Chàng Ngốc

Chương 2: Chương 2: Chương 1




“Thiên vương Ni thân mật ôm người đẹp nước Pháp sweetheart Dận Ny ngay trên đường, hai người tình cảm thắm thiết chính thức cùng nhau xuất hiện trước công chúng. Theo thông tin mới nhất nhật báo “đô thị” nhận được, ngày lễ tình nhân hôm qua sweetheart Dận Ny đeo một chiếc nhẫn kim cương trên tay, dưới những câu hỏi gắt gao của phóng viên, cô ngại ngùng nói ra chủ nhân đã tặng chiếc nhẫn chính là Ni. Có hay không chuyện vui của hai người sắp đến?

Vị thiên vương đã lưu luyến rất nhiều bụi hoa lần này thực sự bị nhốt chặt? Sweetheart Dận Ny thực sự là chân mệnh thiên nữ của anh? Phóng viên…”

“Mời cô yên tĩnh một chút, cô có thể đừng đem nội dung đang đọc nói ra ngoài được không?”

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhẹ nhàng phát ra, đánh gãy lời nói của người phụ nữ đang không ngừng đem thông tin trong tờ báo nói hết ra ngoài.

Người phụ nữ bất mãn khi đột nhiên có người chen vào làm hỏng hứng thú của mình, ánh mắt hung tợn nhìn sang bàn bên cạnh. Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, tức giận trong người hoàn toàn biến mất chỉ còn sót lại cảm giác mất tự nhiên và hối lỗi.

“Ngượng ngùng.” Người phụ nữ nhỏ giọng nói, ánh mắt mơ hồ, nhìn trái nhìn phải chứ không dám nhìn thẳng vào người con gái lạnh lùng trước mặt.

Trời ạ! Thật là một người con gái đáng sợ, trừ bỏ khuôn mặt trắng nõn, cơ thể lộ ra bên ngoài quần áo không một chỗ nào trơn bóng, tất cả đều phủ đầy hình xăm đủ các kiểu dáng. Còn nữa, ánh mắt cô ta nhìn người khác rất lạnh lùng, làm người ta cảm thấy bị tổn thương do rét lạnh, nhìn kiểu gì cũng không phải là con gái nhà lành, chẳng lẽ mình đang gặp phải một kẻ đáng sợ?

“Được rồi, được rồi! Đừng làm nữa. Tôi đang vội.” Không biết mình đã gặp phải nhân vật đáng sợ nào, người phụ nữ bắt đầu đứng ngồi không yên, ném tờ báo trên tay mình đi, cũng không lo lắng kiểu tóc của mình mới chỉ làm được một nửa, thô lỗ hất tay của nhà thiết kế đang đứng đằng sau ra, vội vàng đứng dậy rời khỏi salon tóc.

Thật sự là một ngày kì quái!

Âm thanh nhiễu loạn biến mất, Lục Lộ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng tâm tình cũng không thể khôi phục sự bình tĩnh vốn có.

Sweetheart Dận Ny? Chân mệnh thiên nữ? Hừ!

Suy nghĩ cứ thế lại tiếp tục xoay quanh hắn, từ từ nhắm hai mắt, hình ảnh của hắn lại càng hiện rõ trong đầu cô nhưng cô cố gắng quên đi hình ảnh của hắn vì thế đành mở mắt. Đôi mắt sáng lạnh lùng rời khỏi cảm xúc mãnh liệt kia trở về với vẻ bình thường của nó.

Trên người cô tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, ngay cả nhà thiết kế đằng sau cũng cảm nhận được, cầu nguyện có một điều kì diệu xảy ra làm cho hơi ấm xua đi cảm giác rét lạnh này.

Ngay sau đó, điện thoại của Lục Lộ vang lên, ấm áp đã trở về.

“Có phải là Lộ Lộ tiểu thư yêu quý của mình không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói, Lục Lộ nở nụ cười khó khi nào xuất hiện.

“Đúng vậy. Mình đây. Tiểu thư Khả Nhân yêu quý.” Nụ cười vẫn duy trì trên khuôn mặt cô, giọng nói ngọt ngấy gọi tên cô như vậy chỉ có bạn tốt Khả Nhân của cô mà thôi.

“A! Tiểu thư Lộ Lộ của mình gần đây có khỏe mạnh không?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ của Chân Khả Nhân, bởi vì giọng nói của Lục Lộ rất vui sướng, giống như bình thường.

“Mạnh khỏe. Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả.” Chỉ đơn giản một câu đã có thể làm cho Chân Khả Nhân hiểu rõ sinh hoạt gần đây của cô.

Sinh hoạt của cô rất đơn giản. Ở một mình, mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, làm xong thì ghé vào tiệm ăn nào đó giải quyết bữa tối hoặc đến quán bar uống chút rượu. Mỗi ngày cứ thế trôi qua ngoại trừ việc người nào đó ngẫu nhiên tìm đến.

Chỉ có một số ít những người bạn tốt hiểu rõ thói quen trong cuộc sống của cô mà Chân Khả Nhân chính là một trong số ít đó. Chân Khả Nhân luôn nắm rõ từng thói quen sinh hoạt của Lục Lộ, bởi vì quá hiểu biết nên lần này mới gọi điện thoại cho Lục Lộ.

“Đã bao nhiêu năm cậu không rời khỏi Luân Đôn rồi?” Vừa lên tiếng hỏi, trong lòng Chân Khả Nhân cũng bắt đầu tính toán, nói không sai thì cũng bốn năm rồi.

“Bốn năm.” Không chút do dự trả lời.

Bingo!

“Có muốn rời khỏi không?” Chân Khả Nhân ngoài miệng tươi cười nhưng giọng nói có chút ngân cao lên làm cho Lục Lộ ở một đầu khác của điện thoại cảm thấy lo lắng trong lòng.

Đã ở đây lâu như vậy rồi, cô cũng nên rời khỏi thôi?

Đầu bên kia điện thoại nháy mắt trở nên im lặng, Chân Khả Nhân hiểu được điều này chứng tỏ Lục Lộ đang suy nghĩ, đương nhiên không thể bắt ép cậu ấy, chỉ có thể yên lặng theo và chờ đợi.

Lục Lộ suy nghĩ rất nhanh, không để Chân Khả Nhân chờ đợi lâu lắm.

“Cậu đang ở đâu?” Cô hiểu bạn mình đang suy nghĩ cái gì, vấn đề này cô cũng nên sớm đối mặt, cô cần người khác tác động, đúng lúc đẩy cô ra xuất hiện trước mọi người.

“Đài Loan. Quê hương còn lại của cậu. Mình mở một tiệm săm mình, trước mắt đang cần sư phụ.” Đã nói rõ ràng như vậy Chân Khả Nhân không tin Lục Lộ không nhận ra dụng ý của cô.

Hai người có chung niềm đam mê hình xăm nghệ thuật, từ đó mà trở thành bạn tốt, cùng chung một con đường trải qua bao gian khó. Hiện giờ các cô đều là những nghệ nhân xăm hình đứng trên đỉnh cao nhất, đều tự tạo cho mình những thành tựu nổi bật. Lục Lộ lại là chủ của rất nhiều tiệm xăm hình, cô ấy cần gì phải đi chịu thiệt. Nhưng Chân Khả Nhân vẫn hi vọng Lục Lộ có thể đến, ít nhất cũng khiến cô an tâm một chút.

“Chờ mình.” Câu trả lời ngắn gọn mà khẳng định.

Có một số việc nên sớm sửa chữa, cô tự cho rằng mình không nghĩ nữa thì sẽ không sao cả nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế cho nên… Cô quyết định phải đối mặt để thay đổi.

Nói chuyện với Chân Khả Nhân xong, Lục Lộ đi ra khỏi salon làm tóc, nhưng vào lúc này, điện thoại một lần nữa lại vang lên.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói thẳng thắn hỏi.

“Anh đang ở đâu?” Lục Lộ chưa trả lời vội, hỏi lại.

“Anh còn ở Pháp, ngày mai sẽ trở về Anh.”

“Anh biết nơi nào có thể tìm được tôi mà.” Cô trả lời.

“Được rồi. Tôi sẽ đi tìm em.”

Bốn năm trước, Lục Lộ đã gặp gỡ người đàn ông khiến cô không thể nào đuổi kịp bước chân người ấy. Người đàn ông kia theo lời cô đưa tấm ảnh cho những kẻ thua cuộc đó lấy được chi phiếu. Từ đó hai người bắt đầu mối quan hệ không thể buông tay. Không phải quan hệ tình yêu giữa nam nữ với nhau, chỉ khi người đó ngẫu nhiên nhớ tới cô sẽ xuất hiện, sau đó là một hồi ân ái triền miên.

Khoảng cách từ lần gặp trước của hai người đã được nửa năm rồi, trước đó hai người cùng nhau triền miên ở trên giường ba ngày, còn lần này thì sao? Hắn sẽ ở lại chỗ cô trong bao lâu?

Lục Lộ nghiêng mình, nhìn ngắm người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, tình cảm chân thật nơi đáy mắt dâng trào điều đó tuyệt đối sẽ không thể có khi hai người đối mặt nhau. Hắn giống như một con chim tự do tự tại lúc bay đi khi dừng lại, mà cô chỉ có thể ở lại một chỗ chờ đợi, chờ đợi lần dừng lại ngắn ngủi tiếp theo của hắn.

Năm đầu tiên, cô không thể hiểu rõ tại sao mình không thể rời đi. Đến năm thứ hai cô kinh ngạc phát hiện ra tất cả bởi vì quan hệ với hắn. Cô sợ hãi muốn chạy trốn thì đã muộn.

Trái tim một khi mất đi rồi sẽ không thể lấy trở lại, cô từ hắn mà học được điều này.

Hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Khi nào đến? Đi lúc nào? Cô chưa từng có đáp án.

Cô ở trước mặt hắn vẫn luôn thoải mái, làm cho hắn hiểu lầm bọn họ cùng một loại người, nhưng bởi vì hắn hiểu lầm nên quan hệ giữa bọn họ mới có thể tiếp tục duy trì, chỉ đơn thuần là dục vọng. Cũng thật may mắn khi quan hệ bọn họ chỉ là vậy.

Nếu hắn thật sự là người đàn ông của cô, ắt họ sẽ chỉ là một cặp tình nhân suốt ngày tranh cãi, đó không phải là điều cô muốn, cho nên…Cứ như vậy đi!

Thu lại ánh mắt không muốn xa người đó của mình, cô đứng dậy rời khỏi giường.

Rửa mặt chải đầu xong, cô đến phòng bếp làm bữa sáng đơn giản cho hai người. Nhưng một miếng cô cũng không ăn cũng không lên tầng trên gọi hắn rời giường mà một mình ở bể bơi tầng ba bơi lội.

Bơi qua bơi lại hai vòng, đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói vui vẻ của một người đàn ông.

“Đúng là một buổi sáng sớm tuyệt vời khi tôi bắt gặp một mỹ nhân ngư xinh đẹp.” Nghê Thượng Thuận ngồi xuống bên cạnh bể bơi nhìn mỹ nhân ngư đang trồi lên từ mặt nước, tay hắn nâng cằm cô lên, cúi đầu cho cô một nụ hôn nhẹ.

“Tôi tuyệt đối sẽ không hóa thân thành bọt biển.”

“Đương nhiên. Em đẹp như vậy là độc nhất vô nhị. Tôi tin rằng có rất nhiều người yêu em, như vậy làm sao em có thể hóa thành bọt biển được?” Nghê Thượng Thuận cười rồi lại tiếp tục hôn cô.

“Biết là tốt rồi.” Lục Lộ mím môi, không cười.

Cô đẩy Nghê Thượng Thuận ra, xoay người một cái rồi chìm vào đáy nước, triệt để làm một mỹ nhân ngư luôn!

Tiếng cười từ miệng Nghê Thượng Thuận thoát ra, trầm thấp vang lên, chứng tỏ tâm trạng thoải mái của hắn.

Hắn rất thích tính cách kiêu ngạo này của cô, độc nhất vô nhị, những người phụ nữ khác làm sao so sánh được. Khó trách những người phụ nữ mềm mại đáng yêu cũng không hấp dẫn nổi hắn. Khó trách khi hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh thì chỉ nghĩ đến việc tìm cô mà không phải tìm đến những người phụ nữ nịnh nọt, chỉ muốn chiếm giữ hắn.

Hắn đứng dậy cởi bộ quần áo duy nhất trên người – áo ngủ. Hiện giờ hắn phải bắt lại mỹ nhân ngư đang chạy trốn của hắn.

Hắn thả người nhảy, động tác hoàn hảo chìm vào trong nước, một đường đuổi theo mỹ nhân ngư phía trước.

Ở trong nước lặn một lúc lâu, Lục Lộ biết mình sắp không nín thở nổi, cô cần nổi lên mặt nước để hô hấp.

Cô vung chân làm cho cơ thể tự nhiên nổi lên trên. Ở thời khắc cô chạm gần tới mặt nước, bàn chân đột nhiên bị giữ chặt, một lực mạnh mẽ đem cô kéo xuống dưới nước.

Lúc cô nhìn thấy hung thủ lôi kéo bàn chân mình, bong bóng không ngừng từ trong miệng cô thoát ra mà cô vẫn chưa rời khỏi đáy nước, cô sẽ không còn dưỡng khí.

Thành công bắt được mỹ nhân ngư của mình, buông bàn chân cô ra, ngược lại nắm chặt cổ tay cô, đem cô kéo lại gần.

Chết tiệt! Rốt cuộc hắn kéo cô lại làm cái gì? Hắn không nhìn thấy cô đã không còn dưỡng khí sao?

Cô dùng sức giãy giụa. Cơ thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu khó chịu.

Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cô, Nghê Thượng Thuận phong tỏa cánh môi cô, ở thời điểm độ khí cho cô đồng thời đá nước, mang hai người cùng kéo lên trên mặt nước.

Một lượng không khí lớn tiến vào trong phổi, Lục Lộ ngay lập tức đẩy người đàn ông đang hôn cô ra cũng hung hăng ấn đầu hắn xuống nước, cho hắn hiểu thế nào là thiếu dưỡng khí.

“Chết tiệt! Tự nhiên kéo tôi xuống nước, anh cũng thử nếm thử cảm giác đó xem như thế nào.” Người đàn ông này hôm nay nhất định uống nhầm thuốc? Sáng sớm đã trêu đùa cô, làm hại cô vô cùng tức giận, làm sao có thể không trả đũa lại hắn cơ chứ?

Vì thế cô liều mình ấn, dung hết sức mà ấn cho đến khi người đàn ông kia ở trong nước không ngừng ho, lúc này mới loại bỏ được cảm giác không thoải mái ở trong lòng cô.

“Khụ, khụ, khụ…Ha, ha, khụ…” Nghê Thượng Thuận ho không ngừng nhưng vẫn cười.

“Anh điên rồi…” Lục Lộ liếc mắt nhìn hắn, quyết định rời khỏi bể bơi, đỡ bị tên đàn ông đầu óc không chuẩn này hại chết.

“Tôi điên thì cũng chỉ vì em mà điên cuồng thôi.” Hắn đi theo cô tới gần thành bể cũng không ngăn cản cô lên bờ. “Cùng tôi nhé.”

“Tôi bơi đủ rồi. Anh tự mình bơi đi.”

“Không ai nói đến bơi lội ở đây cả.” Dứt lời, không cho cô thời gian phản ứng, Nghê Thượng Thuận áp lại gần cô, thân hình cao lớn vây lấy cô ở thành bể, cúi đầu hôn chặt hõm gáy cô, nháy mắt trên người cô đã xuất hiện vệt đỏ ửng.

“Giúp tôi đi.” Hắn há miệng ngậm chặt vành tai cô. Hắn biết đó là vùng mẫn cảm của cô nên tận lực khiêu khích cô, dụ hoặc cô.

“Đừng! Tối hôm qua tôi và anh đã… rất lâu rồi.” Cô muốn cự tuyệt nhưng cơ thể không nghe theo mệnh lệnh, bởi vì hắn giở trò xấu khiêu khích nhược điểm của cô, làm tai cô rất ngứa, khí lực trong nháy mắt như bị mất hết, muốn đẩy hắn ra nhưng cũng không đủ sức.

“Đó là chuyện của ngày hôm qua.” Nụ hôn của hắn bắt đầu trượt xuống dưới, đi tới sau gáy cô, hô hấp dồn dập. “Chuyện hôm nay mới bắt đầu, vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”

“Nhưng…” Làm sao bây giờ? Chính cô cũng không biết, chỉ cảm thấy cơ thể chậm rãi nóng dần lên.

“Hư…” Hắn ngừng hôn môi, đem hơi thở phả vào cánh môi cô, ánh mắt nóng rực lửa khóa chặt lấy cô, muốn kéo cô cùng tiến vào dục vọng sâu thẳm.

Hắn khao khát có được cô.

Không chỉ khao khát cô, hắn còn mê hoặc cô, muốn cô cũng như hắn, khao khát hắn, đó mới chính là điều hắn thực sự muốn.

Hắn đã thành công.

Không chịu nổi sự mê hoặc của người đàn ông này, Lục Lộ không nhịn được, đầu lưỡi chủ động vươn lên môi hắn.

Nghê Thượng Thuận cố gắng áp chế cảm xúc không đáp trả nụ hôn của cô, tùy ý cô vờn quanh đôi môi mình. Hắn lén lút tiến về phía trước, lại tiến lên một chút nữa cho tới khi thân thể hai người dính chặt vào nhau không còn khe hở.

Da thịt tiếp xúc làm nhiệt độ trong nháy mắt càng dâng cao, dục vọng dâng trào. Những va chạm hiện giờ không thể thỏa mãn cô, cô muốn cuồng nhiệt hơn nữa cùng những va chạm thật sâu.

Dè dặt, thẹn thùng tới bây giờ cũng không phải tính cách của cô. Thân thể mới là chân thật nhất.

Cô hiểu hắn rất rõ, biết hắn cố ý mê hoặc cô, dùng sự tự tin về sức quyến rũ không người nào địch nổi của hắn. Một chiêu này thật hữu dụng, bởi cô đã trúng chiêu.

Rốt cuộc vẫn không thể kiên nhẫn thêm nữa, cô cuồng dã mút vào đôi môi của hắn, chủ động vươn hai tay gắt gao ôm cổ hắn, hai chân ở dưới nước cũng giơ lên cao quấn chặt lưng của hắn, làm hai bộ phận mẫn cảm của hai người khẽ chạm, khiến cô cảm nhận rõ ràng biến hóa của hắn.

Nhiệt độ của hắn tăng vọt, ở thời khắc cô động tình, hắn cũng bắt đầu những động tác mãnh liệt. Miệng lưỡi phủ kín, bàn tay to lặng lẽ cởi bỏ bikini trên người cô.

Trong nước hai thân thể lõa lồ, động tác bên dưới càng lúc càng càn rỡ.

Lưỡi Nghê Thượng Thuân linh hoạt không ngừng dao động trong miệng Lục Lộ. Dưới đáy nước, ngón tay dài xuyên qua hoa kính ướt át nóng bỏng, tham lam không chịu bỏ qua, bởi quá si mê thân thể cuồng dã hừng hực ngọn lửa dục vọng của cô, lại nghe được giọng nói mềm mại đáng yêu khác hẳn lúc bình thường từ miệng cô thốt ra.

Bây giờ hắn vô cùng hưng phấn, bởi người phụ nữ độc lập và đầy lý trí này, chỉ trong thời khắc này mới để hắn khống chế. Tự tôn nam nhân của hắn tựa như được nâng cao lên vô cùng ở giây phút hắn lấp đầy cô.

Lục Lộ không thể tập trung đáp lại nụ hôn của hắn, chỉ có thể để mặc hắn cùng hắn trầm luân. Miệng vô ý thức phát ra thanh âm yêu kiều. Khoái cảm trong cơ thể cứ thế tích tụ lại, không biết bao giờ sẽ bùng nổ.

“Lộ Lộ của tôi. Bất kể cùng em hoan ái bao nhiêu lần, nhiệt tình của em luôn khiến tôi phải điên cuồng.” Ngón tay dài cảm nhận hoa kính chặt chẽ co rút lại, hô hấp của cô càng lúc càng kịch liệt, chứng tỏ cao trào của cô sắp tới, cô vẫn mẫn cảm như vậy.

“Ân…” Cô khó nhịn rên rỉ, dùng sức khẩn cầu hắn.

“A…” Cảm nhận thấy khát cầu mãnh liệt của cô, tự tôn nam nhân của Nghê Thượng Thuận được thỏa mãn, cho nên không tiếp tục làm Lục Lộ khó chịu mà trực tiếp thỏa mãn cô.

Rút ngón tay ra, chắn giữa hoa kính giờ đây là cự vật nóng bỏng. Tại thời điểm đâm vào hoa huyệt, Nghê Thượng Thuận đồng thời cúi đầu che lại đôi môi Lục Lộ, làm cho tiếng kêu của cô chỉ còn là thanh âm rên rỉ mơ hồ.

Không thể bừa bãi kêu lên, từ sâu trong yết hầu cô thoát ra tiếng thở gấp, trong lòng thầm kêu tên hắn, đem tình yêu mãi mãi không thể nắm giữ thổ lộ ngay tại lúc hai người tiếp xúc thân mật nhất. Chỉ có như thế, cô mới cảm giác mình có được hắn.

Hắn ở trên người cô mạnh mẽ đâm sâu vào, không khí xung quanh hai người cuộn trào, đem cả hai đẩy lên cực hạn đam mê.

Cuối cùng tại thời điểm cơ thể cô bắt đầu mạnh mẽ chấn động, hắn giải thoát đôi môi cô, tùy ý cô cất tiếng kêu, chứng tỏ tình triều của cô bùng nổ, nhưng… Còn chưa kết thúc đâu!

“Ân a…” Tình triều trong nháy mắt bị đẩy đến điểm cao nhất, khiến hai tay đang ôm chặt người phía trên của Lục Lộ không khống chế được. Mười ngón tay đâm sâu vào lưng Nghê Thượng Thuận nhưng hắn vẫn không dừng lại chút nào, tiếp tục va chạm. Mặc kệ cô rên rỉ không ngừng, hắn cũng không thể buông tha cô.

“A…Dừng, dừng lại đi…” Cô không thể suy nghĩ, chỉ nghe theo bản năng phối hợp với hắn.

Nhưng hắn nhận định rằng đây không phải là cực hạn lớn nhất cô chịu được, hắn tiếp tục mạnh

mẽ đòi hỏi, muốn duy trì cao trào của cô.

“Ngô…” Không chỉ là toàn thân run rẩy, thậm chí Lục Lộ có thể cảm nhận được chỗ sâu trong hoa tâm của mình đang không ngừng rung động, cô thật sự không được.

Hàm răng cô cắn chặt, hai mắt cũng nhắm lại, xem ra đã chịu đến cực hạn lớn nhất.

Mạnh mẽ thẳng tiến. Sau một lần đâm vào thật sâu, Nghê Thượng Thuận ôm chặt cô cùng cảm thụ khoái cảm ập tới. Hắn đỡ lấy cơ thể cô, không cho cô ngã xuống nước.

“Mở mắt ra nhìn tôi.”

Lục Lộ thở hổn hển, mở đôi mắt còn đọng lại nước trên lông mi dài. Dư âm cao trào vẫn tràn ngập trong cơ thể cô, thật lâu không tan biến, nguyên nhân bởi bộ phận nóng rực của hắn vẫn chưa rời khỏi.

Còn chưa buông tha cô sao?

Phát hiện ra suy nghĩ trong mắt người phụ nữ này, Nghê Thượng Thuận nhếch môi, lộ ra nụ cười tà nịnh trời sinh.

Hắn vỗ về khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của Lục Lộ, con người màu đen khóa chặt trên người cô, tựa như cái nhìn của một người thợ săn quyết không bỏ qua cho con mồi.

“Từ giờ đến nửa đêm còn một khoảng thời gian rất dài, đừng làm cho tôi thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.