Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 16: Chương 16: Dược Tiêu Đường




Chuyện phía sau núi ngày hôm đó, viện trưởng đã nhiều lần ám chỉ mọi người không được truyền ra ngoài, nhưng có quá nhiều người chứng kiến, vả lại người trong cuộc là con cháu gia đình có danh tiếng, cuối cùng vẫn bị lộ.

Ngày hôm sau, Ngự Sử Đại Phu Trương Thành liền tố việc này với hoàng thượng. Trách cứ Phủ Viễn tướng quân Lý Lập gia giáo không nghiêm, Lễ Bộ Thượng Thư Ngọc Chính Hồng không biết cách dạy con, thượng thư phu nhân cay nghiệt thứ nữ. Rồi Cẩm Thân Vương thế tử thấy việc nghĩa hăng hái làm như thế nào toàn bộ kể ra. Hoàng thượng xem xong bản tấu, lại nghe Ngự Sử đại nhân dùng lời lẽ hùng hồn phân trần, liền phạt Phủ Viễn tướng quân Lý Lập, Lễ Bộ Thượng Thư Ngọc Chính Hồng một năm bổng lộc, giáng thượng thư phu nhân từ tam phẩm thành thứ dân, Lễ Học Viện phải chỉnh đốn lại nề nếp, động viên thứ nữ Ngọc gia bị hoảng sợ, nghiêm trị học trò phạm tội.

Ngay khi thánh chỉ ban xuống, Lễ Học Viện cũng gửi giấy thôi học đến hai nhà Lý, Ngọc.

Ngọc Bảo Oánh bị cấm túc ở Đông viện, chỉ có thể cả ngày quanh quẩn trong phòng phát giận. Lý thị bị giáng thứ dân, quyền quản lý mọi việc trong nhà không còn, lại không có mặt mũi liên hệ với nhà mẹ, áp lực quá mà sinh bệnh, nằm trên giường nhiều ngày không dậy nổi.

Ngọc Giai Nhàn có trở lại mấy lần, sau khi biết chuyện tỏ ra rất áy náy với Như Ca, thỉnh thoảng đụng phải Như Ca và Liệt thị ở phòng lão phu nhân thì vẫn nói cười như thường. Trong khoảng thời gian này cả Ngọc phủ có vẻ hết sức an bình và hài hòa.

Về quyền quản gia đình, Như Ca không muốn Liệt thị dây vào, sau khi thương lượng xong, ngày kế, lúc đến chào lão phu nhân Liệt thị viện lý do ‘Mới tới, không rõ tình hình trong phủ, e rằng không đảm đương nổi’ để nhường lại cho Giang thị.

Cùng lúc đó, Như Ca lấy tên ‘Lăng Vân’, lần lượt khai trương mấy tiệm thuốc khám chữa bệnh, mời thầy thuốc đến chuyên xem bệnh, kê đơn, sau đó dược đồng sẽ theo đơn đó mà vào tiệm bốc thuốc. Thuốc viên tùy theo bệnh mà lớn nhỏ khác nhau, đã qua quá trình xử lý đặc biệt nên mùi vị đều cực kỳ nhạt, hơn nữa đại đa số có vị hơi ngọt, nên ngay cả thầy thuốc mấy chục năm kinh nghiệm cũng khó mà nhận ra trong đó có những vị thuốc gì.

Người bệnh trong kinh thành sau khi dùng thuốc của Dược Tiên Đường đều nói, “Mỗi viên thuốc tuy nhỏ nhưng công hiệu kinh người”, “Thời hạn sử dụng một năm”. Trong thời gian ngắn Dược Tiên Đường nổi danh khắp kinh thành, người đến người đi tấp nập, có thể nói là ngựa xe như nước.

Lúc này, không thiếu những tiệm thuốc khác cũng chế thuốc viên bán, nhưng những thuốc viên kia công dụng thường thường, mùi vị còn lâu mới bằng Dược Tiên Đường, không bán được, dần dần sản xuất nữa.

Dĩ nhiên, Như Ca chẳng muốn triệt đường sống của những tiệm thuốc khác, tạo quá nhiều kẻ địch không cần thiết. Áp dụng phương thức giống Cẩm Tú Phường, ký hợp đồng với những tiệm thuốc đó. Sau khi ký hợp đồng, những tiệm này được lấy thuốc viên với giá thấp hơn giá bán bên ngoài hai lần, nếu cung cấp nguyên liệu chế thuốc cho Dược Tiên Đường thì giá sẽ giảm xuống ba lần. Nguyên liệu Dược Tiên Đường cần hơn cả ngàn loại, tiệm nào muốn chọn loại nào để cung cấp thì chọn. Cứ mỗi giữa tháng, đem dược liệu đến, người làm Dược Tiên Đường sẽ cân và ghi sổ, căn cứ vào tầm quan trọng và giá trị của dược liệu mà có ưu đãi riêng cho từng tiệm.

Chuyện tốt như thế, ai mà không muốn. Với đủ loại chính sách ưu đãi, không chỉ ở kinh thành, mà những tiệm ở các thành trấn xung quanh cũng rối rít xin ký hợp đồng với Dược Tiên Đường.

Qua ba tháng, ở kinh thành, từ vương công quý tộc đến dân thường, nhà nghèo, ai ai cũng biết đến Dược Tiên Đường, tiền cứ cuồn cuồn mà vào.

Trong Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị đang vá áo, kinh ngạc nhìn cái rương Như Ca đưa tới. Mở rương ra, “Ca Nhi, đây là....?”, hơn 10 tờ hợp đồng nhà, một đống ngân phiếu thật dầy, kèm theo sổ sách. Qua hồi lâu, Liệt thị vẫn không nói nên lời.

Lúc trước, Liệt thị chỉ biết con gái mình buôn bán được nhiều tiền lời. Nhưng không ngờ nhiều đến mức này. Doanh thu một tháng là mấy vạn lượng. Nhớ lại ngày đó mình chọn áo lông cáo cho lão phu nhân, nghe món đó giá trị hơn ngàn lượng, xót của thay con gái, ngờ đâu đó cũng là sản phẩm của cửa tiệm mình.

“Đây là hợp đồng của các nhà khác với Cẩm Tú Phường, còn có 10 vạn lượng quay vòng vốn. Về sau Cẩm Tú Phường sẽ do mẫu thân trông coi. Tiền đồ của Vân Kiệt cũng mong mẫu thân tính toán giùm ạ.” .

Từ nhỏ mẹ đi theo ông ngoại, việc kinh doanh xem như mưa dầm thấm đất, biết không ít, bằng không hai cửa tiệm ở Phàn Thành cũng không nuôi sống được 3 mẹ con người tới giờ.

“Mẫu thân hiểu rồi.”

Liệt thị nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát nhưng không từ chối. Ban đầu Liệt thị phản đối việc Như Ca gạt người Ngọc gia tất cả chuyện ở Phàn Thành. Hiện tại mới hiểu được, là mình quá ngây thơ cổ hủ rồi.

Giờ Liệt thị đã không còn là Liệt Uyển Vân năm đó, một lòng sùng bái chồng sống qua ngày nữa rồi. Liệt thị hiểu rõ, nếu con gái đã đem chuyện này giao cho mình, chứng tỏ có chuyện quan trọng khác phải làm, mình sẽ không làm gánh nặng của con gái.

Thấy Liệt thị đáp ứng, Như Ca biết giao những thứ này cho mẹ là chính xác. Dược Tiên Đường khai trương không lâu, còn nhiều việc phải lo, gánh nặng của nàng ngày càng nhiều, Vân Kiệt còn nhỏ, nàng không muốn lặp lại những chuyện của kiếp trước.

Như Ca chỉ hi vọng cả đời này Vân Kiệt có thể đi trên con đường nó muốn đi, thuận lợi, không lo không buồn. Cho nên mới khuyên mẹ bỏ xuống quyền cai quản Ngọc gia, xử lý chuyện Cẩm Tú Phường. Hoạt động của Cẩm Tú Phường đã vào quỹ đạo, lại có Phong Trì giúp đỡ, đối với mẹ không phải chuyện khó.

Liệt thị chăm chú nghe Như Ca giải thích hoạt động kinh doanh của Cẩm Tú Phường, khi xong đêm đã khuya. Sắp bước ra cửa, Như Ca chợt nhớ tới một chuyện.

“Mẫu thân”

“Ừ?”

“Phu nhân của ngự sử đại nhân Trương Thành là bạn thân lúc trẻ của mẫu thân phải không ạ?”

Liệt thị cúi đầu không trả lời. Như Ca hiểu rõ, thế gian này không có người mãi mãi yếu đuối, cho dù dịu dàng như mẹ, một khi mình và Vân Kiệt bị thương tổn cũng sẽ trở thành một con báo hung mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.