Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 7: Chương 7




Editor: Bánh Trứng

Mộc Miên bị sốt, bệnh cứ thế kéo tới. Cô vừa tỉnh dậy đã thấy choáng váng đầu óc, toàn thân mệt mỏi không có sức lực. Cô nhắm mắt lại, xoay người, đưa tay lên sờ trán mình.

Mu bàn tay bị nóng bỏng.

Cô thở dài ảo não, trong đầu lại nhớ đến cảnh răng môi nóng bỏng đan xen ngày hôm qua.

Lần này thực sự là chết vì người đẹp, thành quỷ phong lưu rồi.

Quả nhiên vị trí của Lâm Mộ An trong lòng cô cũng không khác nào vị trí của Đát Kỷ đối với Trụ Vương hay Bao Tự đối với Chu U Vương, vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta vì anh mà say mê, vì anh mà thần hồn điên đảo.*

[*]: Đát Kỷ: Vương Hậu của Trụ Vương (Đế Tân – vị Vua cuối cùng của thời nhà Thương). Tương truyền rằng Đát Kỷ có vẻ đẹp mê hoặc như hồ ly tinh, khiến Trụ Vương yêu thương, sủng ái nàng đến mức bỏ bê cả việc triều chính, có thể vì nàng mà cho xây cung điện bằng vàng ngọc. Một vị đại thần (Tỷ Can) có bất hòa với Đát Kỷ, đã nói Trụ Vương quá say mê Đát Kỷ sẽ khiến cả triều đại nhà Thương bị lụi tàn, sau đó Trụ Vương đã giết chết vị đại thần này bằng hình thức vô cùng dã man.

[*]: Bao Tự: Vương Hậu thứ hai của Chu U Vương (vị Vua cuối cùng của nhà Chu). Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu U Vương say mê nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, nên ra lệnh cho ai làm nàng cười thfi sẽ trọng thưởng. Để làm nàng cười, Chu U Vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với các nước chư hầu rồi gây ra tai họa. Cuối cùng, nhà Chu bị phá hủy bởi một trong các đám cháy dữ dội đó.

Nàng cùng với Đát Kỷ nhà Thương, Muội Hỉ nhà Hạ và Lệ Cơ nhà Tấn được xem là [Tứ đại yêu cơ; 四大妖姬], là những ví dụ điển hình của “hồng nhan họa thủy” (紅顏禍始), tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hoá ở Trung Quốc.

Bị sắc đẹp mê hoặc, đáng đời cô bị lây bệnh.

Mộc Miên oán hận cắn môi, trong mắt thoáng qua một tia mạnh mẽ. Cô bò xuống khỏi giường, đánh răng rửa mặt, uể oải đeo giày đi ra cửa.

Hôm qua trời mưa lớn, đến hôm nay mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Cô dậy muộn, trực tiếp đi thẳng đến trường học. Đúng lúc cô đi đến lớp học thì tiếng chuông vừa vặn vang lên. Cô vào bằng cửa sau, đặt bữa sáng lên bàn Lâm Mộ An.

Sắc mặt anh nhìn không tệ lắm, không trắng bệch như hôm qua.

Dù vậy thì anh trông vẫn rất đẹp, nhưng nhìn lại quá đau lòng.

Vẫn là anh như bình thường thì tốt hơn.

Mộc Miên nhếch mép, cười vối anh một cái. Cô không biết rằng bây giờ nhìn cô rất xanh xao, trắng bệch như tuyết.

Hơn nữa cũng không có chút duyên dáng nào.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lâm Mộ An sửng sốt, trong mắt thoáng qua một tia không vui. Anh tựa hồ như đang cau mày, đôi môi khẽ mấp máy mấy cái, cuối cùng lại không nói gì. Mộc Miên đi về chỗ ngồi của mình.

Cô cất cặp sách xong, lấy sách đặt lên bàn, mở ra, sau đó chống hai tay xuống, khẽ nằm lên.

Đầu rất đau, mí mắt lại còn nóng, thật muốn bất tỉnh cho rồi...

Suốt một tiết học, cô đều cố gắng lắng nghe, ánh mắt nửa mở nửa khép, như một động vật không xương nằm xụi lơ trên mặt bàn. Chuông tan học vừa vang lên, Mộc Miên sung sướng như thoát khỏi gánh nặng, ý thức cô trở nên mơ màng. Đúng lúc đang nửa tỉnh nửa mê thì cô lại nghe thấy tiếng giáo viên bước chân vào lớp.

Cô uể oải đứng dậy gấp sách vào, lấy một quyển sách khác ra, ngẩng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt. Mộc Miên tiếp tục chiến đấu với một tiết học mới.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc chuông tan học cũng reo lên. Vừa mới đi vào mộng đẹp được một tí đã bị người nào đó đứng trước mặt gõ bàn làm cho tỉnh dậy, Mộc Miên nhíu mày, vô cùng bất mãn ngẩng đầu lên. Cho đến khi ánh mắt cô tập trung được vào gương mặt đó, chỉ trong thoáng chốc, cô cười rộ lên như một đóa hoa.

“Lâm Mộ An...” Cô cười ngây ngô, gọi tên anh, giống như đã bị sốt đến ngây ngốc, hoặc ngủ quá nhiều nên mụ mẫm rồi. Khuôn mặt cô hết sức ngây thơ, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh trong nháy mắt liền trở nên sinh động.

Lâm Mộ An chớp chớp mắt, đưa túi đồ trong tay cho cô.

Mộc Miên ngẩn ra, sững sờ nhìn anh, không kịp phản ứng gì. Lâm Mộ An thấy vậy bèn không kiên nhẫn giải thích: “Lần trước cậu có mua cho tôi thuốc chống cảm.”

“À...” Cô ngơ ngác, vô ý thức đáp lại, đưa tay cầm lấy túi thuốc.

Lâm Mộ An xoay người định đi, Mộc Miên nhanh tay nhanh mắt, ngay lập tức kéo tay áo anh, giương mắt nhìn anh. Đôi mắt cô phủ một lớp sương mờ mờ, thanh âm phát ra mềm yếu vô lực, giống như một con mèo nhỏ cầu xin sự trợ giúp.

“Cậu có thể rót cho tớ một cốc nước được không...”

Thấy anh không nói gì, cô lại tiếp tục.

“Đầu tớ đau lắm, toàn thân mệt mỏi không còn sức...”

“Tại ngày hôm qua bị cậu làm cho lây bệnh...”

Mấy người ở xung quanh đang âm thầm quan sát, nghe thấy vậy, ánh mắt kinh dị liền phóng vèo vèo đến chỗ hai người, trợn to mắt đầy vẻ khó tin.

Lâm Mộ An chủ động đưa thuốc cho người khác?!

Mộc Miên còn muốn cậu ta rót nước cho?!

Còn kéo cả tay áo?!

Còn bị cậu ta lây bệnh cho?! Cái quần gì vậy! Mới hai ngày ngắn ngủi mà giữa bọn họ đã xảy ra cái quái gì?! Excuse me!

#Hai_ngày_ngắn_ngủi_mà_tôi_đã_thành_người_tối_cổ.

Trong sự ngạc nhiên, mấy người họ liền thấy Lâm Mộ An lạnh lùng cao ngạo lại cầm lấy cốc nước màu xanh nhạt trên bàn Mộc Miên, đi tới bình nước ở góc phòng.

Sau đó cúi người, lấy nước.

“...”

“Cảm ơn!” Mộc Miên nhận lấy cốc nước từ trong tay anh, nói tiếng cảm ơn bằng giọng nói trong trẻo. Lòng bàn tay cô dán chặt vào cốc nước ấm áp, cười nhe răng, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Lâm Mộ An không nói gì, sắc mặt nhàn nhạt quay về chỗ ngồi của mình.

Mộc Miên hài lòng ôm cốc nước, khẽ uống một hụm. Một lát sau, cô mới thò tay ra mở chiếc túi mà Lâm Mộ An đặt trên bàn, đọc hướng dẫn sử dụng, lấy ra vài viên thuốc rồi cho vào miệng, sau đó còn cười híp mắt.

Cô cảm thấy bệnh tình đỡ hơn rất rất nhiều rồi.

Đến lúc tan học, Mộc Miên đánh liều đi theo sau Lâm Mộ An. Chẳng qua là đầu cô vẫn còn hơi đau, thân thể không có sức sống, nhìn giống như một con thú nhỏ.

Vừa ra khỏi trường, người trước mặt đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô. Chân mày anh hơi nhíu xuống, mang theo mấy phần lạnh lẽo.

“Đừng đi theo tôi.”

Giọng nói của anh hờ hững, tựa như băng đá ngàn năm.

Mộc Miên cúi đầu nhìn vào giày, mũi chân khẽ xoay xoay trên mặt đất, trên đầu cô truyền tới cảm giác nóng như bị lửa thiêu đốt. Lần này Lâm Mộ An không trực tiếp bỏ đi như lần trước, ánh mắt anh vẫn cố chấp đặt lên người cô.

Giống như đang đợi cô trả lời.

Mộc Miên không chịu nổi, bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm, “Tớ không muốn. Lần trước cũng chính vì để cậu đi một mình nên mới sốt thành ra thế kia. Ai biết nếu hôm nay cậu đi một mình thì sẽ có gì xảy ra...”

Mặc dù cô nói rất nhỏ, lại còn dài dòng, nhưng Lâm Mộ An nghe không sót một chữ nào. Anh hít sâu một hơi, tròng mắt đen như mực.

Anh mở miệng nói từng từ.

“Mộc Miên, tôi không phải trẻ con.”

“Nhưng mà tớ cảm thấy cậu chính xác là một đứa trẻ con.”

Mộc Miên nhanh chóng phản bác, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt. Cô cứ nhìn anh, ngữ khí vô cùng kiên định.

Ở trong lòng tớ, cậu chính là một đứa trẻ vừa cô độc vừa tịch mịch, cho nên tớ muốn nuông chiều cậu, cho cậu toàn bộ sủng ái, Mộc Miên lặng lẽ nghĩ.

Con ngươi đen nhánh của thiếu nữ trước mặt toát lên vẻ quật cường, Lâm Mộ An bất ngờ trong thoáng chốc rồi cau mày xoay người đi. Anh sải bước nhanh về phía trước, vạt áo lay động theo từng làn gió, không thèm ngó ngàng đến người phía sau.

Mộc Miên cắn môi, nhanh chân đi theo.

Hai người một trước một sau, cứ thế đi đến tận cửa nhà anh. Một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa trước mặt cô nặng nề đóng lại, Mộc Miên chớp đôi mắt mệt mỏi, từ từ trở về nhà.

Cho đến khi bóng lưng cô biến mất ở giao lộ, Lâm Mộ An mới kéo rèm cửa lên, quăng mình lên giường.

Mộc Miên về đến nhà, ăn một chút cháo rồi tắm nước nóng, sau đó uống thuốc, cuối cùng là chui vào trong chăn ngủ thật say. Khả năng chống cự của cô đã đến cự hạn, bây giờ đầu óc cô hoàn toàn hỗn độn như một bãi chiến trường.

Hôm sau, chuông báo thức vang lên, Mộc Miên mới cảm thấy bản thân hồi lại được vài phần sức lực.

Mộc Miên khó chịu vươn tay ra khỏi chăn để tắt đồng hồ báo thức, cả khuôn mặt vẫn vùi vào trong gối, trong đầu cô toàn là hình ảnh lạnh lùng của Lâm Mộ An. Cô không thể nào kiềm chế được khát vọng muốn gặp anh.

Mộc Miên ngồi dậy, thần trí đã thanh thản hơn hôm qua rất nhiều. Cô xuống khỏi giường, mặc quần áo, rửa mặt rồi ra khỏi nhà.

Lúc chạy tới nhà anh thì vừa vặn còn đúng nửa tiếng nữa là vào học.

Mười phút sau, Lâm Mộ An đi ra.

Ánh mắt anh lướt qua gương mặt tái nhợt của cô, đi về phía trước. Mộc Miên lại đi theo đằng sau anh. Sáng sớm, sương mù chưa kịp tan, đường phố lạnh tanh, vắng vẻ, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người.

Lâm Mộ An bước rất nhanh, bình thường thì cô thấy cũng không sao, nhưng hôm nay cô đã cố hết sức mà vẫn không đuổi kipj. Mộc Miên thở mạnh, bàn chân có chút mỏi, cô không nhịn được mà gọi anh.

“Lâm Mộ An~~~”

Thanh âm vừa khỏi bệnh thật yếu ớt, mềm mại lại nũng nịu, giống như chiếc lông chim nhẹ nhàng khiêu khích đến tận trái tim.

“Cậu dắt tớ đi đi~”

“Một chút sức lực tớ cũng không còn rồi...”

“Thật đấy, không lừa cậu đâu...”

Âm thanh từ phía sau truyền đến, có vẻ rất đáng thương. Lâm Mộ An không thể không nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của cô hôm qua, đôi mắt tràn đầy một tầng hơi nước, lông mày cô nhíu lại, đôi môi cũng không được hồng hào.

Không có vẻ bình thản, cũng không có vẻ xinh tươi hoạt bát như mọi ngày.

Cô giống như một đóa hoa yếu ớt, khiến người khác muốn che trở vỗ về.

Anh quay đầu lại, ánh mắt không lộ ra tia cảm xúc khác thường nào, chằm chằm nhìn cô hồi lâu, sau đó không nói một lời nào, tiếp tục đi về trước. Mộc Miên thấp thỏm nhìn anh, cắn cắn môi đưa tay ra.

Cô kéo tay áo đồng phục của anh lại.

~Tác giả có lời muốn nói: “Tôi không có gì để nói hết.

Không được! Tôi vẫn phải nói.

Chương tiếp theo sẽ dài hơn và nhiều thứ hay ho hơn!

Hy vọng các bạn có thể tiếp tục yêu tôi (T▽T)”~

Đát Kỷ:

Hình tượng Đát Kỷ trong tranh của Hokusai – một họa sĩ thời kì Edo.

Bao Tự:

Muội Hỉ:

Minh họa Hạ Kiệt và Muội Hỉ thời nhà Hạ.

Lệ Cơ: chưa có hình ảnh minh hoạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.