Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 14: Chương 14




Cố Thu hai mắt đầy lệ tỉnh dậy thoát khỏi ác mộng, trời đã mờ mờ sáng, mệt mỏi bò dậy, đầu đau như muốn nổ tung.

Cô cố bò dậy khỏi giường, đến bên bàn, rót một ly nước lớn.

Cho đến lúc này, chuyện xảy ra tối qua,, mới mơ hồ hiện về trong đầu cô.

Cô nhớ lại cảnh Thời Thiếu Tu nhìn cô làm cô vô cùng tuyệt vọng, cách anh nâng ly lên, rõ ràng mang bộ dạng muốn coi kịch hay.

Cô nhớ lại cảnh duy nhất còn sót lại, người đàn ông đó đưa đôi tay dơ bẩn của mình ra, anh tiến gần đến miệng cô.

Tuyệt vọng đến mức ngất đi, chuyện sau đó, Cố Thu không còn ấn tượng gì.

Sắc mặt cô bỗng nhiên chuyển sang màu trắng, cô nhanh chóng nhìn xuống cơ thể mình, nhưng lại phát hiện, thân thể mình hình như không có vết tích dư thừa kỳ lạ gì, cô cẩn thận quan sát thân thể mình thêm lần nữa, bỗng thấy chân tay mình bỗng trở nên lạnh ngắt.

Toàn thân cô run rẩy, từ từ hướng về phía phòng tắm.

Trong phòng tắm có vết tích Thời Phong Thụy đã về đây qua, khăn anh lau mặt còn ướt cơ, dao cạo rau của anh còn bày lộn xộn ở bồn rửa tay.

Đóng cánh cửa lớn của phòng tắm, cô từ từ cởi đồ trên người mình ra, động tác của cô vô cùng chậm rãi, sợ rằng thấy điều gì đó khác thường.

Cho đến khi thân thể tuyệt đẹp của cô hoàn chỉnh trước gương, Cố Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Những suy nghĩ tệ hại không xảy ra, Cố Thu cúi mắt nhìn xuống, cảm thấy tim mình như sắp bay ra khỏi lòng ngực.

Cô mở một bồn nước nóng, từ từ ngâm mình trong đó.

Nước nóng bao phủ toàn bộ cơ thể cô, cho đến lúc này, cô mới thấy toàn thân mình bất giác lạnh từ trong ra ngoài.

Nước mắt chảy dài trên má, tiếng khóc thút thít trong bồn tắm.

Những hồi ức đã từng có giữa cô và Thời Thiếu Tu, bỗng chốc hiện về đầy trong trí nhớ cô.

Hình ảnh anh ôm lấy cổ của cô, hình ảnh dịu dàng anh chỉnh tóc cho cô, hình ảnh lúc anh đeo khăn quàng cổ cho cô.

Mùa đông từng có anh năm ấy, không gì ấm áp hơn.

Nhưng từ ngày đó của ba năm trước, tất cả mọi thứ đã thay đổi không như ban đầu nữa rồi.

Thời Thiếu Tu bỗng bị người ta dẫn khỏi văn phòng làm việc, đeo còng tay lạnh lẽo, không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, Cố Thu xông ra ngoài, nhưng bị Thời Phong Thụy cản lại, anh lạnh lùng giống như một pho tường băng: “Cô lao ra như vậy không có ích gì hết.”

Cố Thu bị Thời Phong Thụy giữ lại, mắt trưng trưng nhìn Thời Thiếu Tu bị cảnh sát bắt lên xe, còn lúc cô về đến phòng làm việc của Thời Thiếu Tu, phát hiện trong ngăn kéo bên dưới của Thời Thiếu Tu, có để một chiếc nhẫn kim cương.

Nước mắt càng tuôn ra dữ dội, Cố Thu dựa người vào bồn tắm, hai tay ôm mắt mình, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.

Đột nhiên, cánh cửa phòng tắm bị mở ra, Cố Thu nghe thấy tiếng động, dường như ngay tức khắc, cô kéo khăn tắm che người lại, che hết toàn thân mình.

Một bàn tay to lớn, đổi nhiên kéo khăn tắm trên người của Cố Thu xuống, tiếp đó cô nhạn ra, đó là người đàn ông quen thuộc mà cô quyến luyến, rồi đột nhiên anh nhảy vào bồn tắm, ôm chặt lấy cô.

“Thời, Thời Thiếu Tu!” Sắc mặt của Cố Thu bỗng đỏ bừng, kinh ngạc thốt lên, nhưng người đàn ông lại cười nhạt giữ chặt cơ thể cô, đưa thân thể mình vào.

Cô đau đớn kêu lên một tiếng, Cố Thu muốn đẩy anh ra nhưng lại không còn sức, nước mắt rơi xuống không thành tiếng, vùng vẫy một hồi, vốn không thể làm lung lay người đàn ông trước mặt, toàn thân cô cũng mềm nhũn hóa thành nước.

Nước trong bồn cứ bắn tung tóe mạnh liệt, nước cứ lần lượt bắn hết ra nên nhà, kèm theo tiếng khóc nhỏ xíu của Cố Thu do kiềm nén lại.

“Thời thiếu gia, sao đột nhiên cậu lại về?” Bảo mẫu dưới lầu, đột nhiên cất tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.