Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 100: Chương 100: Võ Công Tuyệt Thế




Edit:Lệ Hy

”Liêu tiểu thư, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa? Sao không có người bên cạnh bồi ngươi vậy?” Sính Đình có chút kinh ngạc nhã nhặn bật ra, thật sự không muốn động đậy chút nào, nhưng dựa trên lễ phép nàng vẫn đứng dậy nghênh đón Liêu Tiếu Yên. Liêu tiểu thư này không hổ là mĩ nhân đệ nhất võ lâm, có khuôn mặt tinh xảo với đôi mắt lãnh diễm, dung mạo không dung tục, khí sắc cũng rất tốt, không biết là vì màu váy thạch lựu diễm diễm tôn lên hay là thân thể đã bình phục như lúc đầu.

Rất nhanh, Liêu Tiếu Yên thu hồi u ám trên mặt, vẻ mặt có chút cứng ngắc nói: “Đa tạ Chương tiểu thư quan tâm, thương thế của ta tốt lắm, chỉ là nằm cả ngày, muốn đi dạo một chút, tình cờ đến nơi này, không quấy rầy các ngươi chứ?” Lan Chi hỏi thăm được Hiên Viên Húc thường xuyên đến tràng luyện võ, sau mấy hôm có thể xuống giường được rồi, nàng gần như là mỗi ngày đều cố ý vô ý vừa đi đến nơi này. Cũng không biết là vận khí của nàng không tốt hay là Hiên Viên Húc trước giờ không có đến, không lần nào nàng vô tình gặp được Hiên Viên Húc. Ngược lại một buổi sáng sớm hôm nay lại gặp được Sính Đình, thật đúng với câu châm ngôn: Không phải oan gia không đụng đầu.

”Không sao, Liêu tiểu thư cứ tùy ý.” Sính Đình không để ý chút nào cười cười, cả người vô lực lại ngồi lên ghế, nhưng mà bây giờ có người ngoài, nàng không nên không có hình tượng nằm thẳng cẳng như vậy, đành phải ngay thẳng lưng dậy, trên mặt nở nụ cười tao nhã.

Liêu Tiếu Yên thấy Sính Đình không hề thân thiện với nàng, cảm giác rất không thú vị, vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng nàng lại không muốn buông tha cơ hội để hỏi thăm tâm tư một phen, do dự một lát, giả bộ không để ý hỏi: “Chương tiểu thư đang luyện quyền hả? Không biết quyền pháp này có quyền phổ (sách dạy võ công bài bản) không?”

”Hả?” Sính Đình kinh ngạc ra tiếng luyện quyền còn cần quyền phổ sao? Không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bốn vị sư phụ, xin thứ cho nàng cô lậu quả văn (kiến thức hạn hẹp), chỉ nghe qua nhạc phổ, kì phổ (sách dạy đánh cờ), họa phổ, kiếm phổ, gia phổ ( gia phả), thái phổ (thực đơn),... lại chưa từng nghe qua có quyền phổ hay không.

Hiểu Phong khẽ cười, thản nhiên nói: “Cô nương của chúng ta chỉ là hoạt động xương cốt thân thể, có thể có quyền phổ gì đâu!” Trong bốn nha đầu, có vẻ nàng là người thích nói nhất, làn da trắng nõn, khuôn mặt dài nhỏ, trên mặt thường mang theo nụ cười động lòng người, khi cười lên còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.

Liêu Tiếu Yên bỗng chốc lặng im, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt, thử thăm dò nói: “ Nói đến luyện quyền, trong tay ta lại có một hai dạng quyền phổ phù hợp cho nữ hài tử luyện. Nếu Chương tiểu thư muốn luyện, ta có thể cho tiểu thư mượn để luyện tập.” Khi nàng đi đến cửa viện đã thấy rõ, hình như là Chương tiểu thư này đang luyện quyền, chẳng qua là khoa chân múa tay, chỉ là một người mới học mà thôi.

”Không cần, không cần, Liêu tiểu thư khách khí quá, Liêu tiểu thư vẫn nên giữ lại để chính ngươi dùng đi!” Sính Đình nở một nụ cười xinh đẹp, lập tức khoát tay áo, khách khí nói.

Đám hiểu Phong các nàng không khỏi nhìn tiểu thư với cặp mắt khác xưa, thấy nàng vội vàng muốn học võ như vậy, còn tưởng rằng nàng muốn thử học võ gì đâu! Lại phát hiện hình như nàng rất có chủ định, không phải là bái sư phó bậy bạ, cũng không phải công phu gì cũng luyện. Kì thực các nàng rõ ràng đã suy nghĩ nhiều, tiểu thư nhà các nàng chẳng qua là đi theo Thẩm Y Nhân lăn lộn trong giang hồ hai ngày, nghe nói tuyệt học của những người giang hồ này phần lớn là không truyền cho ngoại nhân, ngay cả vợ cũng không truyền, còn có người chỉ truyền nam không truyền nữ. Nàng suy nghĩ công phu có thể truyền bậy đoán chừng cũng không phải là công phu tốt gì. Đại tiểu thư nàng khinh thường học, nàng muốn học chính là võ công tuyệt thế vô cùng lợi hại, tốt nhất là có thể giống như Thẩm Y Nhân vậy, một chiêu chế địch.

”Bây giờ ta không cần nữa! Là sở học lúc ta mới tập võ, khá thích hợp với một người mới học như Chương tiểu thư vậy.” Liêu Tiếu Yên cho là Sính Đình khách khí với nàng, liền khéo léo đề nghị nói.

Đột nhiên, giọng nói thuần hậu êm tai của Hiên Viên Húc truyền tới, trầm thấp hàm chứa ý cười, “Sính Nhi, sao nàng lại chạy đến nơi này?” Buổi sáng hôm nay hắn ra ngoài làm việc, lúc trở về thuận tiện đến Phúc Kí lâu mua điểm tâm mà Sính Đình thích, trở về sớm một chút đưa vào trong phòng nàng. Trên đường còn lo lắng nàng chưa rời giường, chỉ sợ còn đang ngủ nướng. Khiến hắn không nghĩ tới là nàng đã sớm chạy đến tràng luyện võ, cái này không khỏi khiến cho hắn một người cho dù thái sơn có sụp đổ trước mắt cũng mặt không biến sắc, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mặt trời mọc từ phía tây sao, một người lười như vậy quyết tâm muốn đi luyện võ?

Mọi người trong tràng luyện võ lập tức theo tiếng hắn ngẩng đầu nhìn lại, vậy mà nhất thời nhìn đến ngây dại, một lúc lâu sau mới nhao nhao hành lễ.

Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm y màu tím nhạt đẹp đẽ quý giá, tóc đen trơn bóng được kẹp gọn bằng một cây trâm bằng bạch ngọc, trên eo gầy đeo một đai dương chi bạch ngọc, ở lưng quần treo một ngọc bội bạch ngọc quý khí bức người, trong lúc đi hơi lay động, lấp lánh ánh sáng trong suốt. Gió buổi sớm mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua, tay áo màu tím bay bay, càng tôn lên phong thần tuấn lãng của hắn, hệt như thiên thần.

Ánh mắt của hắn dừng trên Sính Đình, tư thế tao nhã chậm rãi đi đến, trong đôi mắt đen tràn ra vô hạn nhu tình, khóe môi khêu gợi nhếch lên nụ cười cưng chiều, khiến người ta chìm đắm vào trong đó, ánh mắt hồi lâu cũng không rời ra được.

Sính Đình thấy khóe miệng hắn thấp thoáng có chút ý cười, nhất thời từ trong sắc đẹp của hắn tỉnh lại, hơi đỏ mặt, bất mãn sẵng giọng: “Không phải chàng cũng đến đây sao, sao ta không thể đến?” Bớt coi thường người ta, bọn họ có thể đến thì nàng cũng có phần cùng đến?

”Mua cho nàng điểm tâm của Phúc Kí lâu, nhanh đi ăn chút đi!” Hiên Viên Húc nghiêng người sang một bên, Thính Vũ khẽ mỉm cười, xách cặp lồng đựng thức ăn đi ra từ phía sau hắn, đi lên vài bước để cặp lồng lên trên bàn đá, bày các món ra, sau đó Sính Đình qua hưởng dụng. Vừa rồi mọi người đều nhìn Hiên Viên Húc, lại không phát hiện nàng đi phía sau Hiên Viên Húc.

”Không muốn ăn!” Sính Đình lắc đầu với Thính Vũ, cũng không liếc mắt nhìn một lần những món điểm tâm tinh mỹ này, có vẻ không vui mà nói. Nếu là trước kia, nàng chắn chắn sẽ thật cao hứng khi được ăn điểm tâm của Phúc Kí lâu! Nhưng mà hôm nay nàng bị đả kích quá lớn, nhất thời mất nhiệt tình với điểm tâm. Mới luyện một lúc như thế nàng đã xương sống thắt lưng đều đau, tay chân như nhũn ra, khi nào mới có thể luyện thành thần công tuyệt thế đây! Nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.

”Làm sao vậy?” Hiên Viên Húc mày nhíu lại, lo lắng hỏi nàng, nụ cười động lòng ngươi nơi khóe miệng lập tức biến mất,tinh mâu lợi hại linh động quét qua tứ đại nha đầu đang đứng cung kính. Chợt mày kiếm khẽ nhếch, liếc mắt nhìn Liêu Tiếu Yên, trong đôi mắt trong suốt chợt hiện lên ý tứ hàm xúc không bình thường, tại sao nữ nhân này lại ở chỗ này?

Dư quang nơi khóe mắt của Liêu Tiếu Yên thoáng thấy hắn chú ý đến mình, ánh mắt sắc bén kia nhìn nàng làm trong lòng nàng đập bình bịch, không nhịn được xoay đầu lại muốn dũng cảm nhìn thẳng hắn một lần, mà hắn đã sớm dời ánh mắt đi chỗ khác —— hóa ra hắn chỉ là muốn liếc nhìn xung quanh mà thôi. Nàng không cam lòng mà đuổi theo ánh mắt của hắn, lại chỉ thấy vẻ mặt quan tâm của hắn nhìn chăm chú nữ tử xinh đẹp đang ủ rũ kia, vẻ mặt chuyên chú ôn nhu giống như nói lên hắn yêu biết bao nhiêu, yêu tận xương nữ tử trước mắt. Tình ý kia như biển lớn, ánh mắt nóng rực khiến lòng nàng nổi lên từng cơn rung động —— nếu như có thể hắn cứ nhìn nàng như vậy thì thật tốt!

Sính Đình mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hiên Viên Húc của nàng nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, ý bảo bản thân không có chuyện gì. Sau đó ngẩng đầu nhìn Liêu Tiếu Yên nói: “Liêu tiểu thư còn chưa ăn điểm tâm sáng hả? Không bằng qua dùng một chút!”

Giọng nói dịu dàng động lòng người của nàng làm cho Liêu Tiếu Yên phút chốc giật mình tỉnh lại, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mất tự nhiên mà khóe miệng khẽ động miễn cưỡng cười cười, ôn nhu nói: “Sao ta lại không biết xấu hổ như thế chứ? Vẫn là không cần!” Đây là một phần tâm ý của Hiên Viên Húc, nàng ta(SĐ) lại là người đang ở trong phúc mà không biết phúc, cũng không biết quý trọng một chút. Trong lòng nàng rất muốn thử điểm tâm của Phúc Kí lâu, nghe nói chẳng những đắt chết người không đền mạng, hơn nữa xếp hàng cũng không mua được. Nàng đến thành Phi Vũ thời gian dài như vậy, cũng chưa từng được đến một lần nào, chỉ là nàng luôn mắt cao hơn đầu, làm sao có thể thoáng cái đã buông xuống kiêu ngạo của một thân mĩ nữ đệ nhất võ lâm kia.

”Liêu tiểu thư không cần khách khí quá!” Sính Đình mỉm cười, vừa định đứng dậy mời Liêu Tiếu Yên qua bàn bên kia, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Hiên Viên Húc dường như không chút để ý nói:“Sính Nhi, lúc nãy bản thế tử đến hình như thấy nha đầu của Liêu tiểu thư đang tìm Liêu tiểu thư, không biết là có chuyện gì, bộ dáng có chút sốt ruột, một khi đã như vậy thì chúng ta không nên trì hoãn Liêu tiểu thư đi.”

”Hả! Nha đầu tìm ta sao?” Liêu Tiếu Yên không khỏi ngẩn người, vốn định nói nha đầu tìm nàng chắc chắn không có việc lớn gì, nhưng Hiên Viên Húc đã nói như vậy, nàng cũng không nên da mặt dày mà lưu lại, đành phải tiếc hận nói: “Vậy hôm nay thật là không khéo, hôm nào lại đến làm phiền Chương tiểu thư, cáo từ!” Nói xong, hơi chắp tay hướng về phía mọi người, bàn tay mềm mại nâng váy dài màu thạch lựu phong tư khẩn thiết rời đi, đi được một đoạn giống như lơ đãng quay đầu lại, nhìn đám người trong tràng luyện võ, vẻ mặt phức tạp có ghen tị, có trào phúng, không hề camlòng thế nhưng còn mang theo một tia ai oán không tên.

Liêu Tiếu Yên vừa rời đi, Sính Đình liền miễn cưỡng ngồi phịch ở trên ghế dựa, khuỷu tay gác lên tay vịn của ghế, bàn tay mềm chống cằm, vẻ mặt vô cùng uể oải, không ngừng than thở.

Hiên Viên Húc mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng phất tay, vài người trên tràng luyện võ liền lập tức lui đi không còn một bóng. Chợt hắn cũng ngồi xuống ghế dựa, ôm lấy Sính Đình đặt nàng ngồi trên đùi xong, sau đó kéo nàng thật chặt, lười nhác ngồi trên ghế dựa, ngửi hương thơm mê người và hương thơm thiếu nữ trên người nàng, cái trán tựa vào cái trán của nàng, dịu dàng trầm thấp hỏi: “Gặp phải vấn đề khó khăn gì sao? Nói ra nghe một chút, gia nghĩ cách cho nàng!”

Cánh tay thon dài hữu lực của hắn ôm trong lòng ngực dày rộng lại an toàn, Sính Đình thấy không có người ngoài, không khỏi động đậy, điều chỉnh một tư thế thoải mái yên tâm tựa vào, vô cùng phiền muộn mà nói: “Chàng xem, mấy ngươi đều là thân thủ bất phàm, uy phong lẫm liệt thật là khí phái, ta cũng muốn luyện thành cao thủ tuyệt thế đấy! Cũng không nghĩ đến học võ công khó như thế còn mệt như vậy!” Có bí tịch võ công nào... để nàng học cấp tốc không nữa!

”Ha ha!” Hiên Viên Húc buồn cười, cúi đầu bật cười ha ha, nàng còn muốn trở thành cao thủ tuyệt thế ư? Mục tiêu thật sự là xác định quá thấp! Nhưng gặp ánh mắt tức giận của nàng, hắn lập tức thu liễm ý cười, ho nhẹ một tiếng, sau đó ra vẻ đứng đắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Luyện võ công rất khó, mệt muốn chết sao? Hình như rất dễ mà! Không phải là nàng bái sai sư phụ chứ?”

Sính Đình ngây người một lát, trong đôi mắt ngập nước thoáng chốc bắn ra quang mang kinh ngạc vui mừng, nhìn vẻ mặt bí hiểm của hắn, thật cẩn thận nói: “Vậy tiểu nữ nên bái ai làm thầy đây?” Nghe hắn nói luyện võ công rất dễ, không khỏi làm nàng có chút tuyệt vọng lại sinh ra mấy phần hi vọng.

”Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Hiên Viên húc nâng cằm, hai con ngươi đen như mực từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn nàng, lười biếng nói.

Sính Đình lập tức mặt mày cong lên, lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt kia giống như trân châu đen trong biển sâu rạng rỡ phát sáng, giãy dụa muốn từ trên đùi hắn trượt xuống, hắn liền buộc chặt hai tay, càng ôm chặt nàng, khó hiểu mà thấp giọng hỏi: “Làm gì thế?”

”Bái sư, bái sư! Ta muốn đi bái sư.” Sính Đình không chút nghĩ ngợi nũng nịu trả lời, vẫn hưng phấn ở trên người hắn nhích tới nhích lui, giãy dụa muốn xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.