Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận

Chương 17: Chương 17: Nơi quỷ quái gì vậy? 1




“?”Thiển Ly không ngờ nàng tùy ý đi một chút mà lại có thể đi đến một nơi như thế này, không khỏi ngẩng đầu nhìn kỹ một phen.

Toàn bộ đường lớn đều không có phủ đệ hay cửa hàng nào, chỉ có một cánh cửa đen như mực cách đó không xa mà thôi.

Cửa lớn có màu đen vô cùng thuần túy, nhưng Thiển Ly lại nhạy bén ngửi thấy mùi máu tươi trên đó. Đó là một mùi máu tươi xa xăm, là một hơi thở khô khốc tàn ác.

Cánh cửa màu đen phản chiếu ánh hoàng hôn tạo nên vẻ đẹp đầy ma mị. Đó là vẻ đẹp của vật đã từng bị máu tươi rửa sạch, bị ngâm trong xương cốt con người.

Phía trên cửa, có một tấm biển cũng bị nhuốm đen, viết hai chữ đơn giản.

Thi Điện.

Thi Điện? Tên rất độc đáo.

Thiển Ly vừa nhìn thấy Thi Điện điêu tàn này, trong lòng đã dâng lên một niềm hứng thú khó tả.

Nơi này rất giống cung điện tang thi ở kiếp trước. Khiến nàng cảm thấy thân thiết vô cùng.

Nàng rất thích tang thi, giết xong còn có thể lấy tinh hạch, quả nhiên là một giống loài khẳng khái.

Không chút do dự đi về phía trước, Thiển Ly lấy tay đẩy cửa lớn ra.

“Rắc rắc, rắc rắc.” Dường như đã lâu không có ai mở cánh cửa này, khiến âm thanh của nó càng trở nên chua xót nặng nề. Thiển Ly dùng sức đẩy một cái, cảnh trí bên trong chầm chậm hiện ra.

Đập vào mắt là một quảng trường lớn. Hai bên quảng trường là hai dãy phòng nhỏ, phía sau là mấy lầu cao có Yy.lqd hình vuông, có hình trứng, có hình tam giác, thoạt nhìn thì thấy lung tung rối loạn nhưng trên thực tế lại được sắp xếp rõ ràng, vô số hành lang gấp khúc liên tiếp nhau không dứt. Phong cách này so với kiến trúc kinh đô mà Thiển Ly biết quả thật có chút khác biệt.

Phía sau mấy toà lầu lớn có tiếng nước róc rách, có lẽ là một cái hồ, chỉ là nàng không tận mắt nhìn thấy nên cũng không biết có phải hay không.

Về phần phía sau hồ có còn thứ gì nữa hay không, Thiển Ly hoàn toàn không nhìn thấy cũng nghe không thấy.

Toàn bộ Thi Điện được bao phủ bởi một màu đen. Phòng ốc hành lang đều là màu đen, ngay cả mặt đất dưới chân cũng được lót một lớp đá đen tuyền, phối hợp với hoa cỏ màu đen xung quanh, tạo nên một cảm giác âm trầm khủng bố, quả thực khiến người ta muốn tránh xa ba thước.

Chỉ có điều.

“Nơi này, ta thích.” Hai mắt Thiển Ly phát sáng, hưng phấn bước vào.

Màu đen, là màu nàng yêu thích nhất.

Chưa từng thấy qua nơi nào có được màu đen thuần túy như vậy, Thiển Ly bỗng có cảm giác mình đã thấy được hoàng cung, nàng thật sự rất thích nơi này.

“Thật là mỹ lệ, nhìn đầu cột này xem, quả thật là đen đến mức muốn hôn một cái, ôi, cánh cửa này thật đẹp, là hắc tinh thạch nguyên chất, ánh đen lấp lánh, ta thích……” Thiển Ly vui vẻ sờ soạng khắp nơi, cả đáy mắt đều là sự hưng phấn và vui sướng.

Sau khi đẩy cửa đi vào, Thiển Ly đã hoàn toàn làm lơ chiếc xe sừng thú vẫn luôn đi theo phía sau mình, từ từ đóng cửa lại ngay trước mắt Lý ma ma.

Gương mặt Lý ma ma vặn vẹo, nhưng càng kinh ngạc và tức giận hơn.

Cố Thiển Ly lại dám bước vào Thi Điện! Thi Điện này, suốt ba mươi năm qua chưa từng có ai dám đi vào, hôm nay Cố Thiển Ly đi bậy đi bạ lại có thể đi đến nơi này, sau đó còn chạy vào bên trong, chuyện này quả thật khiến bà trở tay không kịp, phải nhanh trở về bẩm báo lại với Vương phi.

Chiếc xe sừng thú vẫn luôn theo phía sau Thiển Ly đột nhiên đổi hướng, dưới những tia sáng màu cam đỏ của hoàng hôn, nhanh chóng trở về Võ Vương phủ.

Mà Thiển Ly lại đang hứng thú bừng bừng đi dạo khắp Thi Điện có vẻ vô cùng âm trầm khủng bố này.

Thật là càng xem càng thích, nàng quyết định ở lại đây rồi, nếu ai dám ngăn cản, sẽ trực tiếp đánh hắn một trận.

“Về sau ta sẽ ở lại đây.” Vươn tay ôm lấy một cây cột trước mặt, Thiển Ly vui vẻ tuyên bố.

“Lời này là do ngươi tự nói.” Một chuỗi âm thanh đột nhiên truyền đến, một người chầm chậm bước ra từ phía sau quảng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.