Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Chương 38: Chương 38




Hắn ko nói đc nữa lời..hắn chỉ có thể nhìn nó vs 1 ánh mắt..sửng sờ...hoặc ngạc nhiên trước câu nói của nó..

Hắn là ai sao?Nó nói như thể là chưa từng wen biết hắn..nó có những cử chỉ rất kì lạ vs hắn..hắn để ý hết..và hắn đang muốn điên lên...khi phải chứng kiến cảnh này...

"Em đừng đùa...anh ko có thời gian giỡn đâu?"-Hắn lay nó.

"Anh đang nói gì thế..buông tôi ra..anh làm tôi đau?"-Nó vướn vai lên tay kia cố tháo gở vòng tay hắn ra khỏi người..khuôn mặt nhăn nhó..

"...Em..."-Hắn như chết đứng...

"Xin lỗi...anh là..."-Ông bác sĩ chau mắt lại nhìn hắn vs ánh mắt dò hỏi...

"Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy...?"-Hắn trả lời 1 cách bình thản...

Nhưng lời nói của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng đều há mồm ra...lại xuất hiện 1 vị hôn phu...những nữ y tá...rồi tới ông bác sĩ..cuối cùng là nó đều ngỡ ngàng trước câu nói đó..

Thật sự trong đầu nó bây giờ có 1 vùng đen...che lắp mọi thứ...nó ko nhớ và nhận thức ra..ai là ai?Nó rất muốn nhớ lại..những wá khứ...nhưng có lẽ nó ko cho phép bản thân nó...

Nhìn cử chỉ của họ..hắn đều biết là họ sẽ ko tin nhưng hắn ko cần..hắn chỉ cần nó biết là..nó sẽ là vợ của hắn..nhưng có lẽ nó ko tin..ánh mắt nó đã nói lên điều đó...

Hắn cảm thấy bực..hắn wát lên:-"Cô ấy tại sao lại bị như thế này hả ...ông cứu người kiểu đó đấy à!!"

Khiếp hải trước ánh nhìn của hắn...ông ta như đớ họng...ông chẳng hiểu gì cả..lúc kà 1 ông chồng sắp cưới...nay lại xuất hiện thêm 1 người nữa..vậy đâu mới là chồng thật sự...

"Nhưng...nhưng ko phải anh Tuấn mới là..."

"Cậu ta chỉ là kẻ mạo danh thôi!!"-Hắn gườm lên.

Bây giờ ông bác sĩ cảm thấy đảo lộn mọi việc..khó hiểu cho tình yêu tuổi trẻ bây giờ ông lắc đầu ...rồi mời hắn vào phòng giải thích bệnh tình của nó..

Ba mẹ nó ko hay biết tin con gái mình bị nạn cho tới khi hắn thông báo cho ông bà biết..họ rất sock trước tin này...từ khi về đây..nó luôn vào viện..bây giờ nó lại mất trí..

Ba mẹ nó cứ nghĩ rằng nó đang hạnh phúc bên hắn...nhưng ko ngờ..họ nữa trách hắn..nhưng cũng ko thể trách lâu..vì điều này..họ thừa biết hắn ko muốn...

Mỗi ngày hắn đều đến thăm nó..hắn chỉ mang đầy hi vọng..nó sẽ nhớ ra hắn là gì của nó..nhưng 1 lần đến là 1 lần thất vọng tràn trề..ba mẹ nó dù có giải thích..nhưng nó vẫn ko tin..

Hắn ko ngờ nó lại cứng đầu và ương bướng hơn cả hắn..đây là con người thật của nó sao?Có thể nào vì yêu hắn..mà nó ko thể bộc lộ con người mình..vì phải trải wa bao rào cản..nó đã tự mình tạo ra vỏ bọc...

..

Tối đêm đen đến..nó cảm thấy sợ...nó có cảm giác gần gủi thân thiết vs hắn lắm..nhưng có 1 khoảng cách nào đó..ngăn cản nó..tội lỗi..hay là vì lí do gì...nó ko nhớ ra nỗi..cái wái gì kiềm nó lại...

No cứ ngẩn người ra trong dòng suy nghĩ mà biết là ko đưa nó tới đâu..hắn là ai...hình ảnh wen thuộc..mỗi lần nhắc đến hắn..nó như nhói cả con tim vậy..

Nó bây giờ mong sao nó có thể về nhà..và may mắn sẽ mỉm cười vs nó...nó sẽ nhớ ra mọi việc...nhẹ nhàng nó vuốt mái tóc lên...mong rằng..mọi chuyện sẽ như nó nghĩ....

..Sáng rồi..và nó bắt đầu thấy ánh nắng đang chiếu rọi con người nó..đang thúc đẩy mọi giác wan con người nó..đang chăm chăm nhìn mọi thứ..nó cười toe lên như vừa thoát khỏi địa ngục..

Nó sợ phải mỗi đêm ở trong bệnh viện...giờ thì khác..nó sẽ về nhà..và người hộ tống nó ko ai khác chình là hắn...Nó ko mấy khó chịu..nó đc ngồi băng ghế sau..nhìn ánh mắt hắn wa ô cửa kính,nó như bị mê hoặc...

"Hôm nay em cảm thấy thế nào?"-Hắn cười nhìn nó..

"..."-Nó ấp úng im lặng..hắn cười nhìn thật đẹp...

"Sao con ko trả lời?"-Mẹ nó vuốt ve nó..hỏi.

"...Đúng đấy...con gái.."-Bố nó dịu dàng nhắc nó..

Họ ko hiểu gì cả..nó rất muốn..nhưng sao khó wá...cứ nhìn hắn..là nó như khúc gổ vậy...e thẹn chăng?nhưng nó cũng vô duyên thật..nó phải có một câu trả lời chứ...nghĩ thế nó trả lời vs chất giọng nhỏ..dịu...

"Vâng..."-Nhắm mắt lại..nó đáp..

Hắn nhìn nó cười nhẹ..ngang wa...1 con đường..nó như ngừng đọng...đầu óc nó như đang làm việc..trí nhớ mập mờ trong nó..ngôi trường Tây Phong..nghe sao wen thuộc wá..

Nó ôm chầm lấy đầu...nó thấy có 1 hình bóng nào đó..cố nhớ ..nhưng nó ko thể vì chiếc xe đã lướt wa ngôi trường rồi..way đầu lại..nó la toáng lên..

"DỪNG XE"

Thắng gấp hắn way đầu lại..thì thấy nó đang chạy đi đâu mất..nó đang nhớ lại chăng...Nó đã nhớ dần ra rồi...hắn vui sướng nhìn nó..hình ảnh nhỏ bé nó đang dần bước trên ngôi trường đầy kỉ niệm...

Nó nhìn ngồi trường ..1 buổi sáng vắng lặng..ngôi trường yên tĩnh...thoắt thoắt no thấy hàng lá xanh rơi..nó nhíu mày lại..nhớ...đến cái gì đó..đúng rồi..cũng như bây giờ..nó đã gặp..hắn...gặp 1 tên kiêu ngạo....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.