Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 9: Chương 9: Chương 9. Nấu ăn




Editor: Tiểu Anhh

A Diêu dọn dẹp nhà cửa một chút sau đó đem máy nghe trộm và camera vừa rồi Tiểu Hi trang bị bỏ ra, vừa đúng lúc Mạc Trăn từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy Mạc Trăn, A Diêu gấp gáp bay qua, “Trợ lý của anh là một tên biến thái! Cô ta đã vụng trộm gài máy nghe trộm với camera trong phòng anh, còn ôm chăn của anh lăn qua lăn lại trên giường!”

Mạc Trăn nghe xong cau mày, “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói Tiểu Hi là một tên biến thái!” A Diêu giật giật ngón tay, máy nghe trộm với camera cùng bay qua, “Anh xem anh xem! Đây chính là công cụ gây án của cô ta!”

Mạc Trăn nhìn đồ vật đang nổi lềnh bềnh giữa không trung một lúc rồi nắm chúng trong tay. Lấy di động ra, Mạc Trăn trực tiếp gọi cho Đường Cường. Điện thoại vừa reo lên hai tiếng đã có người nhận, “Chuyện gì vậy, Mạc thiên vương? Đồ ăn của cậu tôi đã bảo Tiểu Hi mang sang rồi mà.”

Nghe Đường Cường nhắc đến hai chữ Tiểu Hi khiến trong lòng Mạc Trăn có chút chán ghét, anh nhíu mày nói: “Tiểu Hi gắn máy nghe trộm và camera trong phòng tôi.”

“Cái gì?” Giọng Đường Cường vô thức cất cao, “Làm sao cậu phát hiện được?”

“Anh mặc kệ tôi làm thế nào, nói tóm lại là tôi đã phát hiện.” Giọng của Mạc Trăn nghe qua cực kỳ không vui, “Anh định xử lý chuyện này như thế nào?”

Đường Cường nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Cô ta không chụp được cái gì chứ?”

Mạc Trăn hơi mím môi, “Chắc là không.”

“Vậy là tốt rồi.” Đường Cường dường như thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện này tôi sẽ xử lý, hiện tại Tiểu Hi đang ở đâu?”

Mạc Trăn nhìn A Diêu.

A Diêu chớp chớp mắt vô tội, “Bị tôi dọa chạy.”

Mạc Trăn hít sâu một hơi mới nói với Đường Cường: “Không biết.”

“Được rồi, việc này giao cho tôi, cậu không cần phải bận tâm.”

“Được.” Mạc Trăn nói xong cúp điện thoại.

Sau một phen tìm tòi trong nhà, Mạc Trăn xác định không còn vật phẩm gây án lưu lại mới hỏi A Diêu vẫn đi theo phía sau: “Cô ta còn chạm vào đâu nữa?”

A Diêu chỉ chỉ tủ quần áo trong phòng ngủ Mạc Trăn, “Quần áo của anh.”

Hay lắm.

Gân xanh trên trán Mạc Trăn nổi lên, bước lên phía trước mở tủ ra, “Là cái nào?”

“Cái này.” A Diêu chỉ bộ đồ ngủ mà bình thường anh hay mặc.

Một tay Mạc Trăn lấy áo ngủ bỏ ra ngoài, ghét bỏ ném vào thùng rác trong WC.

A Diêu nhìn hành động của anh, tốt bụng nhắc nhở: “Cô ta còn nằm lên giường của anh nữa.”

Gân xanh trên trán Mạc Trăn lại nổi lên, “Giường tôi cũng không cần.” Những tổn thất kinh tế này tất cả đều tính trên đầu Đường Cường!

A Diêu nghe Mạc Trăn nói như vậy, kinh ngạc mở to mắt, “Vậy đêm nay anh ngủ ở đâu?”

“Phòng cho khách!” Bên cạnh phòng ngủ chính của anh còn có một phòng, bình thường không có người ở, không nghĩ tới lúc này lại có tác dụng.

Trước khi giường mới được mang đến anh sẽ ở phòng dành cho khách.

Bận rộn làm xong hết tất cả những việc cần xử lý đã gần mười giờ. Dạ dày đột nhiên truyền đến một trận quặn thắt, nhắc nhở anh còn chưa ăn cơm tối —— hơn nữa bởi vì quá tức giận nên dạ dày lại đau.

Thấy sắc mặt Mạc Trăn đột nhiên trở nên tái nhợt, A Diêu hoảng sợ, “Anh làm sao vậy? !”

Mạc Trăn nhíu mày không trả lời, bám vào tay vịn cầu thang xuống tầng một. Rót cho mình một cốc nước ấm, Mạc Trăn ngồi trên sofa thở hổn hển, nhưng đau đớn trong dạ dày cũng không giảm bớt bao nhiêu.

“Rốt cục anh bị làm sao vậy? Có phải là đau dạ dày không?” A Diêu lo lắng bay quanh Mạc Trăn vài vòng.

“Cô đừng nhúc nhích nữa! Cô cứ lắc lư làm tôi chóng mặt!”

A Diêu nghe lời dừng lại, ngóng trông nhìn Mạc Trăn.

“Trong ngăn kéo thứ hai bên trái cái tủ phía dưới TV có thuốc, cô đi lấy giúp tôi.” Mạc Trăn dựa trên ghế, trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Được!” A Diêu xoay người bay đến tủ dưới TV, moi tất tần tật các loại thuốc bày ở trước mặt Mạc Trăn, còn thuận tay đưa cho anh cốc nước ấm, “Nhanh uống thuốc đi.”

Tay trái Mạc Trăn che dạ dày từ trên sofa ngồi dậy, lấy ra vài viên thuốc, sau đó xếp thuốc thẳng hàng theo thứ tự kích thước, nuốt vào.

A Diêu: “...”

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự là căn bệnh khó chữa, ít nhất so với đau dạ dày còn khó chữa hơn.

Mạc Trăn uống thuốc xong lại nằm xuống ghế sofa. A Diêu nhìn anh vẫn cau chặt chân mày liền bay vào trong bếp làm bữa tối.

Đau dạ dày cần phải ăn chút gì đó dễ tiêu hóa, A Diêu mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu bên trong và sau đó quyết định —— nấu cháo hoa.

May là Đường Cường cũng thường xuyên đến bổ sung lương thực cho Mạc Trăn, A Diêu quen thuộc tìm được vị trí rồi bắt tay vào nấu cháo.

Nghe phòng bếp truyền đến tiếng đinh đinh đang đang, Mạc Trăn hơi hơi mở mắt, sau đó nhìn nồi nia xoong chảo tự động di chuyển rồi lại lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

A Diêu ở trong bếp bận rộn nửa giờ, cuối cùng đã nấu xong.

Múc một bát cháo hoa đến phòng khách, A Diêu nói sát bên tai anh, “Mạc Trăn, mau dậy ăn cơm.”

Lông mi Mạc Trăn rung rung, mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, “Cô đứng gần quá.”

A Diêu vèo cái lùi một bước ra bên ngoài, “Thừa dịp còn nóng thì ăn đi, nếu không lát nữa dạ dày lại đau.”

Vừa mới uống thuốc nên đau đớn đã giảm đi nhiều, Mạc Trăn chậm rì rì từ trên sofa đứng dậy, nhìn chén cháo còn tỏa ra hơi nóng im lặng không lên tiếng.

“Ách...” A Diêu nhẹ nhàng trở lại, như hiến dâng vật quý mà nói, “Anh nhìn bát cháo này bình thường thế thôi nhưng hương vị rất ngon đấy!”

Mạc Trăn ngước mắt nhìn A Diêu, không kìm được khẽ cười một tiếng, “Cô cũng là nữ đầu bếp thiên tài?”

“Không, tôi chỉ biết làm việc nhà của một một người Trung Quốc bình thường!” A Diêu nói xong còn bày ra tạo hình bà nội trợ* kinh điển.

(*Trong bản gốc là đương gia 當家 có nghĩa coi sóc mọi việc trong nhà. Mị không biết chuyển thế nào cho hợp lý lên dùng tạm từ ‘nội trợ’ cũng ‘suýt’ có nghĩa tương ứng. Bạn nào có cách chuyển tốt hơn thì làm ơn giúp mình.)

Mạc Trăn cúi đầu cười hai tiếng, cầm lấy thìa bắt đầu ăn. A Diêu cẩn thận nhìn nét mặt anh, khẩn trương hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Lời Mạc Trăn nói là sự thật, nữ quỷ này vẫn còn có chỗ đáng khen. Được Mạc Trăn khích lệ, A Diêu đắc ý ở giữa không trung bay hai vòng.

“Đúng rồi, hôm nay cô làm thế nào dọa Tiểu Hi chạy thế?” Mạc Trăn ăn hai thìa cháo, ngẩng đầu nhìn A Diêu.

“Cái này à!” Nói tới chuyện này A Diêu có vẻ rất hưng phấn, “Chính là như vậy!” Một tiếng “Rẹt” TV mở ra, đèn trong phòng khách cũng vụt sáng lên.

Khóe miệng Mạc Trăn khẽ giật, “Đủ rồi, cám ơn.”

“À.” A Diêu ngượng ngùng dừng lại, nhưng không đến vài giây lại vui vui vẻ vẻ kể với Mạc Trăn, “Anh không biết hôm nay cô ta bị dọa thành dạng gì đâu, kêu to 'Có quỷ a' rồi xông thẳng ra ngoài ha ha ha ha!”

Mạc Trăn nhìn dáng vẻ đắc ý của A Diêu, không phát hiện ra khóe miệng mình cong lên, cúi đầu uống một ngụm cháo.

Mạc Trăn ăn hết cháo trong bát, đang định kêu A Diêu đi rửa, dù sao cô ở đây ăn ở không phải trả tiền, không cần phải khách khí.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy A Diêu thì lông mày bất giác nhíu lại, “Cô làm sao vậy?”

“Ồ...” A Diêu cúi đầu nhìn thân thể mình trong suốt đến mức gần như không thể nhìn thấy, “Không có gì, chắc là quá mệt thôi.” Hôm nay hù Tiểu Hi còn giúp Mạc Trăn nấu cháo đã tốn quá nhiều khí lực của cô, bây giờ sắp không thể duy trì hình dáng thân thể được nữa.

“Tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi.” A Diêu nói xong liền bay tới một góc trên ghế sofa nhỏ, cuộn thành một cục.

Mạc Trăn nhìn A Diêu trong chốc lát, thấy cô nhắm mắt lại giống như người bình thường đi ngủ liền nhẹ nhàng từ sofa đứng lên, đem bát đặt vào trong bồn.

Những nồi xoong này ngày mai gọi Đường Cường đến thu dọn đi.

# mỗi ngày rời giường đều nhìn thấy Đường Cường nằm cũng trúng đạn _(:3∠)_#

Mạc Trăn tắm qua thì dạ dày đã không còn đau nữa. Anh thay một bộ đồ ngủ mới đi xuống tầng một, A Diêu vẫn cuộn tròn một góc sô pha, nhắm mắt lại ngủ đến là ngay thẳng.

Ánh trăng từ cửa sổ lẳng lặng tiến vào, rắc lên mặt đất một vùng trắng sáng, trên người A Diêu cũng nhiễm một vầng sáng bạc. Lông mi dày in xuống hốc mắt thành hai cái bóng nhợt nhạt, mái tóc thật dài mềm mại khoát lên vai, vòng qua cánh tay trắng nõn rồi rủ xuống giữa lưng.

Ma xui quỷ khiến thế nào Mạc Trăn lại bỗng dưng nghĩ đến nàng công chúa xinh đẹp ngủ say trong rừng sâu, còn mình chính là hoàng tử đã vượt qua mọi chông gai, chỉ cần đi qua cúi đầu đặt xuống một nụ hôn là công chúa sẽ tỉnh lại.

Mạc Trăn hơi mím môi, ở trong lòng cảnh tỉnh bản thân. Anh lại có ý tưởng hoang đường như vậy! Vừa rồi anh còn nghĩ đi lên hôn nữ quỷ này!

Nhất định là tại nữ quỷ này lớn lên rất xinh đẹp! Thế mà lại dùng sắc đẹp để quyến rũ anh, quá vô sỉ!

Mạc Trăn xoay người lên tầng hai, đóng sầm cánh cửa lại.

Trong phòng khách A Diêu hơi giật mình, chậm rãi mở mắt. Có chút khó hiểu nhìn tầng hai, cô ngáp một cái từ trên sofa ngồi dậy.

Xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Tuy rằng đã làm quỷ một thời gian, nhưng cứ đến đêm khuya tĩnh mịch là A Diêu vẫn dễ dàng cảm thấy cô đơn.

Có chút chán nản bay hai vòng trong phòng khách, A Diêu lại mở notebook trên bàn trà ra.

Nhớ tới lúc xế chiều Tiểu Hi đăng ảnh lên diễn đàn, A Diêu mở trình duyệt sau đó trực tiếp đăng nhập vào diễn đàn Hải Giác.

Trên trang chủ có một vài bài, A Diêu liếc mắt nhìn liền thấy topic “Mạc Trăn thật sự fan của Pudding hoa quả, có hình làm bằng chứng.”

Người viết bài này có đăng mấy tấm ảnh chụp Pudding hoa quả, nói chung không chứng minh được cái gì. Mọi người bị tiêu đề lừa vào xem đều dùng bàn phím mắng chủ nhà dở hơi, về sau topic cũng yên lặng chìm xuống.

Nhưng hôm nay nó lại đứng đầu trang, bởi vì chủ nhà đã trở lại đăng một bình luận mới.

“Cmn trong nhà Mạc Trăn có quỷ! ! ! Thật sự có quỷ đó! ! ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.