Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 18: Chương 18




Nhậm San San nhìn tin nhắn Bùi Anh gửi tới, lông mi khẽ giật giật.

Nữa đêm mà cô ấy còn gửi cho mình xem cái loại tin nhắn này, là muốn khoe khoang cô có đàn ông còn cười nhạo mình chăn đơn gối chiếc khó ngủ hay sao?

Ha ha.

Nhậm San San: Bùi Anh cậu mới qua lại vài ngày, mà đã khoe khoang đàn ông? [ mỉm cười ]

Bùi Anh: Khoe khoang chỗ nào?! Rõ ràng là kể khổ mà!

Nhậm San San: Tố khổ? Là muốn nói cho tớ biết cái đó của người đàn ông nhà cậu.Lớn.Mạnh mẽ. Tốt.Phải không?[ mỉm cười ]

Bùi Anh: ... ...

Mặc kệ nói với cô ấy cái gì cũng có thể bị cô ấy xem thành đề tài dơ bẩn. Bùi Anh quyết định buông tha kể khổ với cô ấy.

Lúc Tống Nam Xuyên tắm rửa xong đi ra, thấy cô còn ngủ ở trên sô pha, một bên dùng khăn lông lau tóc, một bên đã đi tới: "Sao còn nằm ở chỗ này? Em cũng đi tắm đi, sau đó ngủ."

"Được..." Bùi Anh đáp một tiếng, ngoan ngoãn lên lầu tắm rửa.Lúc từ phòng tắm đi ra, thấy Tống Nam Xuyên ngồi ở trên giường đợi cô, nội tâm liền chấn động một trận.

Cô ngủ một mình nhiều năm, trong nhất thời rất khó thích nghi với cảm giác bên cạnh có thêm một người đàn ông nữa. Tối hôm qua là bởi vì quá mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ, đêm nay thanh tỉnh như vậy... Cô làm sao ngủ được a!

Cô đứng ở cửa phòng tắm trong chốc lát, hỏi Tống Nam Xuyên: "Nơi này chắc có phòng khác nhỉ?"

Đuôi lông mày của Tống Nam Xuyên khẽ nhíu: "Em còn muốn qua phòng khác ngủ?"

"Ách..."

Cô ấp úng đứng tại chỗ, Tống Nam Xuyên như là nhìn thấu cô, cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngủ ở đây, ngủ nhiều mấy lần sẽ thành thói quen."

Bùi Anh: "..."

Tại sao anh lại nói một cách tự nhiên như thế!

đầu óc cô căng cứng đi tới, Nằm xuống bên cạnhTống Nam Xuyên, đắp chăn nhắm mắt lại.

Tống Nam Xuyên không tiếng động nghếch môi, tắt đèn trong phòng, rồi cũng đi ngủ.

Bùi Anh dù không nhìn Tống Nam Xuyên, nhưng hơi thở của anh mạnh đến nỗi làm người ta không thể khinh thường, cho dù côluôn nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông bên cạnh.

Cô cố gắng hồi lâu, toàn bộ thần kinh đều khẩn trương, một chút buồn ngủ cũng không có.

"Tống tổng?"Cô ở trong bóng đêm kêu một tiếng.

"Còn gọi Tống tổng?"Tống Nam Xuyên nghe cô kêu bất mãn hết sức.

Bùi Anh im lặng hai giây, mở miệng lần nữa: "Xuyên Xuyên."

Tống Nam Xuyên: "..."

Quên đi, gọi như vậy còn tốt hơn là Tống tổng, cô thích là được.

"Có chuyện gì?"Hắn hỏi.

"Anh ngủ chưa?"

"... Chưa."

"Tôi cũng vậy không ngủ được."Bùi Anh cuối cùng mở mắt ra, nghiêng đầu quay lại hỏi Tống Nam Xuyên , "Chuyện tối ngày hôm qua, có phải anh đã sớm lên kế hoạch thật tốt?"

Tống Nam Xuyên nghiêm trang nói: "Đương nhiên không phải, chuyện tối ngày hôm qua đơn thuần chỉ là tình cảm sâu đậm khó kìm lòng nổi."

"Ồ..." Bùi Anh đáp một tiếng, "Vậy tại sao nhà anh lại có áo mưa?Nhà anh luôn có thứ đó sao?"

Tống Nam Xuyên: "... ..."

Tại sao lúc nàyBùi Anhlại thông minh như vậy?

Bùi Anh thấy anh không nói lời nào, chép miệng: "Quả nhiên là âm mưu đã lâu."

Tống Nam Xuyên duỗi tay ôm eo cô, dán vào gò má cô, hôn một cái: "Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi."

Chuyển đề tài một cách vụng về như vậy, liền khiến cho Bùi Anh cười hai tiếng: "Được rồi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tống Nam Xuyên lại hôn nàng một cái, cái tay ôm cô một đêm cũng không có buông ra.

Lần này khi tỉnh lại, Bùi Anh còn ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình, Tống Nam Xuyên rất hài lòng.Anh nhìn cô, nhịn không được hôn cô.

"Ngô..." Bùi Anh bị anh nháo như vậy liền tỉnh lại, lúc thấy Tống Nam Xuyên bên cạnh, cô đầu tiên là sững sờ, rồi ngượng ngùng nói, "Chào buổi sáng."

“Chào buổi sáng." Tống Nam Xuyên ôm cô, tựa đầu ở trên vai cô, nhắm mắt lại.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng rơi trên người anh, nhìn đến nốt ruồi ở khóe mắt anh khiến cho tâm trí Bùi Anh có chút thất thường.

"Anh vẫn chưa chịu dậy?Hôm nay không cần đi làm sao?"

"Không muốn đi làm."Tống Nam Xuyên lười biếng trả lời.

Bùi Anh nhìn anh, sâu kín nói: "Nhưng em muốn đi làm."

"..." lồng mày Tống Nam Xuyên khẽ động, "Em cũng đừng đi làm, anh nuôi em."

Bùi Anh nhịn không được cười cười: "Anh không đi làm thì sao nuôi em được? Hơn nữa em vẫn chưa chụp hình quảng cáo xong.”

Tống Nam Xuyên yên lặng một lát, cuối cùng mở mắt nhìn cô: "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được."

Tống Nam Xuyên vén chăn ngồi dậy, sờ sờ tóc cô: "Anh đi gọi người mang bữa sáng tới, em ngủ thêm một lát đi."

"Được."

Nhìn bộ dạng nhu thuận như vậy của cô làm cho tâm tình của Tống Nam Xuyên cảm thấy thật ngứa ngáy , anh lại khom lưng cho cô một nụ hôn chào buổi sáng thật sâu, mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Bùi Anh cũng không có buồn ngủ, dứt khoát đứng lên rửa mặt.Mới vừa thay quần áo, Trần Thắng liền gọi điện thoại tới.

"Trần tổng, có chuyện gì không?"Bùi Anh tiếp điện thoại hỏi.

Trần Thắng đáp: "Tiểu Bùi, là thế này, tôi không thấy có nhân vật nào thích hợp với cô, ngược lại nhìn trúng một ca khúc, cảm thấy rất thích hợp với cô, không biết cô có hứng thú hay không?"

"Hát?"

"Uh, cô cũng xem như là xuất thân từ một ca sĩ bước vào showbiz, lâu như vậy mới hát bài đầu tiên, cũng có thể ca hát trở lại." Trần Thắng giải thích, "Bài hát này viết cũng không tệ, hơn nữa tôi còn giúp cô tranh thủ để Kiều Dĩ Thần sáng tác a!"

Bùi Anh vừa nghe tên Kiều Dĩ Thần, trong lòng liền lộp bộp một cái.

Người nay là nhạc sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc,có cùng cô gặp qua là ba năm trước

Khi đó cô nằm trong nhóm nhạc nữ dễ thương, Trần Thắng thật vất vả giúp các cô hẹn Kiều Dĩ Thần thu âm đơn khúc, kết quả hai nữ sinh mới vừa 20 tuổi, ở trong phòng thu âm bị Kiều đại nhạc sĩ mắng đến không còn lành lặn, thậm chí bắt đầu hoài nghi đời người.

Ngoài ra còn một nữ sinh trong nhóm còn khóc tại chỗ nói chết cũng không cần Kiều Dĩ Thần ghi âm cho các cô ấy, Kiều Dĩ Thần cũng một bộ bộ dáng " Thích thu hay không thích thì tùy, thừa lúc còn sớm nhanh cút đi", chuyện này cứ như vậy bị hủy bỏ( tan vỡ).

Mặc dù đơn khúc cuối cùng đã đổi người chế tác, nhưng Kiều Dĩ Thần vần còn là một bóng ma lưu lại trong tâm Bùi Anh.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô lên mạng tìm kiếm tư liệu của vị nhạc sĩ này, sau đó bị ánh sáng màu vàng lấp lánh từ lý lịch của anh ta rung động. Lúc tìm kiếm còn thuận tiện tìm được Weibo của anh ta, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô vụng trộm chú ý anh ta.

Khi đó Weibo của Kiều Dĩ Thần vẫn rất lặng lẽ,không tiếng tăm, so với người hăm mộ hiện tại của cô thì kém hơn nhiều.Anh ta không thường đổi mới Weibo, chỉ ngẫu nhiên đăng lên tác phẩm của mình, hoặc là video diễn tấu các loại nhạc cụ.

Chuông điện thoại của Bùi Anh là bản vi-ô-lông ( Thâm Hải Thiếu Nữ ), chính là phát hiện từ Weibo của anh ta.

Lần đầu cô nghe bài hát này, lập tức bị làm cho hết sức kinh ngạc. Mặc dù ở phòng thu âm Kiều Dĩ Thần tạo thành tổn thương trong lòng cô, đến nỗi còn có bóng ma lưu lại, nhưng đối với tài hoa của Kiều Dĩ Thần trong âm nhạc, cô cũng phải công nhận.

Thật ra càng hiểu rõ Kiều Dĩ Thần, cô càng cảm giác được lúc trước anh ta ở trong phòng thu âm mắng cực kỳ đúng, bọn cô xác thực hát quá kém. Nếu như còn có cơ hội được Kiều Dĩ Thần giúp mình ghi âm, cô nhất định sẽ hát tốt hơn.

Không có nghĩ tới cơ hội này sẽ đến thật.

Trần Thắng bên kia thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, lại mở miệng hỏi: "Như thế nào, cô không muốn hát sao?"

"Không có."Bùi Anh cầm lấy điện thoại, hạ quyết tâm, "Tôi đồng ý hát."

Không phải là Kiều Dĩ Thần sao, tới thì tới đi! Cô cũng không tin lần này cô còn có thể ở trong phòng thu âm bị mắng mà biến thành chó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.