Chàng Rể Quyền Thế

Chương 12: Chương 12




Tống Kiều Linh ngượng chín cả mặt, Bùi Nguyên Minh cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn mãi làm cô ta thấy xấu hổ vô cùng, vừa tối qua thôi, cô ta còn rất kiêu ngạo trước mặt Bùi Nguyên Minh, thậm chí cô ta còn không thích Bùi Nguyên Minh ngồi bên cạnh mình, nhưng hôm nay chính mình đứng tại đây, phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc.

Bùi Nguyên Minh nhìn cô ta chằm chằm, tuy rằng cô hoa khôi này có chút lạnh lùng, nhưng bản tính cũng không tệ.

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không vì chuyện này mà sa thải cô. Về phần thăng chức, phải xem năng lực của cô thế nào rồi nói sau.”

Nói xong lời này, Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới Tống Kiều Linh nữa, vừa mới tiếp quản công ty, anh còn chưa nắm rõ tình hình hoạt động, làm sao có thời gian nói nhảm với Tống Kiều Linh?

Tuy răng Tống Kiều Linh rất đẹp, như Bùi Nguyên Minh đã nhìn qua rất nhiều mỹ nữ, ít nhất là cô ta không thể sánh bằng vợ anh Trịnh Tuyết Dương.

Công ty đầu tư Bùi thị đổi tổng giám đốc mới, ngoài ra, tất cả các kế

hoạch đầu tư hiện tại đều bị dừng lại, thay vào đó là thêm một trăm bảy lăm nghìn tỷ để đầu tư vào các dự án chất lượng cao. Tin tức như tiếng sấm vang rền, chỉ trong vòng nửa ngày mà đã truyền đi khắp thành phố Hải Dương.

Tất cả mọi người đều biết, đây chắc chắn là một cuộc cải tổ to lớn của các thế lực gia tộc lớn ở thành phố Hải Dương.

Nếu như lúc này có ai có thể nhấc tay ôm được đùi của tân tổng giám đốc công ty cổ phần đầu tư Hải Dương thì chắc chắn sẽ phất lên nhanh chóng và trở thành chim đầu đàn ở Hải Dương này! 11:05

Đương nhiên, nhà họ Trịnh sẽ không thờ ơ, ông cụ Trịnh ngay lập tức thông báo bữa tối gia đình và yêu cầu tất cả các thành viên trong gia đình có mặt.

Trịnh Tuyết Dương liền gọi điện thoại cho Bùi Nguyên Minh, yêu cầu Bùi Nguyên Minh nhanh chóng trở về nhà, chuẩn bị cùng nhau đến dùng cơm tối.

Bùi Nguyên Minh vội vàng về nhà, lúc này Trịnh Tuyết Dương đã ngồi trên chiếc xe Porsche màu đỏ của cô, có chút sốt ruột mà nhìn điện thoại.

“Bà xã, anh về muộn rồi.” Bùi Nguyên Minh chầm chậm chạy tới, đến bên người Trịnh Tuyết Dương.

Tối nay Trịnh Tuyết Dương mặc một chiếc váy thắt eo, với một chiếc trâm cài áo hoa ông sang trọng trên ngực.

“Trái tim của Pra-ha?” Hai mắt Bùi Nguyên Minh hơi sáng lên, hắn biết vật này từ đâu mà có, không ngờ rằng bà xã lại thích đồ hắn tặng như vậy, hiện tại nóng lòng muốn dùng.

Kết quả, Trịnh Tuyết Dương nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói: “Nếu anh lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ móc mắt anh ra…”

“Không nhìn nữa, không nhìn n…” Bùi Nguyên Minh sửng sốt, không ngờ lại bị phát hiện, vội vàng chuyển hướng chú ý.

“Còn nữa, đêm nay là bữa cơm tối họp mặt gia đình, anh bớt nói bớt nhìn lại cho tôi, đừng làm tôi mất mặt.”

Anh hiểu rồi.” Bùi Nguyên Minh lên xe, còn chưa kịp kéo dây an toàn đã nghe thấy tiếng trách móc vang lên từ phía sau.

“Bùi Nguyên Minh, sao cậu lại mặc bộ quần áo rách rưới này đến bữa tiệc tối nay? Lại còn có mùi lầu nữa không phải là cậu lại nhặt nó ra từ trong thùng rác đấy chứ?” Vẻ mặt của mẹ vợ Thanh Linh của anh càng thêm không vui, bây giờ càng nhìn đứa con rể này bà ta càng cảm thấy không vừa mắt. . Truyện Dị Giới

Giờ phút này, Thanh Linh mặc một chiếc váy dạ hội ngắn, lộ ra đôi chân ngọc thon gọn, trưởng thành gợi cảm, tao nhã đứng đắn, phóng khoáng mà hấp dẫn.

So với trang phục hôm nay của bà ta, quần áo mà Bùi Nguyên Minh tùy tiện chọn quả thật không thể sánh bằng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không thèm để ý đến bà ta, chỉ cười cười không nói.

Nhìn thấy bộ dạng bùn nhão không trát nổi tường của anh, Thanh Linh tức giận, nói: “Cậu rốt cục là bị ngốc hay bị điếc vậy hả? Sao cậu lại vô dụng như vậy! Sao lúc đầu con gái tôi lại gả cho thứ phế vật như cậu chứ, nhà họ Trịnh chúng tôi thật đúng là bất hạnh.” %3D

“Mẹ, người đừng tức giận nữa, lớp trang điểm đều bị nhoè rồi kia kìa.” Trịnh Tuyết Dương đang lái xe mở miệng nói một câu, với bộ dáng của Bùi Nguyên Minh, cô cũng hết cách rồi.

“Mẹ có thể không nổi giận được hay sao? Nhìn con rể người khác mà xem, lại nhìn con rể mẹ mà xem!” Thanh Linh chỉ vào Bùi Nguyên Minh: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ rằng không mở miệng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày mai đi lấy giấy ly hôn, đây là tiền bồi thường cho cậu, hiểu rồi chứ?

Sau khi nói xong, Thanh Linh giật lấy một xấp tiền một trăm tệ từ trong túi xách ra và ném vào mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh ngồi ở đó, động cũng không thèm động, như thể không thèm để ý.

Tuy rằng Trịnh Tuyết Dương có chút không đành lòng, nhưng nhìn bộ dáng không thèm để ý chuyện gì cả của Bùi Nguyên Minh thì cũng tức đến nổi thiếu chút nữa thì nghiến răng nghiến lợi. Cái người này chỉ cần nổi nóng một xíu, chỉ một tí xíu thôi cũng đủ rồi, vậy thì mình cũng sẽ không bị mất mặt.

Sau khi cực khổ nín nhịn, Trịnh Tuyết Dương cuối cùng cũng nén lại ý định đuổi Bùi Nguyên Minh xuống xe.

Trước cổng biệt thự của nhà họ Trịnh lúc này đã đậu hàng chục chiếc ô tô, đều là xe sang nổi tiếng.

Khi gia đình Trịnh Tuyết Dương đến, hội trường đã chật cứng người.

Em gái của Trịnh Tuyết Dương là Trịnh Khánh Vân cũng đã đến, hôm nay cô bé đang mặc đồng phục học sinh, chắc là vì tan học quá muộn không kịp thay quần áo.

Tuy vậy, bộ đồng phục học sinh này cũng đã làm nổi bật rõ khí chất trẻ trung trên người cô bé, các chị em của nhà họ Trịnh, thật sự là một người lại đẹp hơn một người. Trịnh Khánh Vân lớn lên chắc cũng xinh đẹp bất phàm!

Cả nhà họ Trịnh ngồi xuống, không ít người trong gia tộc họ Trịnh qua lại chào hỏi lẫn nhau, trong tình cảnh như vậy, Bùi Nguyên Minh tựa như người vô hình, căn bản không có ai muốn để ý tới anh nhiều hơn một chút.

Bùi Nguyên Minh cũng không để ý, dù sao thì địa vị của anh ở nhà họ Trịnh cũng chỉ có vậy, hôm nay tới chỉ để xem náo nhiệt, có thể ăn nhiều một chút thì làm gì cũng được.

Chẳng qua là có người muốn làm khó Bùi Nguyên Minh, đi về phía anh, Trịnh Khánh Vân ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Kẻ hèn nhát kia, anh có biết không, từ ngày mai trở đi, anh sẽ phải cút khỏi nhà họ Trịnh chúng tôi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.