Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 10: Chương 10: Mặc Phỉ Cáp Duy




Lúc này Sở Nghiên mừng không dứt, cho là mình đã lấy được bảo vật tha thiết bấy lâu, nhưng cô lại không biết, bởi vì tham lam nhất thời, cô đã mất đi một phần đảm bảo trong tương lai.

Mạt thế, đối với mỗi người sống mà nói đều rất tàn nhẫn, mặc dù hiện tại Sở Nghiên có lấy được bông tai đá mắt mèo, nhưng cô lại không biết, ở tương lai không xa, bông tai đó đã không còn chức năng như trong trí nhớ của cô.....

Sau khi trở về phòng trong trường, Sở Thanh nhìn bông tai trong tay cô, vạch một đường trên đầu ngón tay, lấy một giọt máu nhỏ lên, máu từ từ bị hấp thu, một âm thanh trong đầu cô vang lên.

"Tôi là nhân công trí năng Liên Minh 177 ngoài hệ Ngân Hà, thật cao hứng có vì có thể phục vụ ngài." Âm thanh cơ hóa không có bất kỳ cảm xúc gì, lại thành công làm lông mày Sở Thanh nhướng lên.

"Nói tiếng người." Sở Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, giả bộ làm nhân công trí năng, khi dễ cô không cảm nhận được dao động linh hồn trong bông tai à: "Ngươi là người."

"....."

Quả nhiên, Sở Thanh vừa nói xong, cái tên tự xưng là nhân công trí năng liền yên tĩnh lại, cả buổi cũng không tiếp tục lên tiếng.

Ánh mắt Sở Thanh lộ ra tia quả nhiên là vậy, sau đó từ từ nói: "Tự giới thiệu một chút, bổn tọa Sở Thanh Y, đến từ Tu Chân Giới, là Chí tôn Ma giới."

"..." Im lặng nửa ngày, cái tên tự xưng là nhân công trí năng mới từ từ mở miệng, lần này cũng không phải là giọng nói điện tử cơ giới hóa, mà là âm thanh trầm thấp lại dễ nghe: "Tôi là Mặc Phỉ · Cáp Duy, Thống soái Liên Minh tối cao bên ngoài hệ Ngân Hà."

Liên Minh bên ngoài hệ Ngân Hà? Thống soái tối cao?

Thân phận như vậy làm cho Sở Thanh có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không thể không tiếp nhận được, dù sao cô cũng từ Tu Chân Giới tới đây, hôm nay lại xuất hiện mọt người bên ngoài hệ Ngân Hà cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng....

"Chắc ngươi cũng chỉ là một linh hồn nhập vào bông tai này đi, không thể nói tại sao lại biến thành như vậy à?" Mặc dù giọng nói vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại nhiều thêm một tia tò mò.

Thật ra tính tình Sở Thanh cũng không có hờ hững như thể hiện bên ngoài, sở dĩ lạnh nhạt như vậy là bởi vì những kẻ đó không đáng giá để ý, hoặc thân phận bọn họ không đủ cao để cô để ý đi.

Nhưng người này hôm nay, cư nhiên là Thống soái tối cao của Liên Minh bên ngoài hệ Ngân Hà, tự nhiên có tư cách ngồi ngang hàng với cô, cho nên, đối với Mặc Phỉ · Cáp Duy, cô ít đi mấy phần hờ hững.

Nghe cô hỏi, Mặc Phỉ cũng có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới chậm rãi nói: "Một trăm năm trước, Mạc Tinh nội loạn, thỉnh cầu Liên Minh tiếp viện, bởi vì Mạc Tinh ở rất xa, cho nên tôi đành một thân một mình đi trước, nhưng không nghĩ tới khi tiến hành lần Nhảy Không Gian thứ ba bị đối thủ phục kích, điểm Nhảy Không Gian bị địch nhân dùng pháo phá hủy, vì vậy chiến hạm và thân thể tôi bị cuốn vào phong bạo không gian, hoàn toàn bị phá hủy, linh hồn của tôi không biết như thế nào lại nhập vào nhân công trí năng 177."

Lấy được đáp án mình muốn biết, Sở Thanh cũng có chút ngoài ý muốn, nguyên lai là bị địch tập kích sao? Đáp án này ngược lại không ngờ nha.

Lúc Sở Thanh muốn nói thêm gì, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó, cửa mở ra, một cô gái bước vào.

"Sao cô lại tới đây?" Hôm sau Sở Thanh cũng không có thấy Hoàng Á Lê, cũng biết cô ta trở về chuẩn bị đồ, không nghĩ tới hôm nay cô ta lại đến tìm cô.

Hoàng Á Lê cũng không nói gì, mà là đi tới trước tivi, mở tivi lên, sau đó bấm sang kênh tin tức, ý bảo Sở Thanh cẩn thận nhìn.

<
Nghe phóng viên trên kênh tin tức tivi nói, Hoàng Á Lê nói: "Bất kể hiện tại làm gì, cũng không có cách nào ngăn chặn mọi người lâm vào hôn mê, hơn nữa không chỉ hôn mê, hai ngày sau sẽ dần nóng lên, mà mười ngày sau, bầu trời sẽ không còn mặt trời màu đỏ nữa...mà là màu đen, chờ cho tới lúc này, tất cả người hôn mê sẽ tỉnh lại, chẳng qua...có một sẽ người thì bình an vô sự, mà một số khác thì biến thành tang thi."

Kiếp trước cũng là cái dạng này, ban đầu mọi người cũng không có để ý tới hiện trạng hôn mê này, nhưng từ khi hôn mê được khuếch tán, phần lớn mọi người đều hoảng hồn, sau đó, mặt trời đen phủ xuống, ngày cuối cùng của nhân lại cứ như vậy mà đến!

"Cho nên, mạt thế thật sự đến sao?" Sở Thanh nhìn đường cái loạn thành một đoàn trong tivi, nhưng lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Vật tranh với trời, hợp thì sinh tồn, đây chính là ý của thiên đạo.

Hôm nay mạt thế xuất hiện, xem ra thiên đạo đã bất mãn với các "vật" sinh tồn bây giờ, cho nên mới tới một trận đại hạo kiếp như lễ rửa tội.

"Đúng vậy, cho nên, chuyện chúng ta cần làm bây giờ, là chuẩn bị thật nhiều thức ăn, đợi sau khi mạt thế tới, thức ăn đều quan trọng hơn bất cứ cái gì, nếu không có thức ăn, chỉ có thể chết đói thôi." Hoàng Á Lê dùng sức cắn môi mình, cô không tài nào quên được chuyện kiếp trước, người đàn ông kia không phải chỉ vì một bữa ăn no, mà đem mình cho kẻ khác đùa giỡn sao.

"Chuyện đã qua thì đừng nghĩ tới nữa." Sau khi mang bông tai vào tai trái mình, Sở Thanh vỗ vỗ bả vai Hoàng Á Lê: "Hãy nhìn về phía trước, đắm chìm trong quá khứ là kẻ thất bại, bây giờ cô phải làm chính là kiên cường lên, sau đó giết từng kẻ đã từng làm hại cô."

Tiêu chí muốn giết thì giết luôn là lý lẽ sống của Sở Thanh, cô sẽ không học cái gì mà lấy đức báo oán, đó chỉ là thứ của mấy kẻ giả nhân giả nghĩa ở Tu Chân Giới làm thôi, người Tu Ma vĩnh viễn không ủy khuất bản thân!

"Tốt!" Dùng sức gật đầu, chợt ánh mắt rơi vào tai trái của Sở Thanh, ánh mắt Hoàng Á Lê thoáng kinh ngạc, nói: "Sở Thanh...Sao cô lại có cái này? Không đúng, nó phải màu xanh biếc chứ!"

Nghe Hoàng Á Lê hỏi, ánh Sở Thanh lóe lên, sau đó tùy ý nói: "Cái bông tai này có vấn đề gì sao?"

"Ừ...Mà cũng không phải có vấn đề, kiếp trước tôi cũng có thấy qua bông tai này, nói thuộc về Sở Nghiên, bất quá hình như màu xanh biếc thì phải." Sau khi nói xong, giống như nghĩ đến cái gì, mắt Hoàng Á Lê lóe lên tia cuồng nhiệt: "Nghe nói cái bông tai này là từ bên ngoài hệ Ngân Hà, hơn nữa còn có một không gian không nhỏ, bên trong có nước thuốc có thể thay đổi thân thể con người, năm đó Sở Nghiên có được dị năng cũng là nhờ nó đấy."

Mà sau khi Sở Thanh nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Sở Nghiên cũng là người trọng sinh, dĩ nhiên là biết tác dụng của nó, nhưng đôi bông tai này là di vật của mẹ Sở Thanh lưu lại, tự nhiên là thuộc về Sở Thanh, mặc dù không biết kiếp trước Sở Nghiên như thế nào lấy được.

Nhưng hiện tại Sở Thanh đã có thể xác định một chút, đời này, cô và Sở Nghiên không thể trở thành người thân rồi, vì ngay từ đầu, Sở Nghiên đã từ bỏ cô....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.