ Mạt Nhân cũng không biết con bé rốt cuộc trốn ở chỗ nào, cuối cùng, vẫn là Kì Thiên Triệt huy động toàn bộ người giúp việc và vệ sĩ trong nhà tiến hành tìm kiếm mọi ngóc ngách, rốt cuộc mới lôi con bé ra thành công từ trong đống đồ chơi của Kì Phong Khải.

Quan Na Na nhếch nhác chỉ hậm hực hừ lạnh, còn Trác Ngạo Thần vẫn lạnh lùng như cũ, rất ngạo mạn ngoắc ngoắc ngón tay với con bé.

“Lại đây.” Con bé nhìn thẳng vào anh ta, bướng bỉnh lắc đầu. “Tôi không muốn quay về Hongkong, tôi chỉ muốn ở lại đây bên cạnh Mạt Mạt.”

Khuôn mặt tuấn tú của Trác Ngạo Thần trong nháy mắt sắc lạnh lại, vẻ mặt cực kỳ hung hãn. “Nói lại lần nữa xem, bước qua đây cho anh.”

Đang tựa vào bên người Kì Thiên Triệt, Hạ Mạt Nhân chưa gặp qua trường hợp như vậy, lập tức càng cho rằng những lời bạn thân nói nhất định là sự thật.

Vì thế cô đẩy người đàn ông bên cạnh ra, dũng cảm mang Na Na nấp sau lưng mình, “Trác tiên sinh, cho dù anh giàu có uy quyền, cũng phải tuân theo quy định pháp luật, dựa vào những việc anh đã làm với Na Na, tôi vẫn có quyền đệ đơn tố cáo, nếu anh còn dùng bạo lực áp bức con bé, cho dù phải trở mặt với Thiên Triệt, tôi cũng sẽ không khách khí với anh!”

“Mạt Mạt….” Sau khi nghe thấy những lời chính nghĩa lẫm liệt, hai mắt Quan Na Na lập tức chan chứa nước mắt cảm kích, “Mạt Mạt à, em biết chị thương em mà!”

“Mạt Nhân, chuyện gia đình người khác, chúng ta vẫn là đừng nên can thiệp.” Kì Thiên Triệt không chịu nổi liếc mắt khinh bỉ, năng lực diễn xuất của Quan tiểu thư này tuyệt đối không thua kém những ngôi sao Hollywood.

“Chẳng lẽ anh cũng muốn khuất phục trước thế lực xấu sao?” Tuy rằng biết ơn Trác Ngạo Thần trước đây đã dốc sức tương trợ, nhưng cô vẫn sẽ không để cho người đàn ông bạo hành vợ chưa cưới này mang Na Na đi.

Từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, Trác Ngạo Thần chỉ nhíu nhíu mày, lồng ngực vạm vỡ phập phồng tao nhã , ánh mắt vẫn lãnh đạm mà mê người như trước.

“Na Na, một cơ hội cuối cùng, nếu không qua đây, em tự biết kết quả.”

Nghe thấy lời này, nước mắt Quan Na Na lập tức ngừng rơi, trề cái miệng đỏ au lắm lời lầm bầm, hoàn toàn không giống một người con gái bị ngược đãi chút nào,“Được rồi, được rồi, người ta chỉ muốn đùa giỡn thôi, vậy mà cũng nổi giận, thật nhỏ mọn.”

Vừa mắng con bé vừa chậm rãi bước đến trước mặt anh ta, còn chưa bước đến, hai cánh tay đã ôm chầm lấy cô vào lòng. Nhưng cô một chút cũng không hề phản kháng, trên thực tế cũng không có khả năng phán kháng, chỉ thè lưỡi xin lỗi Hạ Mạt Nhân.

“Mạt Mạt, thực xin lỗi, những lời em nói này, nọ, kia đều là gạt chị, em chỉ là muốn chị giữ em lại mà thôi.”

Hạ Mạt Nhân đối với sự chuyển biến bất ngờ của tình tiết vở kịch có chút há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, muốn một lời giải thích.

Kì Thiên Triệt chỉ cười gượng. “Đây là kiểu yêu đương của đôi vợ chồng chưa cưới bọn họ, anh đã quá quen rồi, em cũng nên tập quen.” Nghe vậy, trên mặt Trác Ngạo Thần dường như hiện lên một vệt đỏ sậm, nhưng rất nhanh liền tan biến mất. “Triệt, mục đích của cậu đã đạt được, những bức ảnh kia tôi đã phái người đưa đến văn phòng cậu.”

Kì Thiên Triệt cười đến thực mê người. “Thank you, tốt hơn hết đừng để tôi phát giác trò đùa bịp bợm của cậu, bằng không, cậu cũng biết tác phong xử sự của tôi rồi đó.”

“Rõ là nhỏ mọn, tôi bất quá chỉ chụp mấy bức ảnh kỷ niệm mà thôi.” Ôm vị hôn thê, anh ta cười có chút tiếc rẻ.

“Tôi cũng không hy vọng cái loại ảnh chụp này ở trong tay người như cậu, như vậy tuyệt đối có thể tạo thành uy hiếp đối với sinh mệnh của tôi.”

Thấy hai người anh một câu tôi một câu, Quan Na Na không hiểu ra sao bất mãn nhíu mày lại, “Nè! Kì đại ác nhân, nói rõ ràng cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Kì Thiên Triệt uể oải ngoáy ngoáy lỗ tai. “Rất đơn giản mà, tôi bán đứng tin tức về cô, đổi lấy những bức ảnh chồng chưa cưới của cô chụp lúc tôi bị trói lần trước.”

“Khá lắm! Tôi đã biết cái tên đáng chết này lại nhanh như vậy tìm được tôi nhất định là không thể nào không liên quan đến anh! Lại nói…..” Cô lại trừng mắt với anh, “Tôi còn muốn hỏi anh chuyện lần trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao anh biết mối quan hệ giữa tôi và tên đáng chết này? Còn nữa, dường như cái gì anh cũng biết rõ hết”

“Vậy phải trách chiếc hoa tai trên tai Quan tiểu thư.” Kì Thiên Triệt mỉm cười, công bố đáp án, “Nếu tôi nhớ không lầm, đó chính là ở cuộc đấu giá ở Mỹ ba năm trước, Ngạo Thần bỏ ra gần chín trăm vạn mua về, lúc ấy tôi đúng lúc ở cùng một chỗ với cậu ta.”

“Cái gì?” Quan Na Na vội vã che tai trái của mình lại, rất kinh ngạc. “Vậy sau đó anh cho người mang nhốt tôi lại…..”

Nhớ tới sau khi Mạt Mạt bị đưa đến Canada, cô đột nhiên bị Kì Thiên Triệt mời đến nhà, nhưng lại không cho phép ra ngoài liên lạc với người khác, không bao lâu, Trác Ngạo Thần lại tìm tới cửa, tóm gọn lấy cô, xem ra cũng là anh ta giở trò quỷ!

“Đó chẳng qua là tôi muốn người đàn ông của cô giúp tôi với một điều kiện trao đổi mà thôi, cô cũng không phải không biết tính thối của cậu ta, nếu lúc đó không phải tôi mang chiếc nhẫn cô tặng Tiểu Khải đưa cho cậu ta, cậu ta sao lại đồng ý ngoan ngoãn giúp tôi.”

“Khá lắm! Thì ra anh không chỉ lợi dụng tên đáng chết, mà còn lợi dụng tôi!”

Quan Na Na rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt chân tướng sự việc, vì chiếc nhẫn kia, Trác nhỏ mọn chiến tranh lạnh với cô mấy ngày, nói cái gì mà chiếc nhẫn kia đối với anh vô cùng quan trọng, nhưng cô lại nói tặng là sẽ tặng cho người khác.

Sau đó trước sự cúi mình xin tha thứ của cô, lại còn ngoan ngoãn đem cái nhẫn đeo lại trên cổ, hơn nữa còn thề dưới sự uy hiếp của anh, nếu không được anh cho phép, không bao giờ…có thể tặng cho người khác nữa.

Cho nên lần này cô đến Đài Bắc, nguyên nhân chủ yếu cũng là muốn một lần nữa tặng cho con nuôi một món quà hậu hĩ

Sau này, Hạ Mạt Nhân mới biết được, cơ sở ngầm đông đảo của Trác Ngạo Thần sở dĩ vì sao tìm khắp nơi cũng không ra tăm tích của Quan Na Na, căn bản là vì Kì Thiên Triệt giở trò quỷ.

Ở Đài Loan, chỉ cần anh muốn giấu một người, không thể nào không giấu được, nên đương nhiên có khả năng phong tỏa sự dò la của Trác Ngạo Thần.

Sau khi chuyện này bị Trác Ngạo Thần biết được, anh ta đương nhiên vô cùng bất mãn, cho nên lúc Kì Thiên Triệt yêu cầu anh ta hỗ trợ, anh ta căn bản không muốn can thiệp, cuối cùng vẫn là Kì Thiên Triệt đưa ra chiếc nhẫn của vị hôn thê anh ta ra để cùng trao đổi, anh ta mới gật đầu.

Họ vốn chính là hai kẻ đối đầu chẳng phân biệt được quan hệ, trong việc làm ăn đã từng so tài vài lần, cũng rất tán thưởng đối phương, nhưng đồng thời cũng nhận thức được một ngày nào đó đối phương sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, nhất định sẽ mang đến uy hiếp rất lớn, cho nên qua nhiều năm như vậy, họ vẫn luôn duy trì quan hệ đối đầu, ai cũng sẽ không dễ dàng vượt qua ranh giới.

Bị chồng chưa cưới xốc lên đưa đi trong nháy mắt, Quan Na Na vẫn không quên la to, “Kì đại ác nhân, lần này anh bán đứng tôi, coi chừng lần sau tôi sẽ trở lại tìm anh tính sổ đó!”

Kì Thiên Triệt chỉ mỉm cười ôm người phụ nữ của mình, cười hì hì với bọn họ phất tay, “Ngạo Thần à, sau khi trở về Hongkong đừng quên tăng số nhân viên trông coi cô ta, lại để cô ta chạy tới, tôi không ngại bán cô ta sang Thailand làm lesbian đâu.”

“Chờ đến lúc cậu thực sự có bản lĩnh đó hãy đến uy hiếp tôi đi.” Nói xong, anh ta liền kéo người phụ nữ của mình lên phi cơ, rất nhanh liền mất hút, Hạ Mạt Nhân vẫn nhịn không được mà hơi hơi lo lắng một chút, bạn thân sau khi trở về có thể sẽ bị trừng phạt hay không.

Tiễn biệt hai ôn thần rồi, Kì gia lại khôi phục sự yên bình vốn có.

Hiện tại, Kì Phong Khải đã sắp một tuổi, trong sự nuông chìu của ba và tình yêu thương của mẹ, thằng bé phát triển khỏe mạnh, cuộc sống có thể gọi là vô ưu vô lo.

Mà từ sau sự kiện bắt cóc, Hạ Mạt Nhân trịnh trọng cảnh cáo Kì Thiên Triệt lần thứ hai, sau này bất luận phát sinh chuyện gì, nhất định phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nếu không cô sẽ mang theo con trai rời nhà trốn đi, kiên quyết từ chối không liên lạc với anh, cuối cùng còn không quên buộc anh thề với trời, khiến cho anh không thể không thỏa hiệp, rất không tình nguyện thề với trời sau này bất luận có biến động nhỏ gì cũng sẽ báo cáo với cô.

Vì vậy ——

“Mạt Nhân, tối nay anh muốn ăn thịt sườn kho tàu, xin hỏi em có phê chuẩn không?” Anh báo cáo là thực sự thèm đến ứa nước miếng.

“Muốn ăn cái gì thì ăn đi, loại chuyện này sao còn phải hỏi em?” Chịu không nổi.

“Mạt Nhân, anh muốn trưng cầu ý kiến của em một chút, tã giấy của Tiểu Khải sắp dùng hết rồi, lần này anh muốn cho con đổi nhãn hiệu khác, xin hỏi em có cho phép không?”

“Muốn đổi thì đổi đi, dù sao hiện giờ cũng nhiều nhãn hiệu như vậy.” Lại chịu không nổi.

“Mạt Nhân……”

“Tùy anh……”

“Mạt Nhân, ngày mai……”

“Anh xem sao rồi tự quyết đi.”

“Mạt Nhân, chúng ta có phải…..”

Từ đó về sau, bất luận là việc lớn việc nhỏ gì Kì Thiên Triệt đều mang đến hỏi vợ yêu không thôi, vừa mới bắt đầu, Hạ Mạt Nhân còn thực sự chịu không nổi, nhưng một khi về sau đã thành thói quen, thực sự cũng có cảm giác rất hưởng thụ khi làm người quyết định.

Một buổi hoàng hôn nào đó ——

“Mạt Nhân, gần đây anh gặp được một người con gái, tuy rằng không phải mỹ nữ giữa những mỹ nữ, nhưng lại vô cùng đáng yêu, cô ấy đó, mỗi ngày đều nấu cơm cho anh ăn, còn giúp anh sinh một đứa con trai anh tuấn mạnh khỏe, mỗi lần ngắm nhìn cô ấy, anh đều luôn không muốn rời xa.”

Nói xong, trong tay anh đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương xinh xắn,“Chiếc nhẫn này, là vào đêm Valentine năm đó, anh vốn muốn dùng làm quà cầu hôn với cô ấy, nhưng bởi vì lúc đó anh ích kỷ, món quà này vẫn giữ lại đến bây giờ, đúng rồi, anh nhất định đã quên nói cho em biết, tên của con trai anh là Kì Phong Khải, mà người con gái anh gặp gọi là Hạ Mạt Nhân, em nói xem……Anh muốn cưới cô ấy về làm bà xã, em có ý kiến hay không?”

Tựa vào anh, trong lòng Hạ Mạt Nhân nhịn không được bật cười khúc khích, ôm lấy người đã sớm khiến cho cô thật sự yêu rất sâu đậm, tuyệt đối không muốn buông tay người đàn ông đó, môi hấp háy nói.

“Thấy anh có thành ý như vậy, lại còn tặng người ta nhẫn kim cương đẹp như vậy, em bằng lòng……”

Mặt trời chiều ngã về tây, trong khuôn viên một khu nhà cao cấp nào đó, hình bóng của hai người yêu nhau đang gắt gao quấn quýt lấy đối phương, cùng một chỗ, bên trong chiếc xe tập đi bên cạnh, một bé trai bi bô trọ trẹ, quay đầu sang một bên, không thèm xem ba mẹ ba mải mê trình diễn tiết mục tình cảm, giơ ngón tay cái lên, thỏa mãn mút đầu ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.