Chân Trời Góc Bể

Chương 24: Chương 24: Thủy triều lên xuống




Trở về sau chuyến đi biển, Lâm Quân Dật bận rộn lo cải tổ công ty, ngày nào cũng về rất muộn.

Tôi không thể giúp gì cho anh, ngoài bật đèn phòng khách, ngồi đợi anh về, pha cho anh cốc sữa nóng...

Hôm nay, Lâm Quân Dật cần bàn chuyện với Âu Dương Y Phàm, bảo tôi đi đón Tư Tư. Tư Tư vừa về nhà, chạy ngay đến phòng đọc sách, khe khẽ đẩy cửa, vào phòng ngó quanh một lúc, lại chạy một vòng khắp nhà, cuối cùng ngồi xuống đi văng bẻ ngón tay, không nói một lời.

tôi ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười vuốt ve tóc nó, hỏi: “Tư Tư nhớ bố à?”

“Lúc nào bố mới về?”

Tôi đưa di động cho nó, chỉ vào phím replay nói: “Khi nào nhớ bố, con ấn phím này, nói cho bố biết là con nhớ bố.”

Nó dùng ngón tay ấn mạnh, ngước nhìn tôi, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, đầy mong đợi.

Tiếng Lâm Quân Dật từ đầu dây bên kia: “Băng Vũ.”

“Bố.” Tư Tư nghe thấy tiếng anh, hớn hở reo: “Bố.”

Tiếng gọi vang khắp nhà khiến đầu máy bên kia im lặng chỉ nghe thấy hơi thở.

“Bố ơi, khi nào bố về? Tư Tư nhớ bố lắm.”

“Bố sẽ nhanh về thôi, Tư Tư có muốn ăn ke không? Bố mua cho.” Giọng anh run run rất rõ.

“Thật không bố? Cám ơn bố.”

Đêm đó đã rất khuya vẫn không thấy anh về, Tư Tư ngồi trên di văng nhất định dòi đợi anh, mắt díp lại, vẫn không chịu đi ngủ.

“Tư Tư, bố bận lắm... đừng đợi bố nữa.”

Nó chạy đi lấy điện thoại, nhấn nút, chỉ vang lên hồi chuông dài, không ai trả lời.

Tôi đang định an ủi nó thì bỗng có người nhấc máy.

“A lô.” Tiếng người trong máy không phải Lâm Quân Dật, bống có dự cảm không lành, tôi vội giật điện thoại.

“A lô. Quân Dật...”

“Quân Dật đang trong phòng phẫu thuật.” Là giọng của Âu Dương Y Phàm. “Anh ấy đang ở bệnh viện X.”

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, cả thế giới như trôi đi rất xa.

Tư Tư ra sức lay tôi, nói gì với tôi, tôi đều không nghe thấy, trong tai chỉ có tiếng ù ù réo ầm.

Tôi không biết mình đã đến bệnh viện như thế nào.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng kín, ánh đèn đỏ cứ như máu tươi tuôn chảy, nhìn mãi, nhìn mãi, xung quanh biến thành màu đen, tăm tối như địa ngục.

Tôi không rơi một giọt nước mắt, không phải vì qua cứng rắn mà vì không khóc nổi.

Tư Tư hình như cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cắn môi nhìn tôi, tay run run túm chặt áo tôi.

“Đừng lo, Quân Dật chỉ bị bệnh dạ dày, không nguy hiểm đến tính mạng.” Tôi còn không nhận ra giọng nói của ai, cố gắng mở to mắt nhìn rất lâu, mới phát hiện Âu Dương Y Phàm đang đứng trước mặt.

Tôi nắm chặt tay Y Phàm, hỏi dồn: “Sao lại thế? Sao lại thế?”

“Bệnh dạ dày của Quân Dật rất trầm trọng, hồi ở Mỹ, luôn có một bác sĩ kiểm tra định kỳ, theo dõi, kiểm soát bệnh tình. Gần đây, tình hình trở nên rất xấu, bác sĩ khuyên anh ấy nhanh chóng làm phẫu thuật... Nhưng do công ty xảy ra chuyện, mãi không thu xếp được thời gian.”

“Anh ấy... tại sao không chịu nói với tôi?” Toàn thân tôi đột nhiên nặng trĩu, hai chân mềm oặt, không thể đứng nổi, tôi rất mệt, rất mệt.

Mệt đến nỗi không nhìn thấy hi vọng cuộc đời.

Một tiếng nói từ phía sau vang lên: “Diêu tiểu thư, lần này cô hài lòng rồi chứ?”

ngoái đầu, nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích, tôi chỉ nhìn, không nói một câu, bởi vì mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Âu Dương Y Phàm đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ chuyện gì khác, ngồi nghỉ một lát đi.”

Tôi gật đầu, lúc đi qua Lâm Nhĩ Tích, thấy cô ta căng thẳng, kinh ngạc nhìn Âu Dương Y Phàm, ôm vai tôi.

Ôi phụ nữ. Tại sao luôn để mất rồi mới phát hiện ra mình đã đánh mất thứ quý giá nhất...

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị bác sĩ ngoại quốc và một ông lão khoác áo blu trắng bước ra, ông ta cúi đầu, không nhìn rõ mặt, chỉ thoáng thấy những nếp nhăn hằn sâu trên trán.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?” Tôi lập tức buông tay Tư Tư, chạy tới trước mặt bác sĩ hỏi. Ông ta hình như không biết tiếng Hoa, nhưng nhìn vẻ lo lắng của tôi có thể đoán tôi định hỏi gì, trả lời bằng tiếng Anh: “Chúng tôi vừa gây mê cho bệnh nhân, chuẩn bị phẫu thuật. Đừng lo, cuộc phẫu thuật sẽ thành công.”

Ông lão liếc nhìn tôi, lại nhìn Tư Tư sau lưng tôi, dùng tiếng Anh nói với bác sĩ, nghe khẩu khí có lẽ chính là ông nội “trăm nghe không bằng một thấy” của Lâm Quân Dật.

Họ nói toàn những thuật ngữ y học, tôi không hiểu hết, đại để vị bác sĩ kia nói bệnh tình của Lâm Quân Dật không mấy lạc quan... bởi vì gia đình anh có tiền sử bị ung thư.

Lâm Lạc Hòe dừng bước, bàn tay chống gậy run bần bật, cái lưng chầm chậm cúi xuống của ông đã không còn khí phách hô phong hoán vũ ngày xưa.

Lâm Nhĩ Tích bước nhanh đến đỡ ông ta: “Ông... ông không được khỏe, xin đừng lo lắng quá.”

Bác sĩ thấy ông thở dốc, cũng khuyên không nên lo lắng, tình hình cụ thể phải đợi phẫu thuật xong, giám định bệnh lý mới có thể xác định rõ...

Lâm Lạc Hòe nhanh chóng trấn tĩnh, đôi mắt nhăn nheo vẫn tinh anh và quyền lực. “Nhĩ Tích, cháu lập tức đi mời tất cả những bác sĩ chuyên khoa ung thư nổi tiếng nhất thế giới đến đây.”

Âu Dương Y Phàm nói ngay: “Để cháu.”, rồi vội vàng quay đi.

“Mẹ ơi.” Tư Tư lắc tay tôi, đôi mắt to tròn hoảng hốt của nó ngước nhìn tôi. “Bố bị làm sao?”

Tôi cúi xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt đầy sợ hãi của nó, cố nở nụ cười: “Bố mệt con ạ, bác sĩ nói bố cần nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Vâng.” Con bé gật gật đầu.

Tôi chỉ dãy nghế ở hành lang: “Mẹ con mình đừng quấy rầy bố, ngồi đây đợi bố ngủ dậy, được không?”

“Vâng.” Con bé ngoan ngoãn trèo lên nghế ngồi.

Tôi mệt mỏi rã rời, chống đầu gối đứng dậy, vừa ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm lạnh của Lâm lạc Hòe. Ông ta không già như tôi hình dung nhưng trông thăng trầm hơn tôi nghĩ, đôi mắt cô đơn đầy lý trí sau khi trải qua một cuộc đời khúc khuỷu, thăng trầm.

Nhân vật lừng danh được hun đúc bởi bảy mươi năm gian khổ truân chuyên đó không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng nhìn ông ta, tôi không cảm thấy ông là một nhà kinh doanh quyền lực, một huyền thoại của giới đầu tư cổ phiếu, cũng không phải bậc trưởng bối bảo thủ mà là một ông già qua tuổi hoa niên, năm tháng để lại nếp nhăn không thể xóa giữa trán, đường đời trắc trở tạo nên vẻ cương nghị trong ánh mắt. Một ông già như vậy, bất luận ông làm gì, tôi cũng không thể nào hận ông.

Trời xanh thật nghiệt ngã với ông, đối với ông già gần đất xa trời, không nỗi đau thương nào lớn hơn nỗi đau phải tiễn đưa đứa con trai chết trẻ, lại biết tin cháu nội mới hai mươi mấy tuổi đã mắc bệnh nan y.

Đêm đen, đèn sáng.

Tư Tư gối đầu vào đùi tôi ngủ, tôi vẫn đang đợi, đợi cánh cửa kính trước mặt mở ra lần nữa.

Tôi tin anh sẽ sống, bởi anh không có quyền ra đi...

Không biết đã bao nhiêu thời gian, Lâm Lạc Hòe cũng ngồi đợi như tôi, đột nhiên lên tiếng: “Quân Dật nhờ tôi nói với cô, nó sẽ không bỏ cô và đứa bé...”

Giọng của ông không phải thông báo đơn thuần, dường như mang theo cả nỗi thương cảm.

Tôi nhìn ông mỉm cười: “Dạ, cám ơn.”

Anhs mắt ông chuyển sang dừng trên mặt Tư Tư: “Con gái của Quân Dật phải không?”

“Vâng.”

“Bốn tuổi chưa?”

“Mấy hôm nữa là tròn bốn tuổi.”

Khóe miệng ông khẽ giật giật, dưới ánh đèn hành lang sáng choang, ánh mắt ấy mỗi lúc một dịu hiền, ấm áp.

“Nghe nói cô và Quân Dật cùng lớn lên trong cô nhi viện?”

Tôi ngạc nhiên nhìn ông, không hiểu sao ông hỏi chuyện đó.

“Xin lỗi, tôi đã cho người điều tra cô.”

Rất ohuf hợp với phong cách cỗ hữu của ông ta, mặc dù có chút càm giác đời tư bị xâm phạm nhưng tôi khâm phục thái độ khách quan, tôn trọng sự thực của ông ta.

“Năm mười lăm tuổi, để có tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi, cô đã bán hết tài sản, vay nợ khắp nơi. Sau khi bà ấy qua đời, vì sao cô không học tiếp lại đi làm phục vụ trong khách sạn?”

“Cháu phải trả nợ.”

“Trả hết chưa?”

Tôi hít từng hơi khó nhọc, rất muốn ông ta đừng hỏi nữa, nhưng tôi biết, đây là cách duy nhất để nói rõ với nhau: “Ngoài một số ít người, những người khác đều không lấy tiền của cháu.”

“Năm mười tám tuổi cô thi đõ vào trường kỹ thuật, đồng thời làm bán thời gian ở khách sạn, cuộc sống vất vả, khó khăn, người ta nói trong thời gian ấy ông chủ khách sạn theo đuổi cô rất lâu, nhưng cô lại đi sống chung với một gã trai không xu dính túi...” Ông nhìn thẳng vào tôi, hỏi: “Gã trai đoa là Quân Dật phải không?”

“Vâng.”

“Cô cậu ở chung với nhau ba tháng, cô bống dưng bỏ đi.”

Tôi liếc nhìn Lâm NHĩ Tích đang vô cùng bất an đứng cạnh ông ta. “Bởi vì khi sống với cháu, anh ấy rất khổ. Cháu tận mắt nhìn thấy anh ấy quỳ khóc dưới đất... Là một người đàn ông nghị lực, không đau khổ cùng cực, anh ấy sẽ không rơi nước mắt.”

Lâm Lạc Hòe sững sờ hồi lâu, không hỏi gì nữa.

“Đã rời bỏ nó, tai sao cô còn sinh đứa bé?”

“Cháu đã lên bàn chuẩn bị phá thai, nhưng cuối cùng lại xuống... không vì lý do cao cả nào hết, chỉ vì khi đó, cháu rất nhớ Quân Dật.”

“Cô có hận Quân Dật không?” Giọng ông ta hiền hòa hơn nhiều.

“Có”, tôi bình tĩnh trả lời. “Nhưng chỉ có ba lần, ngày cháu từ bàn phẫu thuật phá tha bước xuống, ngày Tư Tư ra đời và ngày Tư Tư biết gọi bố...”

“Tại sao cô không tái hôn, cũng không quan hệ với người đàn ông khác?”

“Vì ngoài anh ấy, không có người đàn ông nào hiểu thế nào là yêu.”

“Yêu?” Ông ta cười, có chút giễu cợt. “Coi tình yêu là tất cả cuộc đời, vì tình yêu bất chấp tất cả, ngay tính mệnh cũng có thể từ bỏ... Như thế gọi là biết yêu?”

“Đói với ông, cái đó gọi là ngu xuẩn, bởi vì ông có tất cả, ông đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng, được thiên hạ sùng kính. Nhưng đối với một ngư[ì không bố không mẹ, không người thân, lớn lên trong sự dè bỉu, khinh khi của người đời, yêu là khát vọng duy nhất. Không đạt được thì không dám theo đuổi, đạt được rồi thì vạn phần trân trọng, chỉ sợ mất đi...” Câu cuối cùng đã nung nấu trong lòng tôi rất lâu, cuối cùng tôi cũng nói ra được. “Đó chính là nguyên nhân anh ấy bằng lòng ở bên ông, bằng lòng chấp nhận mọi xếp đặt của ông.”

“Ờ...” Ông gật gật đầu. “Con mắt nhìn phụ nữ của Quân Dật hơn bố nó nhiều.”

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta. Không ngờ ông ta dễ dàng chấp nhận tôi như vậy. Về sau mới biết, cách nhìn nhận của ông đối với tôi hoàn toàn thay đổi là bởi vì từ lâu ông đã biết chuyện Lâm Nhĩ Tích gọi điện cho tôi, câu trả lời khiêm nhường của tôi khiến ông hết sức bất ngờ.

Bình minh lên, ánh sáng rực rỡ không chịu nổi cô đơn trong đem phá tan bóng tối chiếu xuống nhân gian.

Sự luân hồi của bình minh và hoàng hôn cũng giống như thăng trầm của cuộc đời, không thể nào tránh khỏi...

Ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, dạ dày Lâm Quân Dật bị cắt bỏ ba phần tư. Lúc được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt anh không còn chút sắc máu.

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, hàng mi anh động đậy. Khi nhìn thấy Lâm Lạc Hòe và Lâm Nhĩ Tích ngồi bên cạnh, khóe miệng anh khẽ cử động, cười rất lạnh.

“Quân Dật...” Tôi lắm tay anh khẽ gọi, bao nhiêu lời định nói với anh, nhưng thấy anh như vậy, lại không nói được một câu nào.

Anh nắm chặt tay, khó nhọc mỉm cười, mơ màng nói: “Bác sĩ bào dạ dày anh sau khi phẫu thuật se không đau nữa, sau này không cần em uống rượu thay anh, kẻo Y Phàm lại coi thường anh...”

Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt cứ tuôn, từng giọt rơi xuống bàn tay chúng tôi đan vào nhau.

Sau đó, tôi nắm tay anh, khóc không thành tiếng: “Em hận anh. Hận anh. Không có anh, mẹ con em sẽ sống ra sao...”

“Anh nói rồi, anh sẽ không buông tay em nữa...”

Anh không buông tay tôi.

Yêu không buông, hận cúng không buông.

Sống không buông, chết cũng không buông.

“Tại sao anh không phẫu thuật sớm, công ty quan trọng hay tính mạng anh quan trọng?”

“...” Anh cười khổ sở.

Hôm đó, tôi không hiểu tại sao anh coi thường tính mạng bản thân như vậy, mấy ngày sau, khi thấy Lâm Lạc Hòe ngày nào cũng thảo luận với nhóm bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng về kết quả bệnh ký và phương án điều trị cho anh, tôi mới hiểu dụng ý thật sự của Lâm Quân Dật, anh dùng tính mạng mình để đánh cược, đánh cược tình cảm ruột thịt không thể chia cắt...

Tình cảm ruột thịt, càng những lúc tử biệt sinh ly càng gắn bó keo sơn không gì thay thế.

Tôi hỏi anh: “Anh có nghĩ, vạn nhất anh xảy ra bất trắc thì thế nào không?”

Lâm Quân Dật nói: “Anh thắng rồi.” Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ.

Cạnh bồn hoa bệnh viện, từng cánh hoa bay, rơi đỏ mặt đất. Tư Tư ngồi trên bồn hoa, hai chân thả xuống đu đưa, miệng líu lô một bài đồng dao. Lâm Lạc Hòe từ trong chiếc xe màu đen bước xuống, Tư Tư nhìn thấy, lập tức nhảy khỏi bồn hoa, cười hớn hở chạy ra đón ông.

Nhìn cái miệng cong lên của nó, có lẽ nó định gọi: “Ông...”

Lâm Lạc Hòe cúi xuống xoa đầu, nói gì đó với nó. Tư Tư ngẩng lên, mân mê bím tóc bé xíu, vẻ mặt rất băn khoăn.

Chị Lan đi đến, đang định nói với Tư Tư nhưng Lâm lạc Hòe khẽ lắc đầu ra hiệu, không cho chị nói.

Tư Tư bần thần mân mê bím tóc, bộ dạng rất tội nghiệp.

Lâm Lạc Hòe mỉn cười nói với nó vài câu, rồi đi vào bệnh viện, đến cổng lại ngoái nhìn. Tư Tư tay chống cằm ngồi cạnh bồn hoa vẻ suy tư.

Lâm Lạc Hòe cười, Lâm Quân Dật cũng cười.

“Em đoán xem Tư Tư nghĩ gì?”

Tôi thổi cốc sữa nóng trên tay, nói: “Tư Tư ngốc thế, nhất định bị câu hỏi của ông nội anh làm khó rồi.”

“Em có dạy nó gọi ông nội của bố thế nào không?”

Tôi sững người: “Ý của anh là... ông đã chấp nhận Tư Tư ?”

“Không , ông đã chấp nhận hai mẹ con.” Anh cười, tựa đầu vào giường. “Có một số chuyện không khó như mình tưởng.”

Cánh cửa bị đẩy ra, Âu Dương Y Phàm suốt ba ngày qua không thấy đâu đột ngột xuất hiện, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.

Lâm Quân Dật nhăn nhó ngồi dậy: “Thu mua thuận lợi chứ?”

“Một công ty bé tí, cổ phiếu mấy ngày liền rớt giá, anh nghĩ còn có vấn đề gì nữa? Tôi đã mua được ba mươi lăm phần trăm cổ phần rồi. Nếu anh chuyển nhượng số cổ phiếu của mình cho tôi, tôi sẽ là cổ đông lớn nhất. Bước tiếp theo chỉ là xát nhập, tái cơ cấu là xong.”

“Thuận lợi thế sao?” Quân Dật hoài nghi.

Ông ta ép anh đến nước này.” Âu Dương chỉ vào dạ dày anh. “Đâu có thể thực sự ép anh vào chỗ chết.”

“Chỉ mình ông ấy có thể ép chết tôi?! Có mang thư ủy quyền đến không?”

Âu Dương cười, lấy tài liệu trong cặp đưa cho anh.

Quân Dật đón lấy, chăm chú xem.

Âu Dương kéo ghế xích lại gần: “Hiện nay, công việc sáp nhập tôi thay anh toàn quyền xử lý, đợi khi anh khỏe lại, chúng ta tổ chức đại hội cổ đông, điều chỉnh lại quyết sách và cơ cấu của công ty.”

“Điều chỉnh?” Lâm Quân Dật ngồi thẳng dậy. “Cậu định giữ lại công ty đó sao?”

“Tôi đã tính kỹ, sau khi sáp nhập thành công, giá cổ phiếu sẽ tăng gấp đôi. Nếu tôi để anh quản ký công ty, giá trị cổ phiếu có thể tăng mạnh.”

“Chẳng phải cậu không thích kinh doanh đó sao?”

“Tôi không thích, cho nên quyết định để anh làm đại cổ đông, tôi chỉ việc ngồi nhà thu tiền.”

Lâm Quân Dật “hừ” một tiếng: “Bạn tốt nhỉ?”

“Phải thế chứ.”

Lâm Quân Dật nhanh chóng ký tên, xong xuôi không quên lườm Y Phàm một cái: “Vậy cậu vế nhà ngồi chờ khuynh gia bại sản đi.”

Nhìn Âu Dương Y Phàm tràn trề tự tin và Lâm Quân Dật không giấu nổi niềm vui, tôi phát hiện mình ngày càng yêu Lâm Quân Dật. một công ty đang trên bờ vực phá sản, anh không chỉ làm nó hồi sinh mà còn khiến nó thành công, lên sàn chứng khoán với một cái vỏ mới. E chỉ có mình thiên tài Lâm Quân Dật có thể bàn chuyện làm ăn trên giường bệnh. Hy vọng sau này anh sẽ không phải ngồi trên giường bàn chuyện làm ăn.

Thấy họ càng nói càng phấn khởi, tôi cũng không muốn làm phiền: “Hai ngừi cứ tiếp tục, em ra ngoài hít thở không khí một lát.”

Lâm Quân Dật gật đầu: “Đừng đi quá xa.”

Tôi ra khỏi phòng bệnh, đến thẳng phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc Lâm Lạc Hòe cũng đang ở đó, ông nhìn thấy tôi, gật đầu khách khí: “Ngồi đi.”

“Cám ơn. Cháu có thể xem bệnh án của Quân Dật được không ?”

Ông đưa bệnh án trong tay cho tôi.

Tôi run rẩy mở ra xem, những dòng chữ, con số kết quả xét nghiệm nhảy múa trước mắt, nhìn vào đó tim tôi đập thình thịch, dù không hiểu ý nghĩa thật sự của những thuật ngữ y học đó.

Ông nhìn vẻ bối rối của tôi, nói: “Kết quả hội chuẩn của các chuyên gia đầu ngành u bướu cho thấy, các tế bào ở một phần dạ dày của Quân Dật đã di căn thành ung thư, may đã phẫu thuật kịp thời, không tìm thấy tế bào ung thư trong máu, chỉ số khuếch tán của tế bào ung thư tương đối thấp, để đề phòng bất trắc, bác sĩ kiến nghị đợi sức khỏe Quân Daatjhooif phục hoàn toàn sẽ tiến hành điều trị hóa trị theo ba giai đoạn, cháu có ý kiến gì không ?”

Giọng ông rất thoải mái, giống như bác sĩ tư vấn cho người nhà bệnh nhân: “Xin tùy ông quyết định.”

“Vậy cứ theo phương án của bác sĩ.”

“Ông có thể cho cháu biết... hóa trị có thể chữa khỏi bệnh của anh ấy không ? Sau này có tái phát không ?”

Ông thở dài, nếp nhăn giữa trán càng sâu: “Nguy cơ đó khoảng năm mươi phần trăm... Nhưng bệnh này có liên quan rất lớn tới tâm lý người bệnh, một số chuyên gia cho rằng Quân Dật trẻ như vậy, tế bào đã di căn thành ung thư, yếu tố di truyền không phải là nguyên nhân chính, mà do mấy năm nay nó chịu quá nhiều áp lực, tinh thần bị ức chế quá lâu. Nếu cuộc sống của nó được như ý, khả năng tái phát sẽ giảm bớt. Nhưng tính cách Quân Dật quá gan lì, chuyện gì cũng giấu trong lòng.”

“Cháu hiểu, cháu sẽ không yêu cầu anh ấy điều gì.”

“Tôi không có ý đó.” Ông nhìn ngón tay đeo nhẫn của tôi. “Nó là cháu tôi, tất cả những gì tôi làm đều vì nó, nhưng nó không hiểu...”

“Sớm muộn anh ấy cúng hiểu...” Tôi nói. “Nỗi khổ tâm của ông, anh ấy sẽ hiểu.”

Lâm Lạc Hòe bám vào ghế, đứng dậy, chầm chậm lắc đầu, ra khỏi phòng: “Bây giờ tôi chỉ mong nó sống, những thứ khác đều không quan trọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.