Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 2: Chương 2: Em tin anh




Bàn mà Lâm Ẩn ngồi, toàn bộ đều là con rể của Trương gia.

Chẳng qua là, những chàng rể này đều là nhân vật có tiền có quyền, với địa vị của anh tại Trương gia, hoàn toàn không thể so với họ.

Thế nên cũng chẳng có ai chào hỏi với anh, chuyện trò mời rượu, trao đổi danh thiếp, không quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Ẩn.

“Mọi người, đều ở đây cả sao? Nào cũng uống một ly nhé.”

“Anh Hải, vậy sao được, nên là chúng em kính anh một ly chứ.”

Vẻ mặt Trương Điền Hải thoải mái bưng một ly rượu sang, những người con rể của Trương gia có mặt đều kinh ngạc vì được để ý mà vội đứng lên, rối rít nịnh nọt, nâng ly rượu lên.

Trương Điền Hải chính là con trai của chú ba Trương gia Trương Hồng Hiên, cũng là người thừa kế của chú ba.

Trương Hồng Hiên chính là người có quyền hành trong Trương gia, địa vị trong tập đoàn Trang sức Trương Thị có thể sánh ngang với anh cả Trương Hồng Quân.

Bàn về tiền tài, quyền thế, quan hệ, địa vị của Trương Điền Hải đều cao hơn những người con rể bên ngoài này.

“Sao thế? Lâm Ẩn, cậu đang coi thường anh đấy, một ly cũng không uống sao?” Trương Điền Hải lạnh lùng hỏi, nhìn Lâm Ẩn chằm chằm.

Tại đó chỉ có Lâm Ẩn không đứng lên kính rượu, anh chần chờ mất một giây.

Ào!

Chỉ trong một giây đó, Trương Điền Hải đã vung tay hất ly rượu trắng lên mặt Lâm Ẩn.

“Cái thứ gì vậy? Cho cậu thể diện cậu không cần? Hả? Ông đây bảo cậu uống rượu là cho cậu thể diện đấy, còn dám không uống ư?” Trương Điền Hải khinh thường nói, vô cùng ngang ngược.

Ly rượu trắng hất lên mặt, mùi rượu gay mũi, bắn ướt quần áo, trên mặt Lâm Ẩn nóng bừng.

Không một ai tại đây nói giúp Lâm Ẩn, trên mặt họ đều là vẻ mỉa mai.

Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sắc bén, nhưng khi nghĩ đến Trương Kỳ Mạt vất vả ngược xuôi vì bố cô, không thể gây thêm phiền phức cho cô được, anh, nhịn được.

“Được, tôi kính anh.” Lâm Ẩn lau đi vết rượu trên mặt, chậm rãi đứng lên.

Trương Điền Hải không ngỡ đến vậy rồi mà Lâm Ẩn vẫn có thể nhịn, trên môi hiện lên nét cười lạnh, trong lòng lại cười thầm, mày nghĩ nhịn được thì sẽ không có chuyện gì sao?

Ngay khoảnh khắc Lâm Ẩn đứng lên, Trương Điền Hải đột nhiên lùi ra sau, giả vờ ngã xuống, tiện tay lật tung cả rượu đỏ quý giá bên cạnh bàn tiệc và bàn để quà tặng của khách quý.

Ầm ầm!

Cái bàn đổ xuống, mười mấy chai rượu đỏ quý giá, ngọc như ý tinh xảo, vòng tay phỉ thúy đều vớ hết, khiến cả sảnh yến tiệc xôn xao, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía này.

“Lâm Ẩn, mày cái tên vô dụng này còn dám đánh tao!” Trương Điền Hải chỉ sợ chuyện chưa đủ to, lớn tiếng hét lên.

“Có chuyện gì thế?”

Trương Tử Ngưng đi qua, bên cạnh còn có Trương Kỳ Mạt. Ngay cả chú rể cũng nghiêm mặt đi sang.

Khách khứa trong sảnh cũng vây quanh.

“Chị Ngưng, anh rể, hôm nay là ngày thành hôn của hai anh chị, cái tên vô dụng Lâm Ẩn này lại dám đánh em ngay trên bàn tiệc. Anh chị nói xem, có phải cái tên này muốn tạo phản không?” Trương Điền Hải giận dữ nói, hung tợn trừng Lâm Ẩn, cứ như phải chịu một nỗi khuất nhục cực kì to tát.

“Lâm Ẩn, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôn Hằng cố nên cơn giận, vẻ mặt rất khó coi, lạnh giọng hỏi.

“Trương Điền Hải tự ngã, tôi không đụng đến anh ta.” Lâm Ẩn nói lại sự thật.

“Tự ngã? Vậy tại sao Điền Hải lại nói là cậu đánh cậu ta?” Tôn Hằng gằn giọng chất vấn.

Lâm Ẩn đáp: “Những người ngồi đây đều nhìn thấy, không tin anh có thể hỏi họ.”

“Anh rể, cái tên Lâm Ẩn này đang ngụy biện đó. Vừa rồi em đến mời rượu mọi người, bỗng dưng nó lại đánh em, mọi người đều thấy cả.” Trương Điền Hải căm giận nói: “Nói thật, nếu như không phải nể mặt anh, hôm nay em đã đấm chết nó rồi!”

“Các vị, vừa rồi mọi người đã nhìn thấy chuyện gì?” Tôn Hằng quay sang hỏi những người con rể của Trương gia đang ngồi đó.

“Giống như lời anh Hải nói, cũng không biết Lâm Ẩn bị sao, chắc là uống nhiều rượu rồi.”

“Đúng vậy, mùi rượu trên người Lâm Ẩn nồng nặc, uống đến độ ướt hết, anh Hải sang uống cùng bọn em, cậu ta đột nhiên đánh anh ấy.”

“Đúng đúng, bọn em cũng thấy giống như thế.”

Vài người con rể Trương gia nghiêm túc nói.

Vẻ mặt Lâm Ẩn kinh ngạc, nhìn sang mấy người đó.

Sau đó, anh chỉ đành cười khổ. Trương Điền Hải là người thừa kế của bác ba, là kẻ quyền thế trong Trương gia. Ai lại vì một kẻ đến ở rể mà lại đắc tội Trương Điền Hải chứ?

Đều chọn cách trợn mắt nói mò thôi.

Lâm Ẩn không giải thích nữa, vì đều là thừa thãi cả. Kẻ yếu, thì không có quyền nói lý do.

Anh là kẻ có địa vị thấp nhất ở Trương gia, cho dù anh không sai nhưng người khác nói anh sai, thì chính là anh sai.

“Đúng là mất hết cả mặt mũi, uống được chút rượu liền chả biết mình họ gì nữa!”

“Lão gia tử Trương gia lúc đó đúng là nhìn lầm rồi, sao lại cho một đứa vô dụng như vậy đến ở rể chứ?”

Khách khứa vây xem đều bán tán ầm ĩ, không hề nể tình mà chê cười Lâm Ẩn.

“Lâm Ẩn anh đúng là đồ vô dụng! Thành sự không đủ, bại sự có thừa!” Trương Kỳ Mạt giận dữ đi đến bên cạnh Lâm Ẩn, trên mặt nóng bừng, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Nhất là khi cô vừa bàn với chị Ngưng và anh rể chuyện nhà máy của bố, Lâm Ẩn gây ra chuyện như thế thì sao có thể nhờ vả chị Ngưng giúp đỡ được?

“Anh đó! Còn không mau xin lỗi chị Ngưng và anh rể!” Trương Kỳ Mạt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lâm Ẩn gây chuyện khiến cô xấu hổ vô cùng!

Lâm Ẩn thấy Trương Kỳ Mạt nước mắt lưng tròng, cắn răng nói: “Chị Ngưng, anh rể, thật xin lỗi, hôm nay là do em sai, đã quấy rầy lễ cưới của hai người rồi, em xin lỗi.”

Trương Điền Hải đứng một bên gần như phá ra cười, vẻ mặt hả dạ vui sướng kia như đang nói: Cho dù là tao hãm hại mày, khiến mày mất hết mặt mũi thì sẽ có ai giúp mày chứ?

“Lâm Ẩn, cậu cũng là đàn ông, làm sai thì cũng thôi đi, không biết nhận lỗi lại còn vu oan cho Điền Hải em trai tôi, tôi ghét nhất chính là loại người như cậu!” Trương Tử Ngưng lạnh mặt nói.

Sắc mặt Tôn Hằng càng đen hơn, ngày kết hôn của cậu ta mà lại xảy ra chuyện thế này trong bữa tiệc, khách khứa đến đây đều là người có máu mặt, chuyện này khiến cậu ta biết phải để mặt mũi nơi nào?

“Lâm Ẩn, tôi không nhận lời xin lỗi của cậu! Ngày hôm nay, tôi không đánh cậu. Rượu và ngọc vỡ cũng không cần cậu đền, cậu cút ra khỏi đây ngay bây giờ cho tôi! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Tôn Hằng lạnh lùng nói.

Lâm Ẩn thở dài, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của khách khứa vây quanh, xoay người đi ra khỏi sảnh.

Nhưng ngay lúc anh xoay người, Trương Tử Ngưng đột nhiên phun ra một câu.

“Kỳ Mạt, không phải cô muốn tôi giúp bố cô vượt qua khó khăn sao? Được thôi, tôi không muốn nhìn thấy Lâm Ẩn này nữa. Chỉ cần cô trở về ly hôn với cái tên vô dụng này ngay lập tức, khiến hắn vĩnh viễn cút khỏi Trương gia! Tôi sẽ giúp bố cô xử lý chuyện nhà máy ngay!”

Lâm Ẩn dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi ra khỏi sảnh dành cho khách.

Ra khỏi Lâm Lang sơn trang, Lâm Ẩn đốt một điếu thuốc, Kỳ Mạt sẽ lựa chọn thế nào đây?

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Một gióng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, trong lòng Lâm Ẩn khẽ rung động, quay đầu liền thấy người vợ Trương Kỳ Mạt, trong mắt cô vẫn còn nước mắt.

Lâm Ẩn nói: “Về nhà thôi. Chuyện của bố em, em định làm thế nào?”

Trương Kỳ Mạt tức giận nói: “Em đã nói rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng ly hôn. Nhưng phải là em tự mình chọn ly hôn, chứ không phải bị bọn họ ép phải ly hôn!”

“Chuyện của bốa lại nghĩ cách khác vậy. Dù gì đi nữa thì chúng ta cũng là người một nhà. Bọn họ bắt nạt anh thì cũng là đang sỉ nhục em. Em còn gì để bàn với họ chứ!”

Lâm Ẩn tự thì thầm: “Người một nhà…”

Hai người im lặng đi một hồi.

“Lâm Ẩn, em xin lỗi, em muốn rút lại những lời đã nói với anh trong bữa tiệc.” Trương Kỳ Mạt lau vệt nước mắt: “Lúc đó em quá giận dữ, bình tĩnh nghĩ lại thì sao anh có thể chủ động đánh Trương Điền Hải được, trước nay anh cũng không uống rượu.”

Lâm Ẩn hỏi: “Em tin anh sao?”

Trương Kỳ Mạt đáp: “Em tin anh.”

“Cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

Lâm Ẩn nhìn Kỳ Mạt, trong lòng thầm hạ quyết định, anh, sẽ không phụ lòng bất kì ai đã tin tưởng anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.