Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 36: Chương 36: Nữ hoàng trở về (1)




Trụ sở chính tập đoàn của Tống gia..

Cả tòa nhà như tỏa ra ánh hào quang trong nắng vàng, điều làm mọi người chú ý nhất là lớp kính sắc xanh đầy sang trọng kia, tưởng như qua lớp kính có thể quan sát mọi thứ nhưng thật ra chẳng nhìn được gì cả. Chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể thấy, người ta đấu đá nhau từng li từng tí để được vào đây cũng là có lí do cả. Để so sánh giữa Lưu gia và Tống gia, Tống gia trội hơn vài phần, thậm chí còn có thể một tay bóp nát Lưu gia. Trước cửa tòa nhà, Lưu Hải Anh đứng tựa vào cửa xe, gương mặt nhỏ nhắn bị chiếc mũ lưỡi chai đen che đi hơn một nửa, duy nhất người ta có nhìn thấy chính là đôi môi anh đào quyến rũ đang hờ hững ngậm điếu thuốc lá kia. Tà dương đổ lên bóng cô, làn da trắng nõn lại càng nổi bật hơn, mái tóc đen nhánh lại càng óng ả hơn. Nhân viên đi qua đi lại đều đổ dồn sự chú ý vào cô, ăn mặc không quá cầu kì, quần baggy cùng áo sơ mi đen dài qua mông, tay áo được xắn lên tùy ý cho thấy cô gái rất ngông cuồng, thế nhưng cô gái này lại tựa như một nữ thần, không ai có quyền chạm vào. Dập tắt điếu thuốc, cô chẹp miệng, lại chui vào xe, không quên khoa trương đóng cửa xe với lực thật mạnh. Lúc đầu, Hải Anh tính đường đường chính chính bước vào đây, nhưng nghĩ tới những bài báo về Triệu Tú Trinh và Tống Hàn trên báo gần đây, cô sợ sự xuất hiện của mình sẽ lại gây náo loạn giới báo chí, làm tổn thương tới Triệu Tú Trinh. Nhiều lúc, chính bản thân Hải Anh cũng tự bội phục lòng tốt của mình. Cô lái xe theo đường vòng, vòng vào sảnh để xe rồi mới đi vào thang máy. Cô ngẫm nghĩ một lúc, bấm thang máy tới tầng cao nhất. Cửa thang máy vừa mở ra, lập tức hàng chục con mắt quay ra nhìn cô. Hải Anh nhìn lướt qua họ một lượt, đều là những nam thanh nữ tú, có lẽ, Tống gia không chỉ chọn nhân viên bằng năng lực mà còn bằng ngoại hình xuất chúng nữa. Một nam nhân viên đeo thẻ công vụ đi tới, cúi đầu kính cẩn:

- Chào tiểu thư! Đây là văn phòng thư ký chủ tịch. Không biết vị tiểu thư đây cần tìm gì?

Cô cởi mũ, giơ tay vuốt tóc, sóng tóc trượt xuống khiến anh chàng nhân viên ngây người một lúc, lần đầu tiên anh gặp một người con gái xinh đẹp lạ lùng thế này. Cô đút tay vào túi quần, nhún vai:

- Tôi tìm Tống Hàn.

Tống Hàn? Cô gái nhỏ nhắn này lại bạo gan gọi thẳng tên chủ tịch đáng kính của họ ra như vậy? Ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, phong cách hầm hố, khí thế ngút ngàn, lại thêm giọng điệu không coi ai ra gì thế kia, chắc chắn không phải người tầm thường. Cô nhân viên nhỏ nhất trong đám người đột nhiên nhảy cẫng lên:

- Lưu tiểu thư, không phải sao?-Cô bé cầm điện thoai, chạy nhanh tới chỗ Hải Anh.-Chị, em ngưỡng mộ chị từ lâu rồi. Chị có thể cho em chụp cùng một kiểu ảnh không?

Hải Anh hơi nhíu mày:

- Cô biết tôi?

- Tất nhiên rồi, ba năm trước, chị chính là vị tiểu thư duy nhất của Lưu gia làm khuynh đảo các mặt báo còn gì, nào là xinh đẹp, nào là bản lĩnh.. À, em còn giữ đoạn clip phỏng vấn chị và chủ tịch Tống của tụi em sau khi triệt phá đường dây ma túy nữa này. Chị, dạo gần đây không thấy chị lên báo, em còn tưởng chị lui về ở ẩn rồi chứ, ai ngờ vẫn xinh đẹp thế này!

Lưu Hải Anh không biết phải nói với cô nhóc trước mặt như thế nào, miễn cưỡng chụp ảnh cùng cô bé, sau đó đi thẳng vào vấn đề:

- Chủ tịch của cô đâu? Tôi cần gặp anh ta!

- Anh ấy vừa đi với thư kí Ngô ra ngoài, có vẻ gấp gáp lắm, đi bằng trực thăng mà. Chị, chị cho em số điện thoại đi, em muốn giữ liên lạc với chị.

Gấp gáp tới mức như vậy sao? Theo cô biết, đây không phải phong cách của Tống Hàn. Anh làm gì cũng đều suy tính kĩ lưỡng từ trước. Cô đưa điện thoại cho cô bé bên cạnh, lạnh lùng:

- Tự lưu số đi.-Hải Anh nói nhỏ lại.-Cô có biết, Tống Hàn là giảng viên đại học không?

- Thật ạ? Em không biết!

- Cô không biết, có nghĩa không ai trong tập đoàn biết điều này. Tôi là lớp trưởng lớp của Tống Hàn, tới đưa bài tập, nếu cô nhận hộ, không phải việc anh ta làm giảng viên sẽ bị lật tẩy sao? Tốt nhất nói cho tôi biết văn phòng của Tống Hàn, tôi để bài tập trong đó rồi về luôn.

Cô bé nhân viên đang cao hứng, không hề đề phòng:

- Chị đi hết hành lang, rẽ trái hai lần sẽ thấy căn phòng màu đen, đó là phòng của chủ tịch. Nhưng mà chị đã gọi điện thông báo với chủ tịch từ trước chưa? Ngoại trừ thư kí Ngô ra không ai có quyền bước vào căn phòng đó, nghe nguy hiểm chị nhỉ!

- Tôi đã thông báo trước với anh ta rồi.-Cô ậm ừ cho qua, nhận lại điện thoại của mình, rồi lại quan sát cô bé nhân viên từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt như muốn xuyên thấu từng tế bào của cô bé.-Này, cô có bạn trai chưa?

- Dạ? Em chưa!

Hải Anh mỉm cười nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô nhân viên trước mặt, lẩm nhẩm đọc bảng tên trên thẻ công vụ của cô bé:

- Huỳnh Ánh Dương, tên hay lắm!

Cô bé trước mặt rất ấn tượng, đặc biệt rất hợp với tính cách và ngoại hình của Trương Bá Duy, hai người đều tràn đầy năng lượng, nhí nhảnh, nghịch ngợm. Hải Anh bỗng muốn lôi cô bé Ánh Dương này về làm mối cho người độc thân vui tính Bá Duy, nhất định cô phải nói chuyện này với Tống Hàn mới được!

Lưu Hải Anh moi được thông tin, lập tức chào mọi người rồi đi. Cô theo lời cô bé nhân viên kia, lập tức tìm ra phòng của Tống Hàn, cô đứng trước phòng anh, đấm hai chân mỏi nhừ của mình:

- Chết tiệt! Sao anh ta thiết kế kiến trúc kiểu gì cũng như mê cung vậy chứ?

Cô đẩy cửa bước vào, trong văn phòng tràn ngập màu đen và hương bạc hà quen thuộc nhưng vị trí chủ tịch kia lại trống không. Hải Anh thở dài một hơi, mở balo, lấy tập bài của lớp, đặt lên bàn, đôi mắt xinh đẹp vô tình chạm phải khung ảnh gỗ trên bàn. Cô run rẩy nâng khung ảnh lên, cả thân thể như sững sờ hoàn toàn! Trong ảnh không ai khác, chính ảnh chụp cô vào ngày sinh nhật thứ 18, váy dạ tiệc trắng như một nàng công chúa kiều diễm, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ một cách hoàn hảo, phong thái xuất thần khiến người đối diện không thể rời mắt. Lẽ nào đây chính là lý do không một ai được bước chân vào phòng này? Chiếc laptop nằm im lìm trên bàn như muốn đánh thẳng vào thị giác của Hải Anh. Không nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức mở máy tính, đáng tiếc phải nhập mật khẩu! Cô nhập một loạt những mật khẩu đơn giản như từ 1 đến 9, ngày sinh của Tống Hàn.. nhưng tất cả đều sai. Cuối cùng, Hải Anh đành hít một hơi thật sâu, gõ ngày sinh của mình, màn hình tự động mở ra. Mắt cô đã ầng ậng nước, hóa ra, anh vẫn còn yêu cô tới mức như thế. Trong laptop không có gì nhiều, chỉ vài ba cái file đơn giản, cô lẩm bẩm:

- Cũng phải thôi.. Bí mật trọng đại thì anh ta đâu có ngu mà lưu trữ ở laptop.

Lướt qua một loạt file, đều là những mẫu báo cáo đơn giản nên tâm trạng của cô hết sức không phòng bị. File cuối cùng là cả hàng chục video, clip, cả những đoạn ghi âm.. khiến cô giật mình thiếu chút nữa hất chiếc máy tính tội nghiệp đi. Từng clip chiếu trên màn hình như chất kích thích với tuyến lệ của cô, đều là những clip được cắt ra từ camera trên đường phố, trong hẻm nhỏ, trong quán bar.. Mà nhân vật chính trong clip lại chỉ có một, đó là một cô gái nhỏ nhắn đội chiếc mũ lưỡi chai, mũ áo khoác cũng được kéo lên hòng che kín mặt, điều đặc biệt, clip nào cũng là cảnh đánh nhau sứt đầu chảy máu, mà cô gái ấy lại rất ngoan cường, vừa chống đỡ vừa đánh trả. Tuy chất lượng của những clip này rất kém nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Hải Anh cũng biết đó là mình! Cô sờ gương mặt đã ướt vì nước mắt của mình, nhìn phần mô tả của video, đều ghi rõ ngày tháng năm, địa điểm.. Giờ cô đã hiểu vì sao, trong suốt ba năm qua, lần nào cô đánh nhau, tưởng như rơi vào thế bí nhưng cuối cùng lại bình an vô sự, hóa ra đều do một tay Tống Hàn che trời, điều người tới giúp đỡ cô. Vậy mà cô vẫn ngu ngốc tin đó là người của quán bar.

Hải Anh tò mò mở file ghi âm lên

- Quân, anh có thấy cái cặp màu hồng của tôi đâu không?

- Quân, cái cà vạt đồng phục của tôi đâu?

- Quân, không phải cái cặp này, màu hồng cơ, phải cùng màu với màu tóc của tôi!

- Thầy Quân, em hứa sẽ học chăm!

- Chúc mừng sinh nhật, Lưu Minh Quân!

..Sợ hãi! Tất cả cảm xúc lúc này của Hải Anh, chỉ đơn giản là sợ. Cô sợ tình yêu cháy bóng này của anh, cô sợ cả trái tim mình, cô sợ làm tổn thương tới cả Tống Hàn và Louis. Cô sợ hãi tất cả mọi thứ. Hải Anh gập mạnh máy tính, đứng dậy lảo đảo va phải ngăn kéo cuối cùng của hộc tủ, ngăn kéo hơi hé mở ra khiến người ta tò mò. Hải Anh không kìm nén được sự run rẩy của bản thân, mở mạnh ngăn tủ ra. Một xấp tài liệu dày cộp! Không phải tài liệu, là báo cáo thì đúng hơn. Trên báo cáo đều ghi rõ ngày tháng năm, báo cáo rất tuần tự, có vẻ điều này đã lặp lại rất nhiều lần. Hải Anh thở gấp, đều là báo cáo hàng tuần, hàng tháng về cô trong vòng ba năm qua, thậm chí nhiều báo cáo còn ghim cả ảnh chụp lén của bản thân. Hóa ra, cô luôn hiểu lầm anh. Cô luôn cho rằng anh là đồ khốn nạn, vô lương tâm, không quan tâm tới sống còn của cô, trong khi đó, anh lại chăm chỉ theo dõi cô qua những tờ báo cáo lạnh lẽo vô hồn này, ngày ngày bảo vệ cho cô, tình yêu của anh, cao cả hơn vạn lần so với trí tưởng tượng của cô. Cảm giác của một người đàn ông chỉ có thể nhìn người con gái mình yêu qua những tấm hình, qua những tờ giấy toàn chữ là chữ mà không thể chạm vào cô, nó kinh khủng hơn cả việc bị phản bội. Bị phản bội, còn có thể quên đi, để tìm tới bến bờ hạnh phúc mới, nhưng tình yêu thầm lặng này, như ngọn lửa cháy âm ỉ trong tim, không bao giờ dứt, lại đáng thương vì không thể bùng cháy cũng chẳng thế dập tắt. So với cảm xúc của cô, anh còn phải gánh chịu gấp nghìn lần như vậy!

Hải Anh đóng tủ lại, đứng dậy, rời khỏi tòa nhà. Cô làm tất cả mọi việc trong vô thức, không biết đi đâu về đâu cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Cô lái xe với tốc độ chậm chạp, rong ruổi trên từng con phố, qua khu chợ bình dân mà Tống Hàn từng dẫn cô vào, lại đi qua trường cấp ba cũ, cô như nhìn thấy chiếc xe Porsche đen vẫn đậu đó đợi cô, cô cũng như nhìn thấy cô nữ sinh nhỏ nhắn lao như thiêu thân vào chiếc xe, cô cũng như nhìn thấy hình ảnh người đàn ông ngồi ghế lái dịu dàng lau mồ hôi cho cô nữ sinh. Tất cả chỉ mới như ngày hôm qua, nhưng lại đã là ba năm! Cô cứ lái xe một cách vô định như vậy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng trước cổng Lưu gia. Lưu gia vẫn nguy nga tráng lệ như vậy, biệt thự trắng vẫn bình ổn trong nắng như vậy, chỉ là có phần u uất hơn trước đây. Cổng thông minh quét một đường tia lazer qua chiếc xe của cô, sau đó tự động mở ra về hai phía như dang tay chào đón cô trở lại vậy. Cô bỗng thấy có lỗi với tất cả mọi thứ, cô cho rằng Lưu gia không còn xứng đáng với bản thân nữa, nhưng cô đã sai! Nơi đây vẫn luôn là nhà, mà nhà luôn rộng mở đón chủ nhân trở về. Có một tình cảm gọi là tình thân mà không điều gì có thể sánh được. Hải Anh không nhanh không chậm xuống xe, nén nước mắt ngược lại, không lái xe thẳng vào gara mà chầm chậm đi bộ. Cô đi qua hàng cây xanh mát tự tay Lưu Bằng trồng trước nhà, bây giờ chúng đã cao hơn, tốt tươi hơn, rợp bóng che mát con đường đi vào đại sảnh. Từng kí ức ùa về, trước đây cô thường ăn vạ Lưu Bằng phải tỉa cho bằng được những cây này cho gọn gàng, cô luôn đi đứng không cẩn thận, rễ cây đua ra trên mặt đất đều làm cô ngã sõng soài. Đi băng qua con đường dẫn vào, đại sảnh của Lưu gia hiện rõ mồn một trước mặt, cảnh máu me đêm 18 tuổi cũng hiện lên như chỉ mới đây thôi, thoang thoảng trong không khí vẫn còn mùi máu tanh nồng. Một người đàn ông mặc đồ chỉn chu, tóc bạc trắng nửa đầu, nếp nhăn trên gương mặt tố cáo sự tàn nhẫn của thời gian, ông ta nhìn Hải Anh như nhìn thấy một báu vật trên đời, chạy nhanh đến trước mặt cô, như sợ chỉ cần chậm một bước chân là cô sẽ đi mất. Ông ta không nén được nỗi xúc động, khó nhọc thốt lên lời:

- Lưu tiểu thư, là tiểu thư đây sao?

Giọng nói già nua không giấu nổi sự run rẩy, cô ngẩng đầu, một vài người làm cũng đứng đó, có người đã giơ tay lau đi những giọt nước mắt của mình. Họ đều nhớ cô sao? Họ đều ngày ngày mong cô trở về thế này sao? Một dòng chảy ấm áp mang tên tình người như xuyên qua trái tim run rẩy của cô, sưởi ấm cõi lòng trống vắng. Thấy cô gái trước mặt khác thường, mũ lưỡi chai kéo sâu xuống che kín mặt, áo sơ mi đen vừa tùy tiện vừa xộc xệch vài phần, đôi môi luôn ngự trị nụ cười tươi rói như ánh dương trước kia đã không còn, thay vào là thói quen mím môi lạnh lùng, khác hẳn với cô nàng tiểu thư Lưu Hải Anh danh bất hư truyền trước đây. Ở cô không còn thấy sự tinh nghịch, ôn hòa cùng lạc quan như trước đây nữa, tất cả chỉ là một cô gái với trái tim băng giá, không hơn không kém. Người đàn ông già cỗi khẽ lau nước mắt trên gương mặt nhăn nhó của mình:

- Lưu tiểu thư, tiểu thư tiều tụy quá..

Ông thân là quản gia lâu năm của Lưu gia, mọi sự tình ông đều nắm rõ, từ việc Lưu Hải Anh là kết quả của một cuộc bạo dâm, tới sự việc đau lòng vào đêm sinh nhật của cô. Hơn ai hết, ông luôn trông ngóng Hải Anh trở về, trước đây căn biệt thự này có sức sống là bởi vì luôn tồn tại một Lưu Hải Anh khoa trương, ồn ào, luôn cười nói liên miên không dứt, nhưng sau khi cô rời đi, tất cả như bị vắt kiệt nhựa sống. Ông hằng đêm vẫn thường đứng trước cổng Lưu gia, cầu nguyện một chiếc xe Porsche đỏ xuất hiện, nhưng đều vô vọng! Ba năm nay, dù nắng dù mưa, ông vẫn giữ thói quen này. Đến hôm nay, cô tự mình trở về, lại như biến thành một con người khác.

Nhận thấy không khí có phần không tự nhiên, cô nhìn xuống bộ trang phục của mình, khẽ tay cởi mũ, gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt, đôi mắt vẫn to tròn long lanh, cái trán trơn bóng lì lợm, làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc dài đen nhánh chỉ khiến cô trở nên hiền thục hơn khi ánh mắt không còn lộ vẻ dữ dằn. Cô nhìn mọi người một loạt, thở ra một hơi:

- Mọi người đợi tôi lâu rồi! Vẫn khỏe chứ?-Cô ôm lấy quản gia, vỗ lưng ông trong khi ông ta đã khóc như một đứa trẻ.-Ông khóc thế này làm cháu bối rối quá..

____________________________________________________________________________

Tại một căn hầm nhỏ..

Không có điện.. chỉ có ánh lửa lập lòe. Một người đàn ông cao to, quần áo lộn xộn, tóc tai tơi bời đi đi lại lại, nghiến răng:

- Nơi đây khác gì thời kì đồ đá không cơ chứ! Chủ tịch Tống, người nghĩ sao?

Đối ngược với sự khó chịu kia, Tống Hàn hoàn toàn trầm tĩnh:

- Thư kí Ngô, ông nhìn xem, kia không phải là ảnh của ông hay sao?-Anh chỉ một bức ảnh được dán trên tường, nhếch môi.

Thư kí Ngô chạy nhanh lại ngắm bức ảnh như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, há hốc miệng:

- Chủ tịch.. không lẽ..

- Cứ bình tĩnh, đi hết căn hầm này, có thể biết chúng thật sự nhắm vào ai!

Một thuộc hạ thân cận của anh trong lúc đi tuần đã phát hiện ra điểm bất thường của căn hầm này, đặc biệt là tìm được khẩu súng đã bắn anh bị thương vào mấy ngày trước! Ngay lập tức, Tống Hàn đã điều trực thăng tới đây để điều tra.

Đi thêm một đoạn, các tia sáng càng mờ nhạt hơn, ảnh trên tường càng dày đặc hơn, không chỉ có ảnh của thư kí Ngô, cả Triệu Tú Trinh, Trương Bá Duy đều có, đặc biệt, ảnh to nhất được dán một góc chính là ảnh của Louis. Thật khó để đoán đối phương đang muốn nhắm trực tiếp vào ai.. Căn hầm hoàn toàn không có sóng, không có camera, cũng chẳng có thiết bị nghe nhìn, đúng như thư kí Ngô nói, nơi khỉ ho cò gáy thế này không khác thời cổ đại là bao. Đi hết căn hầm, không tìm thêm được bất cứ điều gì chú ý, chỉ là, cánh cửa sau của nơi này dán đầy ảnh của Lưu Hải Anh và Tống Hàn, ảnh riêng cũng có, ảnh chụp chung cũng không thiếu. Thư kí Ngô nhất thời hồ đồ, che miệng:

- Không lẽ người đó là fan cứng của chủ tịch và Lưu tiểu thư sao?

- Tầm bậy!-Anh lập tức lên tiếng bác bỏ, người này đang nhắm vào anh và Hải Anh, trong đó những người xung quanh hai người sẽ bị liên lụy. Anh vỗ vai thư kí bên cạnh, trấn an ông ta.-Trở về thôi, ông cũng tập thể hình chăm chỉ hơn đi.

- Đừng khinh thường tôi nhé! Ngày nào tôi cũng hẹn Bá Duy đi tập gym đấy, chỉ cần giặc lộ mặt, tôi cùng cậu ta sẽ đánh cho chúng tơi bời.

Anh không đáp lời, chỉ thầm cảm tạ vì hai người đàn ông này có thể tự bảo vệ bản thân, con đường phía trước còn quá chông gai..

___________________________________________________________________________________

Lưu Hải Anh đứng chết lặng trước ban thờ, cô không thể nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích. Nhìn bức ảnh Lưu Bằng cười hiền dịu trên đó, cô lại đau xót không thôi. Quản gia cũng âm thầm đứng sau cô, mãi khi thấy Hải Anh đã chôn chân ở đó cả tiếng, ông mới hắng giọng:

- E hèm, tiểu thư, Lưu gia chờ tiểu thư đã lâu, có lẽ Lưu lão gia còn mòn mỏi hơn..

Cô rốt cuộc không thể nén nước mắt, quỳ gối xuống, nước mắt rơi lã chã:

- Tôi không xứng đáng làm con gái ba, Lưu Bằng đáng lẽ nên có một đứa con ngoan ngoãn hơn. Ba sẽ ghét tôi, đúng không?

Ông quản gia đi tới, khẽ vuốt tóc cô:

- Tiểu thư, bậc làm cha mẹ, không ai đi ghét con cái của mình cả. Lão gia từ khi cô sinh ra đã hết mực đùm bọc cho tiểu thư, nâng niu tới nỗi tôi nghĩ ba ruột cũng không thể làm được như vậy. Tiểu thư phá phách, lão gia đều biết, chỉ chẹp miệng cho qua, thậm chí còn âm thầm giải quyết ổn thỏa cho tiểu thư, một phần nuông chiều tiểu thư, một phần cho tiểu thư được tự do vùng vẫy trong chính cái tuổi của mình. Trước sinh nhật tiểu thư, lão gia đã biết thân phận thật sự của Lưu Minh Quân..

Hải Anh như bị bóp nghẹn, giật mình:

- Sao bố tôi biết được?

- Là Lưu Minh Quân đã tới tự thú với lão gia, cậu ta hứa sẽ che chở cho cô suốt quãng đời còn lại, không để cô phải lo lắng về bất cứ chuyện gì. Ai ngờ, ngay ngày hôm sau..-Quản gia nghẹn lời.-Lão gia đã trúng độc mà chết!

- Cái gì? Ông nói ba tôi mất vì trúng độc?

Đầu Hải Anh như muốn nổ tung, từ việc Tống Hàn tới tự thú, tới nguyên nhân cái chết thực sự của Lưu Bằng. Quản gia đứng dậy, vòng sau ban thờ, lấy một tờ giấy:

- Đây là khám nghiệm tử thi của lão gia. Theo kết quả, có người đã bỏ độc vào rượu của lão gia. Tiểu thư, không phải cứ những điều chúng ta nhìn thấy trước mắt đều là thật. Lưu Minh Quân, nói đúng hơn là Tống Hàn, cậu ta nổ súng chỉ để che mắt tiểu thư mà thôi, viên đạn mà cậu ta nhắm căn bản không thể gây nguy hiểm tới tính mạng của lão gia.

- Che mắt tôi? Không lẽ người bỏ độc vào rượu chính là tên Hà đội trưởng đội cảnh vệ bị bắn đêm đó?

- Không sai! Hắn là người của Tống gia, hận lão gia tới thấu xương tủy. Tuy nhiên, tới phút chót, khi thu thập đủ bằng chứng trốn thuế của lão gia, Tống Hàn bất ngờ lật kèo, quyết định bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ vì tình yêu của Hàn dành cho tiểu thư lớn hơn tất cả mọi thứ. Điều này khiến tên họ Hà kia phải hành động đơn phương độc mã, hắn ta quyết định xuống tay với lão gia. Tống Hàn, đứa bé này vẻ ngoài khô khốc nhưng lại sống tình cảm, khi biết lão gia bị đầu độc, nó quy trách nhiệm về bản thân, bắn lão gia một đạn để tiểu thư tin hung thủ chính là Tống Hàn.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay như muốn rỉ máu, nhưng cô không hề cảm thấy đau, trái tim cô còn đau gấp nghìn lần như vậy. Cô không thể tưởng tượng, nếu đặt bản thân vào Tống Hàn, làm sao có thể vượt qua được? Trải qua tuổi thơ không có tình yêu của mẹ, tuổi thiếu niên phải chứng kiến cảnh đẫm máu, chứng kiến người cha kính yêu lìa đời trước mặt mình, rồi tới khi trưởng thành, khó khăn dùng tình yêu đối với cô để gỡ bỏ hận thù, lại lạc mất cô một lần nữa, không nhưng thế còn khiến cô ghê tởm mình nhưng vẫn thầm lặng đứng phía sau cô, che chở cho cô khỏi hiểm nguy. Chỉ cần cô một lần chịu quay đầu nhìn lại, cô sẽ thấy anh luôn ở đó, vẫn ở đó chờ cô. Nhưng đáng tiếc, cô chưa từng quay lại dù chỉ một lần, trước đây cũng vậy, sau này cũng thế. Cô khó nhọc hô hấp, là cô quá độc đoán chăng? Cô luôn cho rằng anh không ra gì, nhân cách tồi tàn, nhưng có lẽ, những lời khó nghe đó nên dành cho cô mới đúng. Tình yêu của anh dành cho cô to lớn, bao dung tới đâu thì cô nhỏ nhen tới đó. Hải Anh muốn dịch chuyển không gian tới bên anh ngay lập tức, hỏi anh có ổn không, hỏi anh có còn yêu cô không..

Căn phòng nhỏ văng vẳng tiếng khóc khổ sở của một cô gái tuổi 21..

Đợi cô khóc xong, quản gia mới thở hắt ra:

- Tiểu thư hiểu là được rồi. Tôi đi thông báo cho Lưu thiếu gia cùng phu nhân về sớm, hai người đang ở công ty.

Cô níu lấy tay áo của quản gia, lí nhí:

- Thông báo cho họ làm gì chứ?

- Tiểu thư đừng nói vậy, Lưu thiếu gia và phu nhân rất mong tiểu thư quay về, ngày nào cũng nhắc tới tiểu thư.-Ông hiểu lầm ý của Hải Anh, vội vàng xua tay.

- Không cần thông báo! Tôi sẽ không rời đi nữa.. Nơi đây mới là nơi thuộc về tôi!

___________________________________________________________________________

Màn đêm buông xuống..

Từ đại sảnh của Lưu gia đã nghe tiếng trách móc, hờn dỗi của một cô gái:“Em đã nói rồi, em có thể uống được rượu, anh không cần lúc nào cũng uống thay em như vậy”, cô gái khó nhọc dìu người đàn ông vào trong. Ánh đèn trần thạch cao rọi xuống gương mặt thùy mị của cô gái làm người đàn ông không kiềm lòng được, cúi xuống hôn nhẹ:

- Thanh Nhân, em đẹp quá!

Ngay lập tức gương mặt nàng đỏ bừng, đánh nhẹ vào ngực người đàn ông:

- Lưu Hải Việt, đừng quậy! Để dành sức lực mà tự bước lên phòng đi.

- Anh sẽ không cho phép ai gọi cả họ cả tên anh ra như vậy, nhưng lời từ miệng em lại thật êm, nói lại đi!

- Anh đừng ồn ào nữa, đêm rồi!

- Cả biệt thự chỉ còn anh và em thôi, người làm đi ngủ cả rồi. Ồn ào chút đã sao?

Lưu Hải Việt dường như uống say ngoắc cần câu, lời nói có phần lộn xộn. Từ cầu thang truyền tới giọng nói lạnh lùng của một cô gái khiến cả y và Thanh Nhân run người:

- Ai nói biệt thự này chỉ có hai người?

Thanh Nhân cùng Hải Việt đứng hình trước cầu thang rộng lớn, âm điệu giọng nói này, chất giọng này, có gì đó rất quen thuộc. Không nhầm chứ? Hay là ma? Nghĩ tới đây, Thanh Nhân run nhẹ người lên, nàng nép vào lòng Hải Việt.

Tiếp theo giọng nói kia là một tràng tiếng động “lẹt đẹt lẹt đẹt”, âm thanh quen thuộc tới mức Lưu Hải Việt không tin nổi vào tai mình, tim y cũng đập loạn xạ. Đây không phải phong cách đi đứng của Hải Anh sao? Đi dép tông màu hồng, sau đó dậm thật mạnh chân xuống sàn cho thật ồn ào. Đèn tự động của hành lang khởi động, thân hình bé nhỏ đi tới đâu, đèn sáng tới đó cuối cùng thân hình đó dừng lại ở bậc thang cao nhất, khoanh tay nhìn xuống cặp đôi phía dưới, nghiêm mặt:

- Hai người đi đâu giờ này mới về?

Lưu Hải Việt và Đặng Thanh Nhân như không tin vào mắt mình. Là Lưu Hải Anh, nhưng có vẻ lại không phải..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.