Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 17: Chương 17: Vương gia giá lâm, lừa dối làm chi (1)




Ngữ Diên nghe vậy ngây người ra một lúc, cái tên yêu nghiệt nam kia quả nhiên đã đến đây?

Một giây sau, nàng nhìn Tiểu Hương nháy mắt, ý nói nàng ta không được nói gì, tất cả đều phải che dấu, Tiểu Hương liền hiểu ý gật đầu, hai người đi ra ngoài nghênh đón.

“Vương Phi” Vương gia vừa bước vào hoa viên liền cười “hớ hớ” chào hỏi.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia” Tiểu Hương hành lễ.

Ngữ Diên nghe thấy vậy vội hỏi: “Ta xin thỉnh an Vương gia “

Sở Hạo nghe vậy “uh” một tiếng, xua tay ý bảo nàng không cần để ý, tiếp theo đi vào trong phòng cũng bắt đầu nhìn quanh, vài giây sau thấp giọng nói: “Hôm nay bổn vương gặp một người bạn, hắn vừa vặn cùng họ với ngươi” nói xong, hắn nhìn lên tươi cười trào phúng nhìn về phía nàng.

Mộng Ngữ Diên yên lặng rồi cười cười nói: “Thật vậy chăng? Thật khéo quá, nếu có cơ hội, ta thật rất muốn được gặp gỡ, nói không chừng đó là người thân của ta!” nói xong nàng thẹn thùng cười cười, nhưng là trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cứ cười đi, chờ đến thời điểm lão nương kiếm được đủ tiền sẽ một cước đá ngươi!

Sở Hạo ở trong phòng tiếp tục hờ hững ngắm nhìn xung quanh, một lúc sau không chút để ý hỏi “Nghe nói khi nãy Vân Sa có gặp ngươi ở đây. Sau khi rời khỏi đây liền biến thành đầu heo? Không biết việc này có liên quan gì đến Vương Phi?”

Ngữ Diên nghe thấy vậy hai mắt trừng lớn, kinh hô: “Phỉ báng, đây tuyệt đối phỉ báng, ta chỉ một nữ hài tử rất ngoan hiền, ngay cả một con kiến cũng không dám giết thì việc đó sao lại có thể liên quan đến ta?” nói xong, như để phối hợp với lời của mình, nàng còn vụng trộm hung hăng nhéo một cái trên đùi mình, đau đớn trong nháy mắt làm nước mắt đã tràn ngập hốc mắt.

Sở Hạo nghe vậy xoay người nhìn về phía nàng nhìn gương mặt nàng đang tràn ngập nước mắt không khỏi cười cười nói: “Các nàng đó tại sao lại muốn phỉ báng ngươi?”

“Hâm mộ ghen tị hận” nàng trả lời như đinh đóng cột.

Sở Hạo nghe vậy đôi mắt thâm thúy chặt chẽ nhìn chằm chằm vào nàng, như thể nhìn thấy rõ lòng nàng đang nghĩ gì. Ngữ Diên nhất thời trong lòng tim nhảy lên, yêu nghiệt a, đây tuyệt đối là yêu nghiệt, hắn vì sao lại có thể quyến rũ đến như vậy? Một giây sau khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức bị vàng làm cho che lấp, trời, yêu nghiệt này nếu biến thành con vịt thì…, nhất định sẽ bán được giá tốt, nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nở nụ cười.

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương ở bên cạnh nàng kéo y phục của nàng ý bảo Vương gia vẫn còn ở đây?

“Vương Phi đang cười gì vậy?” Quả nhiên, tiếng cười của nàng làm cho hắn rất bất mãn, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn nàng chằm chằm, nếu nàng dám nói sai một chữ thì phải chết!

Mộng Ngữ Diên bị ánh mắt hung ác của hắn nhìn đến ngây ngẩn cả người, liền nức nở nói: “Ta đây không phải đang cười, đây là đang bi ai tự giễu” ánh mắt hắn trừng lớn như vậy, không phải muốn hù chết người à, quên đi, trước tiên phải lừa hắn đã…, đợi khi tìm được cơ hội tốt sẽ trừng trị hắn.

“À? Như thế nào mà lại bi ai tự giễu?” Hắn nhíu mày hỏi, tiếp theo hai tay ôm hai cánh tay nhìn rất anh tuấn đang nhìn nàng.

Nhìn hắn bộ dạng như thế, trong lòng của nàng lập tức ghê tởm trả lời, kháo, thiếu ở già. Nương trước mặt túm cùng nhị ngũ tám vạn dường như, dọn xong đang giả bộ vịt! Bất quá. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.