Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2: Chương 2




“Thông tin về nhà họ Bùi.” Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày.

Nhà họ Bùi được biết đến là gia tộc lớn nhất ở Đà Nẵng, Bùi Nguyên Minh vốn là người thừa kế của gia tộc.

Nhưng ba năm trước, có người trong gia tộc đã vu oan anh ăn chặn quỹ của gia tộc nên đã trực tiếp hùy bò tư cách người thừa kế của anh.

Được sự nhất trí của gia tộc, Bùi Nguyên Minh trực tiếp bị gạch tên ra khỏi gia phả, cha mẹ trực tiếp bị đưa ra nước ngoài, cả nhà xa cách trùng khơi.

Khi rời khỏi nhà họ Bùi ba năm trước, Bùi Nguyên Minh không một xu dính túi, đả kích nhất là anh lại lâm trọng bệnh, lúc đó chính bà cụ Trịnh đã tốt bụng giúp đỡ anh, để anh không chết bên đường phố.

Tuy nhiên, mặc dù anh và Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn được ba năm, nhưng hai bên chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ không hề có quan hệ vợ chồng thực sự.

Nếu không phải nhà họ Trịnh vẫn còn quan tâm đến danh tiếng của gia tộc, Bùi Nguyên Minh có lẽ đến phòng làm việc cũng không có để ngủ.

Ba năm, ba năm đằng đẵng, Bùi Nguyên Minh cảm thấy mình đã quen với loại cuộc sống này rồi, ai kêu mình làm người ở rề nhà người ta?

Điều đau khổ nhất đối với Bùi Nguyên Minh hôm nay là mặc dù Trịnh Tuyết Dương không nói lời nào với anh ta, nhưng người con gái ấy quá ưu tú, quá xinh đẹp, trong ba năm sớm khuya ở chung, Bùi Nguyên Minh thấy rằng anh đã không có thuốc chữa mà yêu cô mất rồi.

Đang nghĩ đến đây, điện thoại lại nhận được một tin nhắn văn bản khác.

“Cậu cả, xin cậu hãy giúp đỡ! Ba năm trước không phải cậu đã mua cổ phần của một mỏ vàng sao? Mỏ vàng đó sau này được phát hiện có trữ lượng vàng cực lớn. Hiện tại giá cổ phiếu của mỏ vàng đã tăng gấp trăm lần!”

“Bây giờ quỹ gia tộc đã bị khủng hoảng, cần gấp sự trợ giúp của cậu, nếu không, gia tộc sẽ bị hủy hoại!”

“Gì?”

Bùi Nguyên Minh vô cùng sửng sốt, năm đó anh đã bỏ ra hàng chục tỷ để đầu tư vào một mỏ vàng, vì sự việc này mà gia tộc xác định anh tự ý dùng tiền của gia tộc và cũng vì lý do này mà anh bị đuổi khỏi gia tộc.

Kết quả là trong vòng chưa đầy ba năm, mỏ vàng đó lại được phát hiện ra có một lượng vàng khổng lồ? Giá cổ phiếu đã tăng gấp trăm lần?

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen.

Thẻ vàng đen này đã bị bỏ rơi ba năm, đây là thứ đại diện cho thân phận trên phạm vi toàn cầu, người ta nói rằng người có thẻ này, bất kể chủ thẻ ở đâu, bất kỳ yêu cầu nào của chủ thẻ đều sẽ được thực hiện.

Anh nhanh chóng bấm số điện thoại chăm sóc khách hàng 24/24 ở trên, ngay sau đó một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía đối diện: “Anh Minh, anh khỏe không, tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“Giúp tôi kiểm tra xem có bao nhiêu tiền trong tài khoản của tôi!”

“Vâng, xin anh chờ một chút!” Người phụ nữ nói chậm rãi. Ngay sau đó, giọng nói của cô ấy bị ngưng lại một cách đáng chú ý, cô ấy có vẻ giật mình nói: “Anh Minh… số dư trong tài khoản của anh quá lớn. Nó đã được mã hóa để bảo vệ, với thân phận của tôi thì không kiểm tra được. Tôi cúp máy một chút rồi gọi lại cho anh được không?”

“Không sao.” Bùi Nguyên Minh vội vàng cúp máy.

Con số rất lớn, tài khoản được bảo vệ?

Hahaha, thật không ngờ, mấy năm trước bản thân anh nghĩ chơi vui mấy chục tỷ thôi, nào ngờ khoản đầu tư này lại mang đến cho anh bất ngờ như vậy. Giờ Bùi Nguyên Minh còn không biết hiện tại mình có bao nhiêu tiền nữa!

Khi Bùi Nguyên Minh từ từ đi bộ về nhà, Trịnh Tuyết Dương đã lái xe về nhà.

Ngoài cô ra, trong phòng khách còn có hai người phụ nữ, nhìn từ xa, một người thì gợi cảm quyến rũ, người còn lại thì dễ thương và duyên dáng, cộng thêm vẻ đẹp như tiên nữ giáng trần của Trịnh Tuyết Dương.

Đây là Trịnh Tuyết Dương và hai người bạn thân nhất của cô ấy, sexy là Triệu Lan Hương, và dễ thương là An Diệu Linh.

Cả ba người đều làm ngơ Bùi Nguyên Minh đang bước vào phòng khách.

An Diệu Linh đang ngồi ở bên cạnh lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Tuyết Dương, chúng ta nói chuyện làm ăn đi? Chị nghe nói gần đây công ty của em có một số vấn đề?”

Trịnh tuyết Dương xoa xoa trán nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước công ty bọn em không xoay vòng vốn tới được, bây giờ còn thiếu 17,5 tỉ. Nếu không tìm tiền sớm nhất có thể công ty của em e là… ”

An Diệu Linh thở dài: “Nhưng mà Tuyết Dương à, tìm được 17,5 tỉ tiền mặt trong thời gian ngắn quá khó…”

Triệu Lan Hương gợi cảm ngồi ở một bên, cũng khẽ gật đầu.

Nhìn thấy thái độ của hai người bạn thân này, Trịnh Tuyết Dương biết bọn

họ họ không giúp được, cô càng khó chịu hơn, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang đứng ở nơi đó, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh một cái, kêu lên: “Bùi Nguyên Minh, từ lúc nào chúng tôi bàn chuyện công việc mà anh cũng có tư cách đứng nghe! Cút đi giặt quần áo cho tôi, nhớ phải giặt bằng tay với nước ấm đó. Nếu bị bạc màu, đêm nay anh cút ra ngoài hành lang ngủ cho tôi!”

Vừa định ngoan ngoãn giặt quần áo, lúc này điện thoại của Bùi Nguyên Minh vang lên, là điện thoại dịch vụ chăm sóc khách hàng 24 giờ của thẻ vàng đen.

Bùi Nguyên Minh vô thức trả lời điện thoại, bên kia giọng nữ ngọt ngào lại vang lên: “Anh Minh thân mến, sau khi hỏi thăm, tài sản của anh đang ở trong một tài khoản nước ngoài. Nếu anh muốn tiếp tục kiểm tra thì phải cần đến thông tin cá nhân của anh. Chúng tôi kiến nghị anh hãy gọi cho chúng tôi khi anh rảnh, và chúng tôi sẽ cử ngay một người đến đón, đưa anh đến tổng bộ của chúng tôi ở Hải Dương, anh thấy thế nào?”

Bùi Nguyên Minh lầm bẩm: “Tôi biết rồi, kiểm tra số dư tài khoản ở nước ngoài phiền phức như vậy sao?”

Vừa nói chuyện, anh vừa cúp máy.

“Tuyết Dương, ông xã của em thật là thú vị.” An Diệu Linh bật cười ra tiếng: “Ha ha, vậy mà lại đi kiểm tra số dư tài khoản ở nước ngoài của mình? Anh ta xem TV quá nhiều sao? Anh ta có biết tài khoản nước ngoài là gì không?”

Trịnh Tuyết Dương bật cười khi nghe điều này và nói: “Có lẽ khi em đang nói chuyện điện thoại với cha em vài ngày trước, anh ấy tình cờ nghe thấy thuật ngữ này thì phải? Anh chàng này sẽ không nghĩ rằng tất cả các tài khoản ngân hàng đều được gọi là tài khoản nước ngoài đấy chứ? Nhưng em mỗi ngày sẽ cho anh ấy 300 ngàn tiền tiêu vặt, chẳng lẽ là dùng tiền tiêu vặt mà để dành được?”

“Tuyết Dương, nói vậy là em nuôi một con kì hưu rồi, có vào không có ra!” Triệu Lan Hương cười nhẹ, ba người nữ cũng không nhịn được cười.

Bùi Nguyên Minh lúc này mới có chút kích động chạy tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, nghiêm túc nhìn vợ nói: “Vợ à, công ty không phải thiếu 17,5 tỉ sao? Hay là.. anh giúp em giải quyết chuyện này?”

“Hahaha!” Triệu Lan Hương cười nghiêng ngả. Cô ta vốn đã có một thân hình nóng bỏng rồi. Khi cô ta di chuyển mạnh, dáng người cô ta trông càng đặc biệt gợi cảm. Sau đó, cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ quái rồi hỏi: “Bùi Nguyên Minh, anh có biết khái niệm 17,5 tỉ không? Anh sẽ không nhầm lẫn với 170 ngàn đúng chứ? Chỉ với tiền tiêu vặt 300 ngàn mỗi ngày của anh, còn có thể lấy ra được 17,5 tỉ sao?”

Bùi Nguyên Minh chế nhạo: “Nếu thật sự lấy ra được thì sao?”

“Xì, nếu thật sự có thể ra 17,5 tỷ, tôi liền quỳ xuống gọi anh là ba!

Hahaha!”

“Thật không?” Bùi Nguyên Minh cười nói đầy ẩn ý: “Vậy xin cô hãy nhớ kỹ lời cô nói, lúc đó đừng trở mặt phủ nhận”

Trịnh Tuyết Dương ở một bên xoa xoa trán, xua tay nói: “Được rồi, muốn chết thì đi ra chỗ khác, đừng có mơ giữa ban ngày ở đây, thật là xấu hổ.”

Bùi Nguyên Minh khẽ “Ồ” một tiếng, không dám phản bác.

Đêm đó, Bùi Nguyên Minh vẫn ngủ một mình trong phòng làm việc, anh không thể tin được tin vui đột ngột như vậy.

“Mình không nằm mơ!” Bùi Nguyên Minh không khỏi vỗ vỗ mặt của mình: “Ngày mai mình vẫn nên đi ngân hàng xem hiện tại có bao nhiêu tiền.”

Loay hoay cả đêm, sáng sớm hôm sau Bùi Nguyên Minh dắt chiếc xe đạp nhỏ của mình, nhưng không ngờ lại phát hiện, có ai đó đã đã gắn bình điện lên rồi. Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể là Trịnh Tuyết Dương, những người nhà họ Trịnh khác không có ai tốt như vậy.

Lắp bình điện xong, Bùi Nguyên Minh chuẩn bị đến ngân hàng.

“Bùi Nguyên Minh, mới sáng sớm anh định chết đi đâu vậy?” Trên ban công lầu ba của biệt thự, một cô gái mặc váy ngủ dễ thương có khuôn mặt gần giống Trịnh Tuyết Dương nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt nghiêm nghị, đó là Trịnh Khánh Vân.

“Chào, em vợ.” Bùi Nguyên Minh gật gật đầu.

“Ai là em vợ anh, chị gái tôi sao có thể gả cho tên phế vật nhà anh! Nếu là tôi, đêm tân hôn tôi sẽ đâm chết anh!”

Trịnh Hiểu Huyên mặt lạnh tùy ý ném một tập tài liệu: “Chị tôi quên mang tài liệu của cuộc họp rồi, anh mang cho chị ấy đi, nếu đến muộn thì tự biết hậu quả!”

Không thể không thừa nhận rằng tuy Trịnh Khánh Vân chỉ mới học lớp 12 nhưng tính tình lại bướng binh và cố chấp như vậy, nhưng dù sao cô ấy cũng được thừa hưởng gen tuyệt vời của nhà họ Trịnh, có vòng eo thon cùng đôi chân dài miên man, cực kỳ quyến rũ. Bùi Nguyên Minh sững sờ cầm tập tài liệu trên sàn lên, kết hôn ba năm

rồi, Trịnh Tuyết Dương luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân anh, chưa bao giờ

để anh đến công ty tìm cô, nhưng hôm nay lại kêu anh đem tài liệu cho cô, đây có phải là mơ không?

“Mau lên!” Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh

Vân tức giận, anh rể của người khác cao to, đẹp trai, thành công tài giỏi, anh rể nhà mình lại là đồ phế vật, nhìn nhiều chút sẽ bị xui xẻo.

Mấu chốt là anh ta vẫn không chịu ly hôn, anh ta nghĩ mình là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.