Chân Tâm Thác Phó

Chương 11: Chương 11




Di động không ngừng chấn động, một bàn tay tùy ý vung lên, nó liền trực tiếp rơi xuống đống quần áo. Tống Tâm Nhiên đầu đau muốn nứt ra kéo chăn đem đầu che lại.

Nửa ngày, mới cảm thấy không thích hợp. Trong chăn không chỉ có một mình anh, phía sau lưng còn đang dán sát một thân thể trần trụi ấm áp khác. Miệng khô lưỡi khô, hơn nữa yết hầu cũng đau đớn, không thể tiếp tục ngủ được nữa.

Gian nan bò lên liếc mắt ra phía sau, quả nhiên là Thi Dật. Tống Tâm Nhiên nhìn Thi Dật hơn nửa ngày mới lắc lắc đầu đứng dậy xuống giường. Hai chân vừa mới đặt xuống đất, liền nhìn thấy giữa hai bắp đùi đỏ một mảng mang theo đau đớn cùng nóng rát.

Tống Tâm Nhiên nhắm mắt, ảo não phun ra một hơi. Đứng dậy tùy ý nhặt cái quần lên mặc vào.

Đem di động rớt trong quần áo nhặt lên, anh nhỏ giọng đi ra khỏi phòng. Thuận tiện lấy hộp thuốc trên bàn cơm, châm một cây.

Đi đến phía trước cửa sổ sát đất kéo rèm ra, ánh sáng bên ngoài liền chiếu vào, là một ngày đẹp trời.

Thuốc mới chỉ hút một hơi, liền tùy ý kẹp ở trong tay, điện thoại gọi đi không bao lâu bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi.

Tống Tâm Nhiên đặt tay trên lan can, tùy tay gạt gạt khói bụi, ách thanh âm nói: “Chuyện gì?”

Phương Hòa:“Một vị tiên sinh họ Hàn đến đây tìm anh nói là Phan thiếu gia giới thiệu.”

Tống Tâm Nhiên:“ Tôi biết rồi, cậu trước tiên tiếp đón anh ta tôi lập tức sẽ tới.”

Anh đứng ở ban công nhìn ra xa, gió lạnh làm thân trên không mặc gì một trận rùng mình. Nhưng anh lại muốn cho gió lạnh thổi cho bản thân tỉnh táo một chút. Chờ hút xong một điếu thuốc, trên người anh bỗng nhiên được khoác thêm một kiện áo ấm, hơi ấm rất nhanh lan tràn khắp cơ thể.

Tống Tâm Nhiên quay đầu nhìn lại, Thi Dật sắc mặt thản nhiên, đem áo khoác kéo kéo che lại người anh:“ Sao không mặc quần áo cho cẩn thận một chút!”

Tống Tâm Nhiên miễn cưỡng cười cười, lùi về sau một bước:“ Tôi muốn đến công ty, hôm nay anh không cần đi làm, ở nhà đi.”

Thi Dật:“ Thế này không được...”

Tống Tâm Nhiên: “Ở nhà đi.”

Cường ngạnh phân phó xong, cũng không quản biểu tình Thi Dật có chút ngạc nhiên. Tống Tâm Nhiên vội vàng vào phòng thay quần áo chuẩn bị xong, cầm tài liệu đầu cũng không quay lại liền ra khỏi nhà.

Cho đến khi lên xe rồi anh mới xụi lơ mà dựa vào trên ghế lái hồi lâu, đấm mạnh một cái vào tay lái mắng:“ chuyện này là thế nào, Tống Tâm Nhiênsao mày đến cả bản thân mình cũng không quản nổi nữa rồi.”

Như vậy không được, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ thành một món nợ hồ đồ. Tay anh có chút run rẩy lấy di động ra tìm số điện thoại Vu Văn, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn là bỏ xuống.

Tống Tâm Nhiên lần nữa gọi một cú điện thoại:“ Alo, Bác sỹ Lý...”

Tới văn phòng, trợ lý Phương liền tiến lên đón “Vị Hàn tiên sinh kia đã đợi rất lâu, Trần Duẫn đang tiếp đón anh ta.”

Tống Tâm Nhiên gật gật đầu, đem cặp tài liệu đưa cho Phương Hòa:“ cũng tốt, để Trần Duẫn tiếp đãi hắn một chút, hôm nay Thi Dật không tới làm, cậu nhớ giúp anh ấy trả phép, còn nữa đem phương án hợp tác với Khương thị lại đây.”

Anh bước nhanh đến phòng tiếp khách, đẩy cửa vào, khéo léo tươi cười:“ Hàn tiên sinh, xin chào.”

Người nọ đứng lên, cũng lễ phép vươn tay bắt tay anh. Là một người đàn ông dáng dấp không tồi, khí chất trên người lại vô cùng nội liễm.

Hàn Xuyên:“ Xin chào, Tống tiên sinh, tôi là...”

“ Tôi biết, Phan lâm đã nói qua với tôi rồi.” Tống Tâm Nhiên đưa tay nhận tập hồ sơ Phương trợ lý đưa qua, nhìn thẳng Hàn Xuyên khẽ cười nói:“ Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi muốn biết anh định khuyên tôi từ bỏ hợp tác với Khương Thị chuyển hướng qua bên anh như thế nào?”

Kết quả đối phương lại lắc lắc đầu: “Tôi không phải tới khuyên ngài từ bỏ, là làm cho ngài từ bỏ.”

Tống Tâm Nhiên: “Có khác nhau sao?”

Hàn Xuyên: “Đương nhiên, tôi chỉ là tới, cho ngài biết một ít tình huống về Khương Thị mà thôi.”

Một cái usb từ tay Hàn Xuyên đẩy lại, Tống Tâm Nhiên rất hứng thú nhướng mày. Anh giương mắt nhìn về phía Hàn Xuyên đang làm tư thế “mời“.

Tống Tâm Nhiên không tỏ ý kiến nhận lấy: “Trừ cái này ra Hàn tiên sinh còn có sự tình gì khác không?”

Hàn Xuyên:“ phương thức liên hệ tôi đã để lại, nếu Tống tổng cảm thấy hứng thú với cái usb này, tùy thời đều có thể tìm tôi.”

Tống Tâm Nhiên:“ Tôi hiểu.”

Chờ sau khi nhìn Hàn xuyên đi ra ngoài, Tống Tâm Nhiên quay đầu phân phó Phương Hoà: “Thay tôi hẹn Khương Lập đến Tây Hà Lâu.”

“Vâng.”

Tống Tâm Nhiên gật gật đầu vừa định đứng dậy Phương Hòa ở một bên nói: “Đúng rồi, quà sinh nhật của anh ngoài của Vu tiên sinh còn có một cái của Quách tiên sinh.”

Ba chữ cuối cùng thoáng tăng thêm ngữ khí Tống Tâm Nhiên lập tức phản ứng, có chút không thể tưởng tượng nói: “Quách Dật?”

“Đúng vậy.”

Tống Tâm Nhiên bước nhanh trở về văn phòng. Hai món quà an tĩnh nằm trên bàn.

Tống Tâm Nhiên cầm hộp quà của Vu Văn mở ra, kỳ thật anh để ý nhất chính là Quách Dật sẽ tặng anh cái gì. Nhưng trong lòng anh nhợt nhạt mà bất an, ngược lại không dám mở ra.

Hộp quà của Vu Văn rất tinh xảo, bên trong là một cái đồng hồ. Tống Tâm Nhiên nhìn đồng hồ thần sắc tối sầm lại, anh cũng từng định tặng Vu Văn một cái tương tự.... Aii, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Bên trong hộp còn có một tấm card, chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Trước đây Vu Văn tặng quà sinh nhật cho anh đều sẽ chuẩn bị thật tốt sau đó gửi chuyển phát nhanh tới. Thời điểm chuyển phát nhanh có thể chỉ định ngày gửi đi, không nghĩ tới năm nay Quách Dật cũng sẽ tặng quà cho anh, trời xui đất khiến thế nào lại khiến Thi Dật vẫn là Quách Dật tặng cho anh một phần quà như vậy.

Tống Tâm Nhiên nhẹ nhàng chậm chạp mà đem hộp quà của Quách Dật mở ra. Bên trong là một quyển sách nhỏ được gói lại trong chiếc khăn lụa. Biểu tình Tống Tâm Nhiên cũng không nhẹ nhàng, anh thậm chí là hơi hơi nhíu mày nhìn phần quà tặng này này.

Tống Tâm Nhiên trong trạng thái bản thân mình cũng không rõ là gì, mở quyển sách nhỏ kia ra.

Đó là một bản thảo thiết kế, bản thảo thiết kế phòng ở.

Tống Tâm Nhiên cầm lấy bản thảo kia, nhất thời mộng bức (kinh ngạc, chấn động,đứng hình, ngắn gọn chính là cạn lời =))) Đây là có ý gì, Quách Dật đang khinh bỉ phẩm vị thiết kế nhà cửa của mình sao? Nếu không phải, phần quà tặng này có chút quý trọng nha.

Kiến trúc sư vì mình đích thân thiết kế một bản, dù nghe như thế nào, giải thích ra sao, đều có một mặt ý vị rất lớn. Huống chi, đây là Quách Dật đưa, lại càng quỷ dị.

Anh cầm quyển sách mặt hớn hở, không thể phủ nhận đây xác thật là một phần quà tặng rất tuyệt. Hiện giờ anh không ở tại Thành Nam, liền có thể trang hoàng một phen.

Nhưng một tên đến cả tranh vẽ cũng không muốn cho Tống Tâm Nhiên xem, lại phí tâm tư làm cho anh một phần quà sinh nhật như vậy là sao.

Lúc anh ấy làm ra cái này với tâm thái như thế nào, nhưng cái chính là người đã sớm không còn ký ức, từ nơi nào hỏi được đây.

Phần quà tặng này của Quách Dật mang đến cho Tống Tâm Nhiên rất nhiều nghi vấn, anh gọi trợ lý Phương vào đem bản thiết kế đưa qua.

Phương trợ lý nhận lấy: “ Anh muốn sửa sang lại nhà sao? căn nhà ở Thành Công?”

Tống Tâm Nhiên:“ừm......”

Phương Hòa:“ được, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Tống Tâm Nhiên: “Từ từ, phương Hòa...... cậu cảm thấy phần quà này là có ý gì?”

Phương Hòa:“Quà sinh nhật.”

Tống Tâm Nhiên: “Cái này tôi biết, nhưng anh không cảm thấy phần quà này có chút quá nặng sao.”

Phương Hòa: “Quách tiên sinh thiết kế không ít tác phẩm, bạn bè anh ta cũng phần lớn đều làm thiết kế có lẽ chỉ là một phần quà bình thường mà thôi.”

Tống Tâm Nhiên: “Nhưng quan hệ giữa tôi và anh ấy không đến mức..., Aii, thôi không có gì, cứ như vậy đi.”

Phương trợ lý gật đầu ra ngoài, Tống Tâm Nhiên đem USB cắm vào máy tính. Cẩn thận mở file tài tiệu bên trong.

Tống Tâm Nhiên hẹn Khương Lập cuối tuần gặp ở Tây Hà Lâu, nếu buổi tối không có việc gì quan trọng anh liền tan ca sớm.

Mở cửa nhà ra, một khoảng tối om. Tống Tâm Nhiên mở đèn trong phòng không một bóng người.

Anh sắc mặt trắng nhợt, nghĩ đến không khí giằng co buổi sáng nay, chẳng lẽ Thi Dật hiểu lầm tức giận mà bỏ đi rồi.

Não động càng ngày càng lớn, tâm lại càng ngày càng lạnh.

Vội vàng chạy đến phòng ngủ của Thi Dật tìm mấy vòng. Vẫn bình thường không có động qua chút nào. Tống Tâm Nhiên tâm hơi an tâm một chút, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm liền quay lại cửa, nhặt lên túi đồ ăn vừa làm rơi xuống.

Trong túi nhét đầy rau xanh cùng thịt thà các loại, có lẽ là nghĩ đến vài chuyện, tốt nhất vẫn là đem người thu mua một chút.

Tống Tâm Nhiên mặc tạp dề vào, ở trong phòng bếp lu bu một hổi.

Dầu ăn trong chảo sôi lên, bỏ tỏi băm nhuyễn vào, dầu liền bắn tứ tung.

Tống Tâm Nhiên dùng nắp nồi đậy lại, hết sức chuyên chú, phía sau có người tới gần cũng không biết. Thẳng đến khi eo bị hai cánh tay quấn lấy, phía sau tai bị người hôn một cái anh mới phản ứng lại.

Từ khi anh đem Quách Dật về tới nay, hiện giờ đã được gần một tháng. Tiến triển thần tốc, hai người ngày hôm qua thiếu chút nữa thương thật súng thật mà làm.

Thân mật như thế, thật sự không ổn.

Anh dùng tay phải thoáng đẩy Thi Dật ra, cũng không quay đầu lại nói: “Đi ra ngoài ngồi đi, sắp xong rồi.”

Thi Dật:“ Tôi giúp anh?”

Tống Tâm Nhiên:“ Anh ở đây chỉ vướng tay thôi.”

Thi Dật:“Cũng đúng, tôi có Tâm Nhiên chiếu cố rồi!”

Mới không phải, người chiếu cố anh là Vu Văn. Tống Tâm Nhiên rũ mắt hướng trong nồi rải muối trong lòng buồn bực.

Đặt đồ ăn lên bàn, Thi Dật vội vàng thêm cơm, gắp cho Tống Tâm Nhiên mấy khối thức ăn liền vùi đầu ăn. Không biết có phải đã buông ra tâm phòng bị, mọi hành động đều thực hiện rất bình thường, ít nhất là không hề giống như Quách Dật trước kia mà anh biết.

Ngược lại là ấm lòng không ít. Ở trước mặt anh cũng không giống trước kia đôi mắt cái mũi cao ngạo lạnh lùng như vậy.

Ngốc hề hề, Tống Tâm Nhiên cười thầm.

Thi Dật ăn lửng dạ, mới nâng mắt lên nói: “Hôm nay sao lại không cho tôi đi đến công ty.”

Tống Tâm Nhiên: “Hôm nay có việc gấp, không kịp chờ anh.”

“À......”

Thi Dật cũng không để ý câu trả lời có lệ này.Ngược lại là Tống Tâm Nhiên tò mò hỏi: “Tôi muốn hỏi vấn đề này.”

Thi Dật: “Cái gì?”

Tống Tâm Nhiên: “Một kiến trúc sư sẽ ở tình huống như thế nào mới thiết kế phòng ở cho anh?”

Thi Dật: “Có thù lao a......”

“......”

Đúng là mẹ nó không lời gì để nói......

Nhìn Thi Dật tiếp tục vùi đầu khổ ăn, Tống Tâm Nhiên duỗi tay cầm chén đoạt lại: “ Tôi hỏi anh đó, đừng ăn nữa.”

Thi Dật bất đắc dĩ, hắn buông đũa nhai nhai nửa ngày mới nuốt xuống cơm trong miệng, còn chậm rãi uống một ngụm canh.

“Tôi làm sao biết được, tôi không phải là lập trình viên sao.”

Tống Tâm Nhiên:“ cái kia, nếu là anh, ở tình huống nào sẽ thiết kế miễn phí cho người ta.”

Thi Dật nhìn anh một bộ không có câu trả lời sẽ không bỏ qua, chỉ có thể kéo má chim cẩn thận suy nghĩ, hơn nửa ngày mới nói: “Thiết kế là việc rất vất vả đi, có thể miễn phí thiết kế xem ra người được tặng ở trong lòng người kia có địa vị rất cao.”

Từ trong miệng đương sự nghe nói mình có địa vị cao, thật là dọa người mà, Tống Tâm Nhiên nhấp nhấp khóe miệng.

“Nhưng người này cùng với kiến trúc sư kia không quá quen thuộc, thậm chí còn có chút thù oán cũ, vì sao lại tặng quà như vậy. “

Thi Dật: “Như vậy à..... Có lẽ là giữa bọn họ có cái gì hiểu lầm. Có thể đưa bản thảo thiết kế, hẳn là không chán ghét.”

Tống Tâm Nhiên ngây người, anh nhìn về phía Thi Dật một lần nữa đem bát cơm lấy trở về tiếp tục ăn. Rất nhiều nghi hoặc chồng chất trong lòng, lại không cách nào hỏi ra một cách thống khoái.

Tống Tâm Nhiên một bên giãy giụa một bên lại đối với cảm xúc chính mình cảm thấy nghi hoặc, anh vì cái gì phải để ý phần quà tặng này như vậy, sao anh phải để ý Quách Dật có chán ghét anh hay không.

Cái này vốn dĩ là nên nghĩ anh cũng chán ghét Quách Dật không phải sao....?

Tống Tâm Nhiên thất thần nhét cơm vào trong miệng. Chờ cơm nước xong, đồ ăn trên bàn đã sớm bị cướp sạch không còn gì. Tống Tâm Nhiên không khỏi cười nói:

“Ăn nhanh như vậy, rất đói bụng sao?”

Thi Dật: “Ừm, có một chút..”

Tống Tâm Nhiên: “Giữa trưa không ăn cơm?”

Thi Dật: “Đi ra ngoài có chút việc.”

Tống Tâm Nhiên: “Có việc, chuyện gì thế vội đến mức cơm cũng chưa ăn.”

Thi Dật: “Bị ban trai cũ của anh kêu đi ra ngoài.”

Tống Tâm Nhiên sửng sốt: “Phan Lâm? cậu ta kêu anh đi ra ngoài làm gì?”

Thi Dật: “Bí mật.”

Tống Tâm Nhiên nghe thấy như vậy tức khắc liền mất hứng. Mắt thấy Thi Dật đứng lên thu chén đũa, anh vội đem người ngăn lại: “Mau nói!”

Thi Dật cầm chén trên tay dở khóc dở cười: “Sao thế anh sốt ruột?”

Tống Tâm Nhiên: “ Hai người các anh không liên quan gì lại quậy với nhau, rất kỳ quái.”

Thi Dật qua loa nói: “Không có việc gì, tôi cùng anh ta sẽ không đến nỗi đánh nhau đâu, tin tưởng chúng tôi đi.”

Nói xong không màng khuôn mặt nghẹn khuất của Tống Tâm Nhiên, vòng qua anh đi vào phòng bếp.

Tống Tâm Nhiên không còn cách nào khác chỉ có thể xoay người trở về thư phòng gọi cho Phan Lâm. Điện thoại mới vừa mới thông liền nghe thấy âm thanh nhạc nhẽo ầm ĩ.

Anh khó chịu che lại lỗ tai, nói nửa ngày người ở đầu bên kia điện thoại vẫn như cũ không nghe rõ ràng.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể từ bỏ.

Lại qua mấy ngày, nghiệp vụ ở công ty của Thi Dật lại càng thêm thuần thục.

Hôm nay Phương Hòa phải ra ngoài Trần Duẫn lại có chuyện quan trọng. Tống Tâm Nhiên hết cách, chỉ có thể mang theo Thi Dật.

——————————————————————————-

Bên trong Tây Hà Lâu.

Tống Tâm Nhiên đi đến phòng đặt trước, trước khi tới dặn dò Thi Dật nói ít làm nhiều. Để ý một chút thêm trà, lấy văn kiện là được rồi không cần khẩn trương.

Tiến vào phòng, Khương lập đã chờ sẵn bên trong. Khương lập là một thanh niên tú mỹ khí chất vô cùng đẹp, Tống Tâm Nhiên đối với mỹ nhân luôn là nguyện ý khoan dung cùng thân cận.

Cho nên anh cùng Khương Lập ngầm cũng coi như giao hảo, bất luận cái usb của Hàn Xuyên là thật hay giả, anh cũng nên trước tiên ở bên Khương Lập thám thính một chút, dù không hợp tác cũng nên thông báo một tiếng tránh lại kết oán.

Vừa ngồi xuống, anh liền nhìn thấy sắc mặt Khương Lập trắng bệch, hao gầy rất nhiều khí chất lại càng thêm yếu ớt. Ở trên người mỹ nhân, bất kể là cái gì đều cảm giác đẹp đẽ giống nhau.

Cho nên Tống Tâm Nhiên quan tâm hỏi:“ Cậu thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, là thân thể không khoẻ sao.”

Khương Lập nhợt nhạt cười: “ không có chuyện gì lớn, không cần lo lắng.”

Tống Tâm Nhiên nhíu mày chạm chạm tay Khương Lập: “Hôm nay đến cẩn thận bồi bổ đi, may là tôi hẹn ở Tây Hà Lâu.”

Khương Lập: “ Ở đây dược thiện rất nổi danh, Tâm Nhiên, cảm ơn cậu.”

Hai người có qua có lại trò chuyện với nhau vui vẻ. Đến khi Thi Dật yên lặng ho khan một tiếng, Tống Tâm Nhiên mới bừng tỉnh nhớ tới chính sự.

Anh thử dò hỏi, không nghĩ tới Khương Lập sắc mặt trắng bệch, có chút kinh ngạc nói: “Những việc này, cậu làm sao mà biết được.”

Khương thị trước đó vài ngày xác thật xuất hiện lỗ hổng tài vụ, bởi vì mộ vị lãnh đạo cấp cao biển thủ chạy trốn.

Việc này xuất hiện trước khi bọn họ hợp tác, Khương lập vốn tính toán tận lực che giấu, không ngờ sự tình đã bị tiết lộ ra ngoài.

Tống Tâm Nhiên suy nghĩ quả nhiên là như thế, mặt lộ vẻ tiếc hận nói:“ Tuy rằng tôi tin tưởng con người cậu, nhưng lần hợp tác này xem ra nguy hiểm quá lớn, chỉ sợ...”

Lời nói chưa hết, Khương Lập liền hiểu ý anh.

Tống Tâm Nhiên còn chưa cùng Khương thị ký hợp đồng, mới đang trao đổi đã bị người có tâm ngăn chặn một chân. Anh nghĩ nghĩ nên nhắc nhở Khương Lập một chút: “Những việc này là một người tên Hàn Xuyên nói cho tôi, cậu tốt nhất lưu ý một chút.”

Khương Lập mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Hàn Xuyên?”

Thấy đối phương sắc mặt phức tạp, anh liền biết giữa Khương Lập cùng Hàn Xuyên hẳn là quen biết. Sau khi ăn xong Tống Tâm Nhiên đứng dậy ra về.

Mấy ngày kế tiếp rất bận, cùng Khương thị hợp tác không thành, liền chỉ có thể mau chóng đem chuẩn bị thu hồi giảm bớt tổn thất.

Thời gian trôi qua nhanh khó có được thời điểm nghỉ ngơi, Thi Dật ngược lại càng ngày ngày vội vàng ra cửa còn mỗi lần đều là cùng Phan Lâm đi ra ngoài.

Thi Dật muốn đi ra ngoài, Tống Tâm Nhiên không có khả năng đem người cột lấy, cũng chỉ có thể tùy hắn đi.

Một tháng sau, Tống Tâm Nhiên mang theo Thi Dật đi trao đổi, trên đường trở về anh uống chút rượu để Thi Dật lái xe.

Lúc tỉnh lại, phát hiện đây không phải là đường về nhà.

Có chút kinh ngạc ngồi dậy, anh quay đầu nhìn Thi Dật: “Đây là đi đâu?”

Thi Dật không đáp, chỉ là trên mặt mang ý cười: “Mang anh đi đến một nơi.”

Xuống xe, Anh bị Thi Dật ra vẻ thần bí đứa đến bên trong một công viên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có đường dưới chân bị một dãy đèn lồng bí đỏ nhỏ chiếu sáng lên.

Thi Dật nắm tay Tống Tâm Nhiên, đưa anh đến trung tâm công viên.

Nơi đó được ánh đèn u lam chiếu sáng, trên cây treo một cái bảng vẽ thật lớn.

Mặt trên là dùng thuốc màu huỳnh quang miêu tả khuôn mặt Tống Tâm Nhiên. Giữa các nhánh cây treo đầy những trang giấy nhỏ, mặt trên là đủ loại biểu tình, hoặc vui hoặc giận của anh.

Thuốc màu ở trong đêm đen lấp lánh sáng lên. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo những vụn nhỏ như ngân hà.

Thi Dật nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tống Tâm Nhiên, cười hôn lên mặt anh:“ Tâm Nhiên, sinh nhật vui vẻ”



Yan: Ôn nhu công, tui thích anh Dật lắmmmmm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.