Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chương 112: Q.16 - Chương 112




Trong bóng tối, anh giống như con cá đang ra sức bơi lội, va chạm vào nơi ướt át của cô, dường như mỗi một lần đều muốn tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể cô. Ngón tay cô chạm lên da thịt nóng bỏng, cắn môi kiềm chế tiếng rên rỉ muốn thoát ra.

Bên tai là tiếng thở dốc dồn dập, thân thể không ngừng va chạm, va chạm tới mức không thể chịu đựng, mồ hôi theo da thịt tinh tế chảy xuống, hai mắt Tô Tranh mờ mịt trong sương mù nghe thấy một tiếng khàn khàn đang gọi: “Tô Tranh…”

Cô mở mắt, nhìn người đàn ông cường tráng tuấn lãng đang ra sức chuyển động, mỗi một lần chuyển động đều ma sát đến bên trong chỗ mềm mại khiến cho cô có cảm giác tê dại cùng khao khát khó nói nên lời. Trong bóng tối mơ hồ, cô muốn nhìn rõ gương mặt anh, nhưng không thể thấy rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét kiên nghị trên khuôn mặt anh.

Có mồ hôi từ lồng ngực kiên cố của anh nhỏ xuống, rơi vào mũi cô, cô cảm nhận được vị mặn tràn ngập hương vị của Mạc Phong.

Cô là phụ nữ, có người nói, số mạng của phụ nữ nên do chính mình nắm giữ.

Nhưng số mạng của Tô Tranh, thực sự là cô có thể nắm giữ sao?

Vận mệnh thay đổi một lần lại một lần đẩy mình tới trước mặt người đàn ông này, sự tình cho tới bây giờ, yêu hay không yêu, cô đã không thể rõ lúc đầu mình động lòng vì điều gì, chỉ biết cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nhất định là mình dây dưa không rõ với người đàn ông này.

Đang không ngừng va chạm mãnh liệt cùng âu yếm, thân thể của cô bất lực đong đưa, giống như gốc cây nhỏ mặc cho loay hoay trong mưa to gió lớn. Cô chống không lại, chỉ có thể dứt khoát nhắm mắt lại, để cho bản thân đắm chìm trong cảm giác khác thường mà anh mang đến.

Đối với người đàn ông này, đến tột cùng cô yêu bao nhiêu, chính cô cũng không rõ, chỉ biết đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng một mình lẻ loi đứng dưới lầu của anh, không nhẫn tâm mặc kệ anh.

Cô không nhịn được vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ gầy nhưng có lực của anh lần nữa, ôm chặt vòng eo của anh ra sức đung đưa, để theo động tác của anh mà cảm nhận lại được tư vị đã mất mát.

Mạc Phong cảm giác cô đang bám chặt, trong lúc chạm vào liền cúi đầu, dùng đôi môi mỏng nóng bỏng bú mút cô.

Trong cơn mê man, theo bản năng Tô Tranh lại gần, cọ xát loạn xạ, vô cùng thân mật. Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông lướt nhẹ trên da thịt mềm mại ở cổ cô, Tô Tranh chỉ cảm thấy thân thể tê dại kịch liệt, hai cánh tay dọc theo eo anh dời lên trên, vòng lấy tấm lưng chắc nịch của anh, khẽ vuốt ve quấn quýt da thịt ngăm đen của anh.

Kèm theo nụ hôn rối loạn trước sau, hung mãnh lại kịch liệt, đôi môi điên cuồng dây dưa hương vị mất hồn. Tô Tranh ý loạn tình mê cong eo lên, để cho vật nam tính của anh không ngừng chơi đùa nơi nhuỵ hoa ngọc ngà thần bí của cô, nước xuân tinh xảo từ nơi cửa cốc nửa khép nửa mở vô thức phun ra càng làm cho mạch máu người ta sôi sục ngâm nga. Cô không nghĩ thêm nữa, không hề giãy giụa, để cho mình đắm chìm trong hơi thở hổn hển, để cho mình rơi vào trong thung lũng biển sâu điên cuồng. Nhiều ngày sống không có anh như vậy, có một loại trống rỗng khiến cho cô xem nhẹ như thế, muốn người ta hung hăng lấp đầy, muốn người ta dùng sức lấp đầy chỗ trống rỗng.

Mùi tình ái nồng nặc sôi trào trong không khí nóng bức, tiếng vang trộn lẫn âm thanh ướt át róc rách phát ra, Tô Tranh ngửa cổ lên, khiến cho sợi tóc tung bay theo sự đong đưa của anh, chờ đợi đợt bộc phát cuối cùng kia. Cuối cùng cũng đã đến khoảnh khắc sau cùng, vui thích đột biến giống như cái chết đẩy cô lên đỉnh núi không thể cao hơn, thân thể của cô run rẩy trong sự trơn ướt.

Mạc Phong gầm nhẹ, lại vài lần va chạm dồn dập nặng nề, cuối cùng anh đẩy nhiệt dịch nóng bỏng vào sâu bên trong thân thể cô.

Anh để cái cứng rắn nóng bỏng tiếp tục chôn trong cơ thể cô, hai cánh tay có lực chống đỡ thân thể lên, giống như sau một phen kịch liệt mất hồn lạc phách hoàn toàn phát tiết, anh ngơ ngác cúi đầu nhìn cô vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao triều.

Thông qua ánh trăng trong veo mà lạnh lùng ở bên ngoài, có thể thấy cô đang khép hờ mắt, lông mi giống như cánh bướm rũ xuống, mang theo một chút đau thương cùng vô lực, đôi môi đỏ mọng trơn bóng khẽ mở, khiến cho anh hận không thể hôn mãi, không bao giờ buông ra nữa.

Thân thể của cô mảnh khảnh mà trắng nõn, ở dưới ánh trăng vô cùng êm dịu quyến rũ, thậm chí anh chỉ muốn mình hoà nhập hoàn toàn vào bên trong cơ thể của cô. Trong dư vị cao triều, thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy, hai chân thon dài vẫn kẹp chặt thứ đã mềm xuống của anh, cũng giấu cái ôn nhu của cô ở bên trong.

Nhìn thật lâu, cuối cùng cũng bỏ chống đỡ xuống, để cho mình vùi đầu vào nơi mềm mại nhẹ nhàng rung động của cô.

Nơi đó có mồ hôi của cô, cũng có mồ hôi của anh, mang theo hương thơm thuộc về cô.

Ở nơi ấm ướt, anh để cho gò má mình dính sát vào da thịt trắng nõn của cô, thì thào kêu: “Tô Tranh. . .”

Tô Tranh híp mắt, nửa mê nửa tỉnh, nghe anh gọi mình cũng không trả lời.

Anh lại khàn khàn trầm thấp kêu: “Tô Tranh. . .”

Tô Tranh vươn tay, vuốt ve tóc anh.

Mạc Phong vươn tay, bắt được tay cô, đặt lên hôn nhẹ, gặm lấy.

Tô Thanh muốn rút tay về, nhưng cánh tay Mạc Phong tuy bị thương nhưng cực kì có lực, căn bản không cho cô rút về.

Cô khàn khàn nói: “Buông ra, nơi này quá ngột ngạt.”

Mạc Phong không nói lời nào, tiếp tục cắn tay của cô, thậm chí còn dùng sức, cắn đau cô.

Mềm yếu vừa rồi của Tô Tranh đã qua, thấy anh cứ áp sát lại cắn, không biết anh làm sao, đẩy anh để cho anh đứng lên.

Mạc Phong giống như kẹo kéo chôn đến giữa hai bầu ngực của cô, dứt khoát không đứng lên, mặc kệ cho cô đẩy như thế nào cũng không đứng lên.

Tô Tranh nhíu mày, trong bóng tối, hình như cô nghe được âm thanh khả nghi, giống như là, giống như âm thanh hút không khí buonf bực trong đầu.

Tô Tranh chỉ có thể mặc cho tay mình bị người ta cắn, tiếp tục ngửa mặt nằm trên giường.

Mùa hè, trong phòng không có điều hòa, chỉ mở cửa sổ ra, mặc dù có chút gió vào phòng nhưng vẫn rất oi bức, Tô Tranh cảm thấy trước ngực mình có chất lỏng ướt át chảy ra.

Tô Tranh nhắm mắt, cô biết chất lỏng ướt át này không phải là mồ hôi, mà nước mắt.

Cô lấy tay kia mò mẫm trên mặt anh, anh không cự tuyệt, vì vậy cô sờ thấy ướt át trên mặt anh.

Cô nhìn lên nóc nhà nơi bóng tối nhìn không thấy gì, khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”

Nếu như cô nhớ không nhầm, Mạc Phong là người đàn ông cứng rắn như tảng đá, anh không có nước mắt.

Mạc Phong trầm mặc thật lâu, mới khàn khàn thô ráp nói: “Đừng rời khỏi anh, được không?”

Giọng nói của anh rất bất đắc dĩ, mang theo chút van xin, giống như đứa bé sợ mất đi món đồ chơi mà mình yêu thích.

Tâm Tô Tranh co rút nhanh chóng, nhỏ giọng nói: “Trước tiên anh buông ra đi.”

Mạc Phong cố chấp lắc đầu: “Anh sẽ không buông, cả đời cũng không buông ra nữa!”

Tô Tranh lạnh nhạt thở dài nói: “Nóng quá, ít nhất về phòng của em trước đã.

-------------------------------------------------

Sau khi Mạc Phong nghe Tô Tranh nói, rốt cuộc bên môi cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của tối nay, môi nóng bỏng của anh nhẹ nhàng mè nheo bên tai cô, khàn khàn nói: “Cảm ơn em. . .”

Tô Tranh không nói gì, cũng không né tránh.

Thời tiết mùa hè nóng bức, nhưng lòng cô vẫn lạnh như trước, nhiệt độ của anh là một vị thuốc có thể chữa khỏi cái lạnh lẽo của cô.

Trong vài đêm qua, đã từng có một bờ ngực ấm áp rắn chắc để cho cô tựa vào nghe nhịp tim ‘thình thịch’ có lực, đã từng ôm chặt cô, dùng lồng ngực truyền nhiệt độ cho cô, khiến cho khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn cô có thể chống đỡ chính mình, sẽ không quá tuyệt vọng, sẽ không thực sự đánh mất lòng tin.

Bàn tay Mạc Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại đã dài đến bả vai, trầm thấp khàn khàn nói: “Em lại để tóc dài.”

Cô đã từng nói sẽ không bao giờ để tóc dài nữa, cô đã từng nói Tô Tranh tóc dài vĩnh viễn không quay trở lại, nhưng bây giờ cô lại để tóc dài. Gương mặt kiên nghị của Mạc Phong chôn vào trong mái tóc mềm mại ẩm ướt của cô, nghen ngào nói: “Cảm ơn em. . .”

Tóc dài để vì anh, cho dù không phải vì Mạc Phong mà Tô Tranh để tóc dài, Mạc Phong vẫn cảm kích như cũ.

Tô Tranh yên lặng không nói, thật lâu sau mới ngọ nguậy, nhắc nhở nói: “Rất nhiều mồ hôi.”

Mạc Phong ôm Tô Tranh, Tô Tranh chỉ đường, hai người đi thẳng tới phòng tắm thông với phòng Tô Tranh.

Anh đặt cô trong phòng tắm sạch sẽ trước, sau đó mở nước vì cô, dòng nước ấm áp chảy qua thân thể mảnh khảnh của cô. Cô giống như Mỹ Nhân Ngư (Nàng tiên cá) vậy, dáng người xinh đẹp mềm mại, mỗi một chỗ đều tinh xảo như vậy, thậm chí ngay cả mười đầu ngón tay cũng hồng nhạt sáng bóng lấp lánh.

Mái tóc dài của cô ở trong nước dập dờn như rong biển, cô khẽ nheo mắt, kiều mỵ giống như yêu nữ mấy đời, khiến anh đắm chìm vào trong đó gần như quên hô hấp.

Mạc Phong vẫn ngây ngốc cúi đầu nhìn cô như vậy, người phụ nữ vẫn khiến cho anh thương tiếc không dứt thật lâu trước kia, tại sao anh mất cô nhiều năm như vậy? Anh đã làm gì trong nhiều năm như vậy?

Mạc Phong ngồi xổm xuống, bàn tay mơn trớn từng chỗ trên thân thể cô. Anh biết trên người cô hoàn mỹ vô khuyết (hoàn mỹ không khiếm khuyết) giống như nữ thần, nhưng nhất định trong lòng cô vết thương chồng chất.

Rốt cuộc cô đã có bao nhiêu đêm mất ngủ, đã chảy bao nhiêu nước mắt? Mạc Phong cắn răng tự hỏi, lúc cô đau lòng, mình đang ở đâu? Mười năm nay cô chịu nhiều khổ sở, anh đền bù thế nào?

Mạc Phong ngưng mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp như ẩn như hiện trong nước, cặp mắt mê man của cô nhìn mình, cô giống như cô bé đang lưỡng lự đứng ở dưới ánh đèn đầu đường không có nhà để về.

Bàn tay anh êm ái mơn trớn gò má mềm mại của cô, trầm thấp, chậm rãi phát ra lời thề của mình với cô: “Cả đời này, anh sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ uất ức gì.”

---------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, khi Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên rời giường, vẫn không thấy mẹ từ trong phòng ra ngoài. Mạc Yên Nhiên rời giường đứng lên định đi qua gõ cửa, Mạc Cách Ly nhìn cửa phòng, kéo chị gái mình lại.

Mạc Yên Nhiên đang muốn kháng nghị, Mạc Cách Ly trực tiếp ra hiệu bằng mắt với bé, lôi bé xuống dưới lầu.

Đúng lúc ấy thì cửa mở ra, đi ra trước là Tô Tranh, cô cười như không cười nhìn bọn họ, nói chào buổi sáng với bọn họ.

Hai đứa bé cũng ngây ngẩn cả người, chị nhìn em, em nhìn chị, cũng không ai trả lời.

Vì chúng thấy sau lưng mẹ mình, có một người cao lớn cường tráng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đang đứng đó, người này là cha.

Mạc Yên Nhiên trợn ta hai mắt, nhìn mẹ mình. Rồi lại nhìn cha, không nhịn được hỏi: “Ba, tại sao ba lại chạy đến đây vậy?”

Mạc Phong nhẹ nhàng “Khụ” một tiếng, nghiêm túc nói: “Về sau ba sẽ ở đây.”

“Hả?” Nhất thời Mạc Yên Nhiên không biết phải phản ứng gì, tò mò nhìn mẹ, được rồi, bé đã từng nghĩ tới có lúc một nhà bốn người ở cùng nhau, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa ba tới đây lúc nào?

Tô Tranh gật đầu một cái: “Nếu ba định ở đây, vậy thì ở đi, Yên Nhiên, con không hoan nghênh ba sao?”

Mạc Yên Nhiên lúc này mới phản ứng được, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa nhẩy dựng lên, hét to “Oh yeah!”

“Thật tốt quá, cuối cùng con cũng có thể sống chung với cả ba và mẹ!” bé cười rất rực rỡ, nhưng vẫn đưa ra yêu cầu: “Nhưng mà mẹ có thể đừng để ba luôn nghiêm mặt không, dáng vẻ của ba luôn khiến cho người ta sợ.”

Nếu là trước đây, Mạc Yên Nhiên không bao giờ dám đưa ra yêu cầu này, nhưng bé cũng đoán được, đây là địa bàn của mẹ, ba vẫn rất nghe lời mẹ.

Tô Tranh nghe thấy con gái nói như vậy, nhíu mày liếc nhìn người đàn ông ở phía sau, nhàn nhạt nhắc nhở, “Anh nghe thấy chưa?”

Mạc Phong trịnh trọng gật đầu: “Được, ba đồng ý với các con, sẽ không đặc biệt nghiêm túc.” Anh dùng giọng điệu nghiêm túc trịnh trọng nói vậy.

Mạc Yên Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, thở dài mà nói: “Được rồi, tùy ba, chúng con đang định đi ăn điểm tâm, ba mẹ có muốn đi cùng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.