Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 4: Chương 4: Tốc Hành Hogwarts






Một tháng tiếp đó Severus có cả trăm mối nghi hoặc không thể lí giải, từ khi y sống lại tới giờ có rất nhiều chuyện đổi khác. Tỉ như người hướng dẫn cứu thế chủ nhập học không phải tên khổng lồ không có đầu óc tứ chi phát triển kia, tỉ như cứu thế chủ nhát gan như Hufflepuff, tỉ như cứu thế chủ trở thành bạn bè với con đỡ đầu của y……

Y quyết định sau khi khai giảng phải quan sát kĩ càng cứu thế chủ hoàn toàn bất đồng với đời trước mà y biết.

Y tìm đọc rất nhiều sách, nhưng không có chút tư liệu gì giải thích chuyện y sống lại. Cũng có lúc muốn hỏi Dumbledore, nhưng cũng chỉ nghĩ tới thôi. Y tín nhiệm cụ, nhưng không xác định sau khi Dumbledore biết chuyện xong sẽ vì mục đích lớn mà lợi dụng mình tới cỡ nào nữa. Cho hắn biết một ít cũng được, dù sao chuyện tiêu diệt hồn khí linh tinh cũng phải dựa vào hắn, bất quá không phải hiện tại.

Chờ y tra cứu tư liệu cùng quyết định kế hoạch xong hết thì cũng sắp tới ngày khai giảng.

Đáng giá nhất là đoạn thời gian này Lucius có gửi thư tới không ít, mà trong đó đều có ý thử về thái độ của y dành cho cứu thế chủ, còn nhắc tới ‘tình bạn giữa tiểu xà bảo bối cùng cứu thế chủ’, Severus dứt khoát trả lời hắn: ‘Ta không có nhiều thời gian để bận tâm tới hoạt động giao tiếp bằng hữu của con đỡ đầu.’

Lucius đã sớm chuẩn bị thêm một đường lui rất hài lòng về việc này, hơn nữa thông qua đứa con cũng khéo léo bày ra thiện ý hướng về cứu thế chủ, tỉ như gửi tặng một ít điểm tâm do chính tay Cissa nhà mình làm, v..v…..

Thu được điểm tâm do mẹ bằng hữu tự tay làm Harry Potter không còn cha mẹ vô cùng cảm động, cậu còn viết thư cám ơn chú Lucius cùng dì Narcissa…..

Gia chủ nhà Malfoy vô cùng đắc ý, dù sao đứa con cũng còn nhỏ, giao tiếp bạn bè hắn cũng không để ý hết được, vạn nhất sau này có chuyện, cứ lấy lí do con nít không hiểu chuyện, nhưng nếu hội phượng hoàng chiến thắng thì phần tình cảm đầu tư này sẽ rất có lợi. Huống chi mấy năm nay tuy dấu hiệu hắc ám trên tay vẫn còn, nhưng Chúa Tể Hắc Ám cũng đã biến mất mười năm, hắn thực sự phải lo lắng cho gia tộc của mình.

Ý tưởng của nhóm người lớn con nít hoàn toàn không hay biết gì, ít ra thì Harry hoàn toàn không hiểu. Mỗi ngày cậu đều vui tươi hớn hở viết thư qua lại với Draco thảo luận đủ vấn đề, vô cùng mong chờ ngày khai giảng, cơ hồ đã hoàn toàn quên mất thầy Snape hung dữ.

Ngày 1 tháng 9, mới 5 giờ sáng Harry đã tỉnh dậy. Cậu hưng phấn lại khẩn trương, rốt cuộc ngủ không được. Cậu leo xuống giường, lấy số quần áo hằng ngày mua được ở Hẻm Xéo mặc vào, sau đó lại kiểm tra danh sách dụng cụ học tập ở Hogwarts, xem đã đầy đủ hết chưa, lại nhìn xem Hedwig có về lại lồng chưa, sau đó đi qua đi lại trong phòng chờ vợ chồng Dursley rời giường. Hai giờ sau, Harry cùng cái rương nặng trịch rốt cuộc cũng được nâng lên chiếc ô tô của gia đình Dursley, dì Petunia thuyết phục Dudley ngồi vào bên cạnh Harry, sau đó bắt đầu khởi hành.

Mười giờ rưỡi bọn họ tiến vào nhà ga Ngã Tư Vua. Dượng Vernon tốt bụng giúp Harry đặt rương lên xe đẩy, còn giúp cậu đẩy vào sân ga. Harry đang cố suy nghĩ vì sao dượng Vernon tự nhiên tốt bụng như vậy thì dượng đột nhiên dừng lại, nhếch miệng cười nham hiểm.

“Tốt, tới rồi, nhóc con. Sân ga số 9, sân ga số 10, sân ga của mày hẳn là nằm chính giữa đi, có vẻ nó vẫn chưa xây xong thì phải.”

Harry nhìn bức tường khoảng giữa sân ga số 9 và số 10 không nói gì, kì thực cậu đã sớm gởi thư hỏi Draco mới biết phải đi xuyên qua bức tường kia mới tới được sân ga số 9 ¾, bất quá cậu không dám nói ra, gia đình Dursley rất kiêng kị nói những chuyện kì quái.

“Chúc mày một học kì vui vẻ.” Dượng Vernon nói xong nhếch miệng cười, có vẻ không hảo tâm chút nào, sau đó quay đầu đi. Harry nhìn theo một nhà Dursley lái xe rời đi, ba người bọn họ đều cười ha ha vui sướng.

Harry chậm rãi đẩy xe tới trước bức tường, có chút do dự liếc mắt nhìn một chút, có chút sợ hãi không dám tiến tới, đứa trẻ đáng thương nước mắt lưng tròng: ‘Nếu đụng u đầu thì sao bây giờ…… nhất định rất đau……chính là Draco hẳn là không gạt cậu…… nhưng mà bức tường này có vẻ rất rắn chắc…….’

Rối rắm nửa ngày cậu rốt cuộc cắn răng, chậm rãi đi về phía bức tường, thấy xe đẩy thực sự xuyên qua tường, Harry kinh ngạc há miệng thở dốc, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, không chút do dự nhắm mắt chạy thẳng vào trong.

Cậu mở to mắt, một đầu máy hơi nước đỏ thẫm đang dừng trên sân ga chật ních người. Một tấm bảng trên cao viết: Tốc Hành Hogwarts, khởi hành lúc 11 giờ. Harry nhìn lại, vị trí của bức tường mình vừa xuyên qua khi nảy đã biến thành một cánh cổng sắt, trên đó ghi: Sân ga 9 ¾. Cậu thành công.

Khói bốc ra từ đầu máy hơi nước lượn lờ trên đầu mọi người, những con mèo đủ màu sắc lủi tới lủi đi bên chân mọi người. Tiếng nói chuyện ầm ĩ vang lên xen lẫn tiếng hành lí cồng kềnh kéo trên mặt đất, những con cú mèo cũng kêu lên the thé tám chuyện với nhau.

Harry đang định chen qua đám người để lên xe tìm một toa trống thì bị vỗ vai, quay đầu lại lập tức kinh hỉ kêu nhỏ: “Draco!”

Draco nén giận vỗ nhẹ cậu: “Sao bây giờ mới tới, chờ cậu nãy giờ.”

“Thật xin lỗi.” Harry ngượng ngùng cười: “Đường Privet Drive cách đây khá xa.”

Draco giật khóe miệng, kéo cậu leo lên xe lửa tìm một toa tàu trống. Xuất phát vì mối băn khoăn về thân phận ‘cứu thế chủ’ của Harry, Draco không muốn đưa Harry tới toa của gia tộc Malfoy để làm quen với số bạn bè Slytherin của mình.

Vì thế hai người nói chuyện một lúc thì Draco quay về toa Malfoy xã giao.

Harry lấy quyển sách giáo khoa độc dược 《Đề cương phép lạ và độc dược》, vùi đầu chăm chú đọc. Căn cứ theo lời Draco, nếu không muốn sau khi nhập học bị Severus mắng thảm thiết thì nên chuẩn bị bài trong sách giáo khoa độc dược trước. Harry nhớ lại gương mặt đen như đáy nồi của giáo sư Snape không khỏi rùng mình, càng cố gắng nhớ kĩ nội dung trong sách.

Đang lúc chăm chú thì cửa toa tàu vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một cái đầu xù màu nâu ló vào, gương mặt tròn vo tràn ngập lo lắng: “Xin chào, cái kia…….. xin hỏi cậu có thấy một con cóc lớn cỡ này không?” Còn không quên đưa hai bàn tay mũm mĩm ước chừng kích thước.

“Không thấy.” Harry sửng sốt một chút nói: “Cậu làm mất con cóc sao?”

Gương mặt tròn vo nhíu lại, ánh mắt nâu nhạt ngập nước mắt: “Ừ! Trevor rất thích chạy lung tung, nó không thích mình……”

Harry nhất thời có cảm giác thân thiết——có lẽ là vật hợp theo loài——cậu cười tủm tỉm an ủi: “Đừng lo, sách có nói thú cưng trong giới Pháp Thuật sẽ tự động quay về bên cạnh chủ nhân, nói không chừng Trevor chỉ đi dạo một lúc thôi.”

“Thật sao?” Gương mặt tròn nín khóc mỉm cười: “Cám ơn, mình tên là Neville Longbottom, cậu có thể gọi mình là Neville, còn cậu?”

“Mình là Harry Potter, gọi mình là Harry đi.” Harry vui vẻ nói, sau đó nhìn thấy Neville há mồm vội vàng bịt miệng cậu bé lại: “Neville đứng có la! Mình không muốn bị người khác phát hiện.”

Neville gật mạnh đầu.

Harry kéo cậu vào toa tàu, kéo cửa lại, hai đứa nhỏ ngồi sóng vai nhau. Neville vẫn còn rất kích động: “Cậu thật là Harry Potter sao? Ôi Merlin……”

Harry buồn rầu cau mày nói: “Kia có gì đâu Neville, mình xem qua sách kể lại, trong đó viết là mình đánh bại người kia, nhưng mình căn bản cái gì cũng không nhớ, Draco nói lúc ấy mình còn rất nhỏ, đánh bại người kia hẳn là cha mẹ mình mới đúng.”

Neville nghe cậu nhắc tới cha mẹ, đột nhiên khổ sở: “Thực xin lỗi, Harry, mình biết cậu nhất định hi vọng được ở cùng cha mẹ chứ không cần làm cứu thế chủ. Bởi vì mình cũng vậy……..”

Cậu nói xong đột nhiên trợn to mắt: “Harry? Cậu nói Draco, không phải là Draco Malfoy đi?”

“Harry gật đầu, tò mò hỏi: “Cậu cũng biết Draco à?”

“Ba ba của cậu ta nghe nói chính là thủ hạ của người kia…..” Neville do dự nói.

Harry kinh ngạc há to miệng: “Mình, mình không biết…….chính là Draco đối xử với mình tốt lắm, cậu ta là bằng hữu đầu tiên của mình……..”

Neville suy nghĩ, sau đó an ủi cậu: “Không sao, Harry, chỉ là nghe nói thôi, trước khi đi bác của mình có nói, nếu có một người bạn đối xử tốt với mình, mình nhất định cũng phải đối xử tốt với người ta. Nếu Malfoy thực sự tốt như vậy thì cậu đừng vì ba ba cậu ta mà bất hảo với Draco, cậu ta cũng không phải thủ hạ của người kia.”

Harry gật mạnh đầu, sau đó mong chờ nhìn Neville: “Neville, mình cũng có thể làm bằng hữu của cậu không? Làm bạn của cậu nhất định rất may mắn!”

“Được a!” Neville cao hứng gật đầu, lấy một hộp chocolate trong túi ra: “Đây là của bà nội mua cho mình, nói là để ăn cùng với bằng hữu, có rất nhiều khẩu vị nga, mình từng ăn vị gà nướng!”

“Wow~” Harry kinh ngạc, sau đó cùng Neville ăn chocolate vừa đoán vị.

Lúc Draco tiến vào thì thấy hai vật nhỏ đang tụm đầu chít chít thì thầm với nhau rất vui vẻ. Cậu đẩy cửa, một bóng đen nhảy về hướng Neville.

Neville theo phản xạ bắt được, kinh hỉ kêu lên: “Trevor!” Cậu bé sờ đầu thú cưng của mình, nói với Draco: “Cám ơn, cậu Malfoy.” Cậu bé tưởng Malfoy mang tới giúp mình.

Draco ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: “Cái gì?”

“Cậu nhầm rồi Neville.” Harry cười khanh khách: “Trevor chỉ thừa dịp lúc Draco mở cửa nhảy vào thôi, không phải Draco mang tới.”

Neville còn thật sự nói: “Vậy mình cám ơn cậu ta đã mở cửa a.”

Draco thầm trở mặt xem thường: “Ta không cần ngươi cám ơn, Longbottom, ta tới chỉ muốn hỏi xem Harry có muốn ăn gì không thôi.” Cậu đưa hộp thức ăn sau lưng tới trước.

“Draco thật tuyệt!” Harry nhào tới: “Mình muốn ăn!”

Sau đó món điểm tâm ngọt tình yêu của bà Malfoy cố ý làm cho ‘Harry thiếu thốn tình thương’ cứ vậy bị hai vật nhỏ chít chít vui vẻ ăn hết.

Draco ở bên cạnh nhìn Neville nói chuyện với Harry rất thích thú, đột nhiên nhớ tới câu chuyện mẹ kể về thời học trò của cha đỡ đầu, trong lòng thầm thở dài, yên lặng nghĩ: ‘Ai, Harry, cậu cũng chỉ cao hứng được một chút……..’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.