Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 56: Chương 56: Có trò hay để nhìn (1)




Sáng sớm tinh mơ hôm nay, thiên địa còn bị bao phủ hoàn toàn trong bóng đêm mông lung, An vương phủ gần đây đặc biệt yên tĩnh liền bị phá vỡ bằng một tiếng khóc thê thảm. "Đồ nhi! Đồ nhi tốt của ta!"

"Ông cụ!"

"Ông cụ!"

"Chưởng môn!"

Đám người Tiểu Nam không khỏi vui mừng nghênh đón,lqd mắt hồng ngấn lệ chớp động: "Ông cụ, ngài trở lại rồi, mau đến nhìn gia!"

Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, trong nháy mắt Đồng Thông liền nhảy vào trong nội thất Thanh Ngọc hiên

Sau khi Hiên Viên Húc chịu độc thương, Viêm Vệ môn nghĩ trăm phương ngàn kế thông báo cho ông cụ, nhưng lão đầu này luôn luôn hành tung bất định, nhất thời cũng không biết Vân Du đến nơi nào, cho tới bây giờ mới trở về.

Đồng Thông Khóc lóc nỉ non như cha mẹ chết, nhìn Hiên Viên Húc nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, màu sắc đôi môi nhàn nhạt, lập tức dừng khóc, trợn mắt tốn hơi thừa lời, xoay người tức giận hỏi Tiểu Nam Tiểu Bắc: "Là cái thằng nhóc nào ăn gan báo, truyền tin nói đồ nhi của ta bị trọng thương, muốn ta mau trở về?" Dung Sa

Đám người Tiểu Nam ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là tươi cười rạng rỡ, cũng không mở miệng trả lời. Trải qua mấy ngày nay lo lắng nặng nề đè trên đầu bọn họ rốt cuộc cũng tan biến, thật tốt quá! Hai ngày trước rốt cuộc gia đã tỉnh lại, ông cụ cũng trở lại rồi.

"Sư phụ, là . . . . . Phụ vương!" Khóe miệng Hiên Viên Húc lộ ra ý cười nhợt nhạt, trầm thấp nói. Bởi vì độc thương nghiêm trọng, hắn hôn mê nằm ở trên giường gần một tháng, mới vừa tỉnh lại không lâu, thể lực cũng chưa khôi phục.

"Oanh! Cũng biết là hắn! Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, cái thằng cha già mà không kính!" Lông mày Đồng Thông khẽ nhảy lên, thở phì phò nói.

Nhất thời, lqd mọi người hung hăng rùng mình một cái, rốt cuộc là người nào già mà không kính a? Ngài nói người khác hùng hồn như vậy, cũng không tự xem lại mình, chỉ là, bọn họ cũng chỉ dám thầm oán ông ở đáy lòng thôi

Đồng Thông ý bảo bọn Tiểu Nam đỡ Hiên Viên Húc, sau đó đưa bàn tay đặt ở sau lưng Hiên Viên Húc, sau khi dùng chân khí du tẩu một vòng trong cơ thể hắn, nhanh chóng thu hồi chân khí nói: "Ừm! Độc đã giải, đã không còn đáng ngại, đồ nhi ngươi chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian nhất định có thể khôi phục như trước!"

Mọi người nghe được lời nói quyền uy của ông cụ, trên mặt lộ ra nụ cười lâu ngày không gặp.

Hiên Viên Húc nhìn nụ cười trên mặt của Đồng Thông và đám Tiểu Nam, sắc mặt tái nhợt chiếu rọi xuống càng làm lộ ra hai tròng mắt đen không có nửa phần vui mừng, chỉ có thật sâu thê lương cùng cô tịch.

Sau khi Chấn Uy tướng quân uy danh hiển hách tỉnh lại, trong An vương phủ lại khôi phục tiếng nói tiếng cười, bóng dáng người đến người đi thậm chí còn náo nhiệt hơn so với trước kia. Văn võ bá quan trong triều đều tới thăm mấy lần, trong đó có mấy quan viên có nữ nhi đợi gả đi thăm siêng năng nhất, không khó làm cho người ta nhìn ra dụng ý của bọn họ

Lâm Phương Nương một thân trang phục lộng lẫy, có vẻ sặc sỡ loá mắt mang theo Tiểu Cần đi tới Thanh Ngọc hiên, nhìn mấy pho tượng thần mặt đen đứng trước cửa viện, không khỏi nản lòng, nản chí liếc mắt nhìn nhau.

Tiểu Cần nắm khăn trong tay, nhẹ nhàng hướng về phía Tiểu Nam cúi người chào, nũng nịu nói: "Nam thị vệ, tiểu thư của chúng ta muốn đi thăm Thế tử gia một chút, làm phiền Nam thị vệ đi thông báo một tiếng."

Tiểu Nam nhìn như tùy ý đứng ở cửa viện Thanh Ngọc hiên, thật ra vừa vặn ngăn chặn cửa viện. Trên mặt hắn bày ra một bộ khách khí tươi cười, khó khăn nói: "Vẫn là thỉnh Lâm tiểu thư trở về cho! Mấy ngày nay gia muốn nghỉ ngơi thật tốt, không tiếp khách."

Mấy ngày nay, bọn họ không biết ngăn cản bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn mượn cơ hội này tới làm quen với gia, đều lấy lý do thăm viếng đàng hoàng, kỳ quái, chính là biểu tiểu thư này không biết đã tới bao nhiêu lần. Nhưng gia nói không gặp chính là không gặp, cự tuyệt hết thảy, để cho mấy người bọn họ ngày ngày canh giữ ở cửa viện, toàn lực ngăn trở những vị khách yểu điệu này, làm cho mấy thị vệ anh tuấn cũng choáng váng cả đầu a! Mỹ nữ nhiều, không phải người nào cũng chịu nổi.

Tiểu Cần cắn cắn môi, không khỏi quay đầu lại nhìn tiểu thư một cái, đây là Tiểu Nam thị vệ chính là một Tiếu Diện Hổ, trên mặt cười nhẹ nhàng, trả lời đều thờ ơ, mỗi ngày đều dùng cái lý do rách này!

Lâm Phương Nương nhẹ nhàng phất tay áo, ý bảo nàng lui về phía sau, đi lên phía trước hai bước, dịu dàng nói với Tiểu Nam "Ta nghe nói biểu ca đã không đáng lo nữa, liền hầm một bát súp cho người, muốn cho biểu ca bồi bổ một chút, ta còn mang theo nhân sâm lộc nhung….các loại thuốc bổ muốn đưa cho biểu ca, sẽ không quấy rầy đến biểu ca nghỉ ngơi!"

Mấy tháng trước, sau khi nàng bị Hiên Viên Húc chê cười, tâm tình rớt xuống ngàn trượng, ức chế không được đau lòng rơi nước mắt, chạy đến cô cô Lâm trắc phi khóc một trận thật to. Nghĩ đến Lâm Phương Nương nàng thiên sinh lệ chất, nhân tài xuất chúng, phụ thân đương chức Lễ Bộ Thượng Thư, có cô ruột làm trắc phi ở An Thân Vương phủ. Cộng thêm cầm kỳ thư họa không gì không biết, bình thường các công tử tới cửa muốn cầu hôn nàng đếm không hết. Lại nhiều lần ở trước mặt Hiên Viên Húc đụng lãnh đinh, điều này không khỏi làm cho nàng luôn luôn kiêu ngạo có chút nản lòng thoái chí, nhất thời đánh mất dũng khí đụng chạm

Muốn cứ thế từ bỏ Hiên Viên Húc, đau lòng thất ý trở về Lâm gia, từ sâu thẳm trong nội tâm nàng lại trăm lần không muốn. Vì vậy lúc Lâm trắc phi khuyên nhủ, nàng vẫn còn ỡm ờ, lúng ta lúng túng ở lại vương phủ tiếp, trong lòng còn ôm một tia hy vọng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, không chừng Hiên Viên Húc đột nhiên phát hiện nàng tốt đẹp a? Hối hận a? Ánh sáng hy vọng nho nhỏ này giúp nàng chống lại mắt lạnh chế giễu của một số người ở đây, vẫn lấy thân phận biểu tiểu thư ở lại vương phủ cho đến bây giờ

Thật ra thì nàng còn có một chút nhỏ mọn không thể nói ra miệng, chỉ cần nàng ở vương phủ thời gian càng dài, nhất định người bên ngoài sẽ cho rằng nàng là thế tử phi tương lai của vương phủ. Nếu không nàng là nữ nhi của một Lễ Bộ Thượng Thư, trong nhà cũng không phải là nghèo nàn không có cơm ăn, làm gì không để ý khuê dự, đến vương phủ ở một năm rưỡi? Cho dù là bồi cô cô, vậy cũng không nói được a! Đến lúc đó dư luận cũng sẽ nghiêng về nữ tử yếu đuối là nàng, Hiên Viên Húc không cưới nàng cũng không được! Cái này gọi là tiếng ấm nước sôi kêu lên, sớm hay muộn gì Hiên Viên Húc cũng sẽ là bề tôi dưới váy của Lâm Phương Nương nàng.

Hiên Viên Húc lập bất thế công trận, nàng mở cờ trong bụng lại càng không nỡ về nhà, phóng tấm mắt khắp Thanh Long quốc có nam tử nào sánh được với hắn? Hơn nữa kể từ khi tin tức Hiên Viên Húc bị bệnh truyền ra ngoài, những thế gia tiểu thư, thiên kim quý tộc kia giống như là ruồi ngửi thấy máu tanh, tre già măng mọc tìm đủ mọi lý do, kêu phụ huynh, mẫu thân hoặc là kéo bà con thân thích cùng đến đây, một cốt não đều vào ở trong vương phủ. An Thân Vương phi đang công khai hoặc ám chỉ nóng long ôm cháu, cũng muốn tự tay tới chăm sóc Thế tử, đây là một cơ hội tốt để xuất hiện trước mặt mẹ chồng.

Những thứ tiểu thư này càng làm cho nàng cảm thấy tức giận, cũng làm cho nàng vô cùng không cam lòng, tại sao Lâm Phương Nương nàng cận thủy lâu đài vẫn không có được nguyệt, muốn đem cơ hội tốt tặng cho những thứ nữ nhân không biết xấu hổ kia.

Tiểu Nam cũng mặc kệ trong lòng nàng ngàn vạn suy nghĩ, vẫn bộ dáng nho nhã lễ độ như cũ, không lạnh không nóng nói: "Kính xin Lâm tiểu thư không nên làm khó tiểu nhân, đây đều là Thế tử gia phân phó." Những lời này hắn nói đều vô cảm, có thể đọc làu làu.

Lâm Phương Nương sau lưng Tiểu Cần có chút khó chịu, khinh miệt nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, ngày thường Thế tử gia kiêu ngạo tuấn mã như vậy, hầu hạ thế nào đều là tiểu tử anh tuấn, không phải là có cái gì. . . . . . Nàng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bắc đang đứng thẳng phía sau Tiểu Nam một cái, cũng là anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơi lạnh lùng một chút, giống như là người khác thiếu hắn nhị ngũ bát vạn. Nhưng nàng nhớ lại Sính Đình xinh đẹp động lòng người, nhất thời lại cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều

Tiểu Cần âm thầm "Phi" một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết như tiểu muội cạnh nhà, nũng nịu nói: "Nam thị vệ đừng không hợp tình hợp lý như vậy! Tiểu thư chúng ta cũng không phải người ngoài, thể tử gia chỉ là không muốn gặp những người không liên quan, huống chi canh này là tiểu thư chúng ta tự mình làm, chính là vì cho Thế tử gia bồi bổ thân thể, Thế tử nhất định sẽ rất cao hứng khi gặp tiểu thư chúng ta.”

Đột nhiên một tiếng quát không khách khí truyền tới, "Thật là không biết xấu hổ, ai là người ngoài a?" Theo tiếng quát này, trên đường mòn phía trước Thanh Ngọc hiên có hai vị cô nương tuổi dậy thì đang đi tới. Bọn họ châu vây thúy quấn, phấn trang ngọc thế, cài vào kim ngân, trang điểm xinh đẹp.

Tính cả Lâm Phương Nương, cửa viện Thanh Ngọc hiên có thể nói sắc màu rực rỡ, tranh kỳ đấu diễm.

Tiểu Nam Tiểu Bắc thờ ơ nhìn ba vị tiểu thư trước mặt, không khỏi thở dài một cái. Được rồi, đây là không cần thể diện đấu với không biết xấu hổ, có trò hay để nhìn!

"Lâm Phương Nương, ngươi thật đúng là không coi mình như người ngoài, thật là không biết thẹn!" Tiếng khiển trách của Tiểu Cần vừa dứt, một tiểu thư miệng mồm lanh lợi trực tiếp khai chiến. Nàng mười bốn mười lăm tuổi, một thân quần áo màu hồng, trên mặt có chút ít thịt, sắc đẹp trên bậc trung một chút, dáng người nhỏ xinh nhanh nhẹn làm cho người ta trìu mến, nhưng nàng mở miệng lời nói cay cú làm cho người ta thay đổi cách suy nghĩ rất nhiều. Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài a! Một thiếu nữ ‘chim nhỏ nép vào người’ như vậy lại có sức chiến đấu tràn đầy

“Đinh Thụy Thù! Ngươi. . . . . ." Sắc mặt Lâm Phương Nương khó coi, lúng túng quẫn bách, mặt đỏ lên, tay ngọc vắt thật chặt chiếc khăn trong tay, "Ngươi!" nửa ngày cũng không tìm được từ nào để hạ câu. Nàng so với hai nữ tử trước mặt quả thật được tính là người ngoài, cũng không dám tùy tiện đắc tội với bọn họ, bởi vì An Thân Vương phi là cô ruột của bọn họ

"Hứ! Tốt lắm! Muội muội, cần gì cùng loại người không biết xấu hổ này lãng phí miệng lưỡi, không được mất thân phận, chúng ta vào trong xem biểu ca đi!" Đinh Thụy Tuyết liếc Lâm Phương Nương đang đỏ mặt một cái, lôi kéo bàn tay của muội muội liền muốn tiến vào Thanh Ngọc hiên. Bọn họ xuất thân Đinh gia vọng tộc hứng dương trăm năm, Đinh gia chẳng những xuất ra hiển quý Đinh vương phi, trong tộc cũng không ít nữ tử gả vào nhà cao cửa rộng, từ nhỏ tất cả bọn họ đã được đào tạo để chuẩn bị gả vào gia đình hiển hách

Lần này bọn họ đến An Thân Vương phủ, một là vì thăm cô cô và biểu ca, hai là được cha mẹ âm thầm dặn dò, tìm mọi cách gả vào vương phủ, dùng cái này cũng cố vinh dự và địa vị của gia tộc, bảo vệ Đinh gia nhiều đời vinh hoa phú quý. Hai nữ tử làm việc này là tình thế bắt buộc, huống chi còn có Đinh vương phi ủng hộ mạnh mẽ. Bọn họ đã sớm âm thầm thương lượng xong, hai tỷ muội cùng nhau cố gắng, mặc kệ bất kỳ người nào được gả cho biểu ca, đều phải nạp người còn lại làm trắc phi. Tỷ muội hai người noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, cộng hầu nhất phu, chẳng phải vẹn toàn đôi bên!

"Cũng không biết là ai không biết xấu hổ!" Tiểu Cần bên cạnh không phục nhỏ giọng thầm thì một câu.

"Bốp bốp!" Hai tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, âm thanh kia làm cho người ta nghe mà tê dại cả da đầu, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Cần nhất thời sưng đỏ lên

"A! A!" Nàng che gò má sưng đau sợ hãi kêu lên hai tiếng, trong mắt nhanh chóng xông lên lệ nóng, nàng không dám tin nhìn chằm chằm Đinh đại tiểu thư đang làm như không có chuyện gì xảy ra. Người kia lại nhíu lông mày được vẽ tỉ mỉ lên, giơ bàn tay vì dùng lực quá mạnh nên tê dại, không ngừng thở ra, liếc xéo nàng lạnh lùng nói: "Thế nào? Ăn tát như vậy đủ chưa?

Tiểu Cần vội vàng quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Lâm Phương Nương, lại đột nhiên buồn bã khóc lên: "Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ không mặt mũi sống!" Nàng luôn luôn rất được Lâm Phương Nương tín nhiệm, trong đám nha đầu ở Lâm phủ cũng là người đứng nhất, đã khi nào bị bắt nạt như vậy.

“Vậy kẻ tiện tì như ngươi liền chết đi! Một nô tài lại dám kiêu căng nói lung tung, bản tiểu thư liền thay tiểu thư nhà ngươi dạy bảo ngươi thật tốt!” Vẻ mặt Đinh Thụy Tuyết cười nhạt, chẳng hề để ý quan sát móng tay đỏ tươi của mình, lại nhẹ nhàng thổi một hơi vào bàn tay mềm mại.

"Tỷ tỷ, tỷ nên để cho ta tới đánh, tay của tỷ cũng không phải là dùng để đánh loại nô tài này!" Đinh nhị tiểu thư chẳng hề để ý cười hì hì.

Lâm Phương Nương bị hai tỷ muội kiêu ngạo này làm tức giận hoa mắt, hận không thể xé nát khăn gấm trong tay. Nàng cũng không phải quả hồng mềm, cao giọng nói: "Các ngươi thật quá mức, ta muốn đi nói cho vương phi, nha hoàn của ta không phải ai cũng có thể đánh?”

"Đi nha, đi nha! Có muốn bản tiểu thư sai người đưa ngươi tới cô cô hay không?” Đinh Thụy Thù dùng khăn che miệng cười khẽ, bộ dáng vô cùng hài lòng

"Hừ! Không biết điều! Ngươi nên cảm tạ bản tiểu thư đã giúp ngươi quản giáo nha đầu." Đinh Thụy Tuyết ngửa cao đầu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống liếc nhẹ Lâm Phương Nương, từ trong lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng. Ngay sau đó quay đầu nhìn Tiểu Cần đang bụm mặt giống như đang nhìn một con kiến: “Đừng để bản tiểu thư nhìn thấy ngươi, nếu không, gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần, Hừ! Chim sẻ mà cũng muốn bay lên đầu cành, bằng ngươi mà cũng muốn!"

Nói xong cũng không quan tâm sắc mặt Lâm Phương Nương như thế nào, thị uy liếc mắt nhìn Tiểu Nam Tiểu Bắc và hai thị vệ khác đang đứng trước cửa một cái, kéo muội muội dáng vẻ thướt tha mềm mại tiêu sái đi vào Thanh Ngọc hiên

Tiểu Nam Tiểu Bắc không khỏi vỗ trán thở dài, sức lực chiến đấu của hai tỷ muội này quả thật không thể khinh thường! Lại có khẩu lệnh của Vương Gia và Vương phi, bọn họ cũng không tiện cản trở đến cùng, cứ để cho thế tử gia tự mình gạt bỏ đau đầu đi!

Bọn họ đồng tình liếc nhìn bại tướng dưới tay tỷ muội Đinh gia, tốt bụng cúi đầu xuống, không đành lòng tận mắt chứng kiến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Lâm tiểu thư, như vậy để cho bọn họ gặp ác mộng còn tốt hơn!

Bên cạnh chiếc giường trong Thanh Ngọc hiên, Đinh Thụy Tuyết khom người, vẻ mặt dịu dàng thương tiếc, chớp mắt một cái cũng không chớp, ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ đang ngủ say trên giường, trong lòng ngàn vạn lần tự nói với mình: ta nhất định phải gả cho chàng, ta chịu nhiều đau khổ như vậy, thuở nhỏ chăm học cầm kỳ thư họa, phụ thân còn thỉnh người dạy dỗ ta tỉ mỉ hơn nữa, tất cả những cố gắng của ta, cũng là vì tương lai có thể xứng với chàng, có lẽ một ngày nào đó ta có thể làm cho chàng thích ta.

Mấy lần trước vương phi cô cô đều đích thân cùng với nàng sang đây thăm biểu ca, chính là cổ động nàng, để cho nàng cố gắng tìm cơ hội bắt được trái tim của biểu ca. So với những thiên kim tiểu thư không biết gì kia, nàng và muội muội thật sự là chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng nàng không khỏi lộ ra nụ cười có chút đắc chí vừa lòng, nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày biểu ca thuộc về nàng, nhìn khuôn mặt như đao khắc của hắn, ngũ quan tinh mĩ không thể soi mói, nàng không kìm lòng được vươn bàn tay mềm ra xoa mặt của hắn.

Hiên Viên Húc đang ngủ cảm giác có một bàn tay mềm mại ở trên trán của mình, nhẹ nhàng lướt qua mặt, man mát lành lạnh rất thoải mái, giống như là Sính Đình tinh nghịch cùng hắn chơi đùa. Hắn không kiềm hãm được đưa tay bắt được cái tay mềm kia.

Cái tay nhỏ của Đinh Thụy Tuyết bị bàn tay nóng rực của hắn nắm thật chặt, trong lòng kích động nhảy dựng "Thình thịch", huyết sắc lập tức xông lên mặt. Nàng thẹn thùng dùng tay kia che gò má đỏ ửng, miệng lưỡi có chút khô hanh kêu: "Biểu ca!"

Hiên Viên Húc nghe được âm thanh, đột nhiên mở to mắt, lộ ra đôi mắt đen như mực vừa mới bị lông mi che khuất. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp động long người trước mắt, trên mặt có vẻ chán ghét chợt lóe lên.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, hắn nằm trên giường hôn mê nhiều ngày như vậy độc thương giống như căn bản không hề tồn tại, sau đó hắn lập tức cầm lấy khăn, bắt đầu hung hăng chà lau bàn tay, cảm giác giống như đụng vào cái gì không sạch sẽ

Bị hắn lạnh lùng nhìn thẳng, trái tim của Đinh Thụy Tuyết lạnh đi phân nửa, nhìn vẻ mặt hắn chán ghét lau chùi bàn tay, tay đang bụm mặt của nàng dần dần bỏ xuống, trong mắt có gì đó lấp lánh đang lóe lên."Biểu ca!"

Trên người của Hiên Viên húc, có một loại phong cách tôn quý bẩm sinh, cộng thêm bề ngoài của hắn kiêu ngạo tuấn mã, tính tình cường thế khí phách, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, đó là người khác liều mạng đi học cũng học không được. Đây cũng là Đinh gia đại tiểu thư luôn luôn cao cao tại thượng vì cái gì nguyện ý ở trước mặt hắn bỏ xuống kiêu ngạo, hóa thân thành Giải Ngữ khổ sở động long người. Chỉ có nam nhân như vậy mới có tư cách làm cho nàng ái mộ, làm cho nàng thần phục, làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào. Trong đầu nàng có ham muốn mãnh liệt chinh phục hắn mà trước giờ chưa từng có!

"Tại sao là ngươi? Người hầu trong phòng của ta đâu?” Sắc mặt Hiên Viên Húc thâm trầm, cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ coi nàng là thứ trang trí, nhàn nhạt hỏi một câu. Bởi vì thân thể hắn bị độc thương nghiêm trọng, để cho hắn nhanh chóng khôi phục như cũ, thái y và sư huynh từ Viêm Dương cốc chạy tới kê cho hắn mấy vị thuốc có tác dụng kết hợp làm cho người ta an thần, nếu không chỉ bằng Đinh Thụy Tuyết, đừng mơ tưởng đụng đến hắn! Chưa đi vào phòng đã bị hắn ném ra rồi.

Hiện tại hắn cũng không thể nói rõ nguyên nhân gì, kể từ sau khi biết Sính Đình chết là vì Chương Mỹ Ngọc một lòng muốn gả cho hắn gây ra, hắn đối với những cô gái muốn gả cho hắn, những cô gái muốn khải du hắn, nhìn từ xa thì không sao cả, chỉ cần đến gần hắn hoặc là không cẩn thận đụng phải, hắn có cảm giác giống như đối phương là kẻ thù, có một ý muốn trừ khử mãnh liệt. Hơn nữa những cô gái trên người có đủ loại hương thơm nồng nặc làm cho dạ dày hắn không ngừng quay cuồng, ghê tởm muốn ói.

Lúc này, Đinh Thụy Thù một mực giằng co với Lý Tịnh Lý Anh ở bên ngoài xông vào, nàng vui mừng khi thấy Hiên Viên Húc đã tỉnh lại, nũng nịu hô: "Biểu ca!" Sau đó giống như động vật xương sụn, đỡ tỷ tỷ nàng, đặt mông liền muốn ngã xuống mép giường

"Không cần!" Lý Tịnh Lý Anh nóng nảy hô lên, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Chậm đã!" Hiên Viên Húc lạnh lùng ngăn lại nàng, giật giật khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười, mắt sáng uy nghiêm nhìn Lý Tịnh Lý Anh, trầm giọng nói: "Còn không mời hai vị tiểu thư đi ra bên ngoài ngồi! Để cho nữ tử như biểu tiểu thư ở chung với nam nhân trong phòng, các ngươi muốn tạo phản? Hay là hai người các ngươi sắc đảm che trời, muốn kết hôn với biểu tiểu thư?" Nói xong hắn bỗng nhiên tựa đầu nghiêng qua một bên, giống như đang cực lực nhẫn nãi cái gì đó

Lý Tịnh Lý Anh không dám trả lời, sợ tới mức liều mạng lắc đầu, không cần, bọn họ chính là có sắc tâm cũng không có sắc đảm!

Gương mặt trắng noãn của Đinh Thụy Tuyết lập tức giống như dính thuốc màu đỏ, nàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ vô trù của Hiên Viên Húc, muốn nhìn ra một chút manh mối, lại chỉ nhìn thấy một bên mặt rung động lòng người và lông mi thật dài của hắn

"Biểu tiểu thư, xin mời!" Mặt Lý Tịnh Lý Anh không chút thay đổi đưa tay làm động tác thỉnh. Nếu như nữ tử khác khải du gia như vậy, bọn họ đã sớm ném các nàng ra, cũng không nể mặt người nào, năm lần bảy lượt cứ là hai người mà Vương gia và vương phi giao phó, bọn họ cũng không dám thất lễ. Nhưng so sánh với lửa giận của gia, ngay cả thiên vương lão tử bọn họ cũng đánh bạo đắc tội một phen

Đinh Thụy Thù nhanh nhẹn xoay xoay con mắt, dậm chân, trách móc giống như làm nũng: "Biểu ca! Là cô cô bảo chúng ta đến chăm sóc biểu ca, mấy cái người này đều là nam nhân cao lớn thô kệch, bọn họ làm sao có thể cẩn thận bằng ta với tỷ tỷ được?”

Lý Tịnh Lý Anh giật giật khóe miệng, bộ mặt vô tội, ai cao lớn thô kệch? Những tiểu nương tử gặp qua bọn họ đều nói bọn họ rất anh tuấn tiêu sái!

Hiên Viên Húc âm thầm hít một hơi, đè xuống cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, xoay đầu lại, nhìn về phía hai tỷ muội, lãnh ý trong mắt cũng che đậy không nổi nữa: "Đi ra ngoài, đừng để ta nói lần thứ hai!"

Tỷ muội Đinh gia ngạc nhiên nhìn hắn, giống như không biết hắn. Biểu ca bồi An vương phi trở về nhà mẹ đẻ, biểu hiện luôn luôn phong độ, ôn tồn nho nhã, đối với biểu tỷ muội các nàng cũng cười đến hoà hợp êm thấm. Ít ngày trước, An vương phi cùng với bọn họ tới thăm hắn, hắn cũng biểu hiện ôn hợp hữu lễ, chưa bao giờ như ngày hôm nay, nhẫn tâm trực tiếp đuổi người đi

Lý Tịnh Lý Anh giống như gắn mô tơ vào mông, cũng bất chấp cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, nở nụ cười, liền kéo hai tỷ muội đi ra ngoài viện

"A! Ngươi dám đụng ta, nô tài chết bầm! Bản tiểu thư sẽ nói với cô cô và dượng chém đầu ngươi!" Đinh nhị tiểu thư cao giọng gào thét, không một chút nào giống tiểu thư khêu các

Chém cũng được, chỉ cần cô đừng nói ta đụng cô, nhất định phải cưới cô là được! Hai thị vệ không ngừng nói thầm trong lòng.

"Buông ta ra, đừng đụng ta. . . . . ." Đinh đại tiểu thư đấu với nữ nhân bách chiến bách thắng, bây giờ đấu với nam nhân không thèm điếm xỉa tới mình, nàng cũng chỉ có thể nói suông thôi.

Ta đây cũng không muốn đụng cô, vấn đề là không động vào cô...cô lại không đi! Vẻ mặt hai thị vệ khổ đại cừu thâm, nhưng trong lòng lại cực kỳ phiền muộn.

Đến khi không nghe được âm thanh của hai tỷ muội kia, Hiên Viên Húc mới từ trong lồng ngực phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt hơi trắng bệch có chuyển biến tốt một chút. Không cần phải nói hắn cũng biết, mẫu phi sợ hắn có một ngộ nhỡ, muốn hắn kết hôn thật nhanh, tâm tư gấp hơn cắt. Thế nhưng công khai hoặc ám chỉ, để cho con gái các đại thần đến Bát Tiên quá hải với hắn, mỗi người một thủ đoạn. Không câu nệ là ai, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thành công làm cho hắn vui vẻ, sẽ là thế tử phi mới ra lò kiêm luôn vợ của Chấn Uy tướng quân

Cho nên gần đây cả đám Tiểu Nam không chịu nổi, mọi người đều là bộ mặt u oán. Con gái của các đại thần cùng với các cô gái thân thích làm bọn họ phiền chết đi được, cứ như vậy mãi, bọn họ chưa kịp da ngựa bọc thây dũng mãnh hy sinh trên chiến trường đã uất ức chết dưới hương khí của nữ nhân, vậy sau khi bọn họ chết đi có mặt mũi nào để gặp Sính Đình?

Ban đêm, trên mặt tuyết không có trăng sáng, trong bóng đêm làm nổi bật hai bóng người triền đấu không nghỉ, trong lúc nhất thời võ công hai người bất phân cao thấp, đúng là nan xá nan phân. Từng đạo chưởng phong sắc bén bắn ra bốn phía, kích thích tuyết đọng trên mặt đất bay đầy trời, rất hùng vĩ!

Một người trong đó đánh lên, vọt tay phải ấn vào bên hông, "Bá" một tiếng vang nhỏ, rút từ bên hông ra một nhuyễn kiếm, ngay sau đó nhẹ nhàng run lên, mũi kiếm tuyết sắc chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng lóng lánh, nhuyễn kiếm vốn được hắn sử dụng làm đai lưng thoáng chốc ưỡn lên thẳng tấp sắc bén.

Hắn lười biếng nói: "Thanh Diên công tử! Lấy binh khí ra đánh một trận, như thế nào?” Nói xong tiện tay đâm nghiêng kiếm quang Tuyết sắc ra ngoài, thanh kiếm run rẩy một cái hoàn mỹ, có vẻ như tùy ý và không chút để ý.

"Hết sức vui lòng!" Người được hắn gọi là Thanh Diên công tử tươi cười, âm thanh dịu dàng động lòng người lại có từ tính: “Có thể cùng đệ nhất sát thủ ‘ Phiêu Hương Các ’ ‘Y Nhân Phiêu Hương’ đấu một trận, vô cùng vinh hạnh! Nhất định theo đến cùng!" !"Để.." chữ còn chưa nói hết, hắn đột nhiên hấp khí nhanh chóng lui về phía sau ba bước, trong nháy mắt trên tay xuất hiện thêm một cây quạt đen nhánh tỏa sáng, ngăn cản đầu kiếm xông tới. Cây quạt đen tuyền này không biết được làm bằng chất liệu gì, khi Tuyết Sắc chiếu rọi xuống phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng.

"Y Nhân Phiêu Hương" vui vẻ cười một tiếng, kiếm trong tay lại gió nổi mây phun: "Không hổ là Thanh Diên công tử danh chấn thiên hạ, cái gì cũng không gạt được con mắt của ngươi."

Thanh Diên công tử chẳng những có phụ thân là một Võ Lâm Minh Chủ, hơn nữa có một mẫu thân phong hào "Ninh Ngọc huyện chủ", mặc dù mẹ hắn không phải là hoàng tộc Hiên Viên chân chính, nhưng thân phận cũng coi như cao quý bất phàm, cho nên thân phận của Thanh Diên công tử trong giang hồ có chút đặc biệt.

Hơn nữa người này từ nhỏ đã văn võ kiêm tu, giờ liền thông tuệ vô cùng, lớn lên càng thêm kinh tài tuyệt diễm, võ công cao cường, rất có chân truyền của cha hắn Thượng Quan Mộc. Nghe nói năm đó hắn vẫn chưa đủ mười lăm tuổi từng lấy một cây Ô Phiến* đuổi giết các chủ “Lạc Hoa Phiêu Hương”. Thắng bại như thế nào tất nhiên không ai biết, nhưng hắn còn sống, Lạc Hoa Phiêu Hương cũng không có chết. Từ đó về sau tên tuổi của Thanh Diên công tử liền một đường đi lên, với lại kèm theo dung mạo tuấn mỹ giống như trích tiên của hắn càng lúc càng phóng ra tia sáng kỳ dị

*Quạt đen

"Ta coi như là ngươi đang khen ngợi ta đi!” Thanh Diên công tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ

"Hừ!" Y Nhân Phiêu Hương lạnh lùng hừ một tiếng, trong âm thanh mang theo một tia sát khí hung ác, nhìn bằng nửa con mắt: "Thượng Quan Vân, ngươi đã biết thân phận của ta, vậy thì không thể lưu ngươi lại nữa, chuẩn bị chịu chết đi!" Nói xong cổ tay hung hăng run lên, nhuyễn kiếm trong tay nàng bạo xuất ngàn vạn ánh sáng, đánh tới Thượng Quan Vân.

Thượng Quan Vân thu lại ý cười quen thuộc trên mặt, trong mắt tinh quang chớp lóe, vung Ô Phiến lên, một mảnh trầm hắc ngăn cản kiếm quang, chưởng phong đảo qua, mang theo bông tuyết và băng thạch trên mặt đất, toàn bộ đánh tới Y Nhân Phiêu Hương. Cùng lúc đó hắn tốt thương tốt lượng mở miệng nói: "Thẩm Y Nhân, ta không đối địch với ngươi, kêu đánh kêu giết cũng mất phong nhã, có thể ngồi xuống nói chuyện hay không?”

"Xích!" Thẩm Y Nhân vung chưởng lên, chưởng phong mạnh mẽ phất ra những bông tuyết và băng thạch đang vây quanh mình, khinh thường cười khẩy, thế công trong tay không giảm, chiêu chiêu sát chiêu, chiêu chiêu trí mệnh, "Phong nhã cái rắm, hai chúng ta là mèo với chuột, quan với cường đạo, một đôi thiên địch, nói? Bông vải đàn hồi à?"

Thượng Quan Vân quơ múa Ô Phiến trong tay, kéo ra từng đạo kình phong. Hắn hạ xuống vững vàng, chân khí toàn thân phát động, áo bào bên ngoài người tung bay phất phới, tự nhiên tùy ý hóa giải từng sát chiêu cay độc tàn nhẫn của Thẩm Y Nhân, "Không nói cũng được, vậy ngươi muốn dẫn nàng đi nơi nào?" Trong lời nói của hắn không hoàn toàn thoải mái, trên mặt mang theo chút thận trọng

“Dính líu gì đến ngươi?” Thẩm Y Nhân lười biếng trả lời hắn, ngón tay nhỏ nhắn tùy ý gõ gõ thân nhuyễn kiếm, ánh sáng như tuyết chợt hiện, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng hung hãn bá đạo tấn công, làm cho người ta ứng phó không nổi

Hai tháng trước người này tìm đến các nàng, vẫn len lén đi theo sau bọn họ, không cùng hắn đối địch ngay mặt là muốn để cho hắn biết thức thời, tự mình bỏ đi, đừng bắt lão nương phải đuổi người! Ai ngờ hắn lại to gan lớn mật như vậy, muốn dưới mi mắt của Thẩm Y Nhân nàng trộm hương yểu ngọc, quả thật là ông Thọ chán sống muốn thắt cổ rồi!

"Chuyện của nàng chính là chuyện của ta! Bản công tử còn trông nom được!” Thẩm Y Nhân giống như gió chợt nổi lên thổi gợn lăn tăn một hồ nước mùa xuân, tròng mắt đen của Thượng Quan Vân hơi trầm xuống, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, trong nháy mắt vẻ ôn hòa nhẹ nhõm vừa rồi không còn bóng dáng. Chiêu thức của hắn đột nhiên thay đổi, nước chảy mây trôi hóa thành sát chiêu nghênh diện. Hắn phòng thủ nước không ngấm qua được sau đó thoáng chốc biến thành công kích như gió bão mưa rào, Ô Phiến kéo ra từng trận gió sắc bén trên đất, sát khí từng trận!

"Khẩu khí thật lớn! Nhiều lời vô dụng, chịu thua đi!" Thẩm Y Nhân lạnh lùng nói, nhuyễn kiếm trong tay đâm tới, vẽ ra hình bông hoa, ngăn cản công kích của Thượng Quan Vân, đồng thời đùi đẹp thật dài mạnh mẽ đá vào Thượng Quan Vân

Trong nháy mắt thân thể của Thượng Quan Vân bắn lên giữa không trung, tránh được chân dài có khả năng đập tan núi của Thẩm Y Nhân. Hắn vẫy Ô Phiến, cười ngạo nghễ, trong mắt phượng đen nhánh thần thái rực rỡ, trả lời."Bản công tử cũng đang có ý đó!"

Hai người đều là người xuất sắc trong thế hệ thanh niên chốn giang hồ, võ công cũng ngang nhau, mỗi người mỗi vẻ, chính là Kỳ Phùng Địch Thủ, thế lực ngang nhau. Hai người đều muốn dựa vào võ công cao cường để chế phục đối phương, đồng thời trong lòng lại có cảm giác tâm tương tiếc ý, nhất thời không ngừng đánh nhau kịch liệt

Đang lúc ấy thì, vùng lân cận có một tiếng gọi vô cùng lo lắng truyền đến: “Y Nhân, Y Nhân, tỷ ở đâu?” Dưới bóng đêm, trên ánh sáng nhạt của đất tuyết, một bóng đen chậm rãi tập tễnh từ phía trước đi tới, trên tay nàng không có đèn cũng không có đuốc, chỉ là cẩn thận từng li từng tí di chuyển hai chân trên mặt tuyết, lo lắng không yên đưa mắt nhìn bốn phía

Trong nháy mắt, hai người đang đánh nhau cực kỳ ăn ý đột nhiên dừng tay, sau đó ở trong màn đêm liếc nhau một cái, ý tứ của ánh mắt kia chỉ có bọn họ hiểu. Thiên địch sao? Ai đã nói, người hiểu rõ ngươi nhất luôn là kẻ thù của ngươi.

Thẩm Y Nhân tiêu sái quấn nhuyễn kiếm ngang hông, ẩn ở trong thắt lưng, sau đó chỉnh sửa quần áo, lấy bàn tay vuốt vuốt mái tóc đen tuyền lộn xộn, mặt mỉm cười đáp lại: "Sính Đình, ta ở trong này, muội đừng cử động, ta liền đi qua!" Nói xong cũng không thèm nhìn tới Thượng Quan Vân một cái, trực tiếp bước nhanh về phía Sính Đình

Đôi mắt đen như mực của Thượng Quan Vân dịu dàng không chớp mắt nhìn Sính Đình cách đó không xa, như một hồ sâu âm u, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, chợt chậm rãi đi tới các nàng. Rốt cuộc có thể quang minh chánh đại nhìn nàng rồi! Lúc trước không tìm được bọn họ, tâm tình hắn u buồn, lo lắng xan phong lộ túc, sợ nàng sống khổ cực, nàng có ăn no có ngủ ngon hay không? Có gặp nguy hiểm gì hay không, Thẩm Y Nhân có bảo vệ nàng được không?. . . . . . Đợi đên lúc hắn nhọc lòng tìm thấy các nàng, Thẩm Y Nhân lại không cho phép hắn đến gần nàng nửa bước, hung hăng giống như gà mẹ bảo vệ gà con, ép một người luôn luôn phụng hành quân tử động khẩu bất động thủ, một nam nhân tốt không đấu cũng như nhân như hắn cũng chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.

Sính Đình mặc quần áo thêu hoa, khoác áo choàng có mũ lớn, phần lớn khuôn mặt nhỏ nhắn đều giấu trong mũ, một đôi mắt sáng ngời lấp lánh. Nàng kỳ quái nhìn Thẩm Y Nhân, nghi hoặc hỏi: “Tỷ làm cái gì vậy? Giật mình thức dậy cũng không trông thấy bóng dáng của tỷ đâu?"

Rằm tháng tám hôm đó, nàng đụng phải Tần Giác vốn nên ở kinh thành. Mặc dù nàng thay đổi nhiều, có thể Tần Giác không nhận ra nàng, nhưng nàng cũng không muốn mạo hiểm như vậy! Sau khi trở về Cảnh phủ, ba người lập tức lưu luyến không rời cáo biệt người nhà Cảnh gia, trong đêm rời khỏi thành Cổ Ngọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.