Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 14: Chương 14: Là bảy mươi đồng tiền




Dịch: Tiểu Băng

***

Trong chính điện.

Khi mọi người biết được tông môn còn bảy mươi viên linh thạch hạ phẩm thì…

Sắc mặt ai nấy đều nhẹ hẳn đi.

Tuy nói tự nhiên mất trắng mười viên linh thạch hạ phẩm có hơi khiến người ta khó chịu.

Nhưng nghĩ đến việc còn tới bảy mươi viên, vậy thì cũng không sao cả, coi như dùng tiền tiêu tai đi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của họ.

Thái Hoa đạo nhân vô cùng cay đắng lắc đầu.

Đám đệ tử lại chìm vào im lặng ngay tức khắc.

Không phải bảy mươi viên linh thạch?

Là bảy mươi lượng vàng?

Tâm tình mọi người có hơi bối rối.

Thế này thì đúng là hơi khó xử.

“Bảy mươi lượng vàng hả? Tuy khác biệt rất lớn, nhưng chúng ta chỉ cần cố gắng thì cũng không phải là không thể kiếm được trong vòng hai tháng.”

Tô Trường Ngự trịnh trọng nói.

Tự nhiên lại rất có phong thái, sự gánh vác trách nhiệm của một đại sư huynh.

Nghe vậy, mọi người tỉnh táo lại ngay.

Có bảy mươi lượng vàng coi như cũng được.

Chỉ còn thiếu ba mươi lượng vàng mà thôi, mọi người cùng cố gắng cũng không phải không có hi vọng.

Nhưng nét mặt Thái Hoa đạo nhân càng khó coi hơn.

Tô Trường Ngự nuốt nước bọt.

Hắn mở to mắt, không tin nổi.

“Chưởng môn, người đừng nói với ta chỉ có bảy mươi lượng bạc.”

Tô Trường Ngự không thể nào tin nổi.

Nếu như bảy mươi lượng bạc, vậy thì đừng có mà mơ.

Bảy mươi lượng vàng, còn có thể bảo là cố gắng thêm một chút, cố kiếm ra thêm ba mươi lượng trong vòng hai tháng, còn có một đường sinh cơ.

Nhưng ngươi nói bảy mươi lượng bạc?

Vậy còn chơi cái lông!

Nhưng ngay khi mọi người cho rằng chỉ có bảy mươi lượng bạc, Thái Hoa đạo nhân lại cay đắng lắc đầu.

Tô Trường Ngự: “...”

Hứa Lạc Trần: “...”

Vương Trác Vũ: “...”

Trần Linh Nhu: “...”

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Đại điện rơi vào sự tuyệt vọng sâu sắc.

Bảy mươi đồng?

Móa nó.

Ngươi đùa ta?

Ngay từ đầu, mọi người tưởng bảy mươi lượng bạc kỳ thực đã là điểm chót của Thanh Vân Đạo Tông.

Nhưng không ngờ, Thái Hoa đạo nhân cũng không làm mọi người thất vọng.

Bảy mươi đồng tiền?

Thế này còn chơi cái lông gì nữa?

Ngươi biết cái lông không?

Thu nhập mỗi năm của Thanh Vân Đạo Tông cũng chỉ chừng ba mươi lượng vàng.

Tuy Thanh Vân Đạo Tông là tiên môn, nhưng là loại tiên môn kém cỏi nhất trong số kém cỏi nhất, một năm kiếm được ba mươi lượng vàng đã là rất giỏi.

Tông môn từ trên xuống dưới chỉ có tám người, không quặng mỏ không đất đai, chỉ dựa vào trồng trọt chút linh mễ để kiếm tiền mà thôi.

Trong vòng hai tháng mà bảo mọi người đi tìm nhiều ngân lượng như vậy, tìm đâu ra?

Bán mình cũng chưa chắc đã đủ.

“Không đúng, chưởng môn, đạo tông chúng ta tuy là nghèo thật, nhưng không đến mức nghèo như vậy chứ? Mấy năm nay cũng phải có tích lũy chứ?”

Có người không tin, cảm thấy đạo tông tuy nghèo, nhưng không thể đến mức nghèo như vậy!

Đường đường là một tiên môn, mà chỉ có bảy mươi đồng tiền?

Phải biết rằng dù cả ở trong một số tiêu cục của thế tục cũng không thể chỉ có bảy mươi đồng được!

Thái Hoa đạo nhân không khỏi nổi giận.

“Lạc Trần, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy vi sư ăn chặn kiếm lời túi riêng?”

Thái Hoa đạo nhân hơi không vui.

“Đệ tử không dám.”

Hứa Lạc Trần lập tức thụt đầu xuống.

Nhưng Tô Trường Ngự lại nhìn vị sư phụ không có nguyên tắc này của mình chằm chằm.

“Chưởng môn, ta tin ngài sẽ không ăn chặn kiếm lời túi riêng, nhưng đạo tông không thể nào chỉ còn được có bảy mươi đồng tiền, ngài nói thật đi.”

Tô Trường Ngự mơ hồ cảm thấy chuyện không thể nào đơn giản như vậy.

Thái Hoa đạo nhân há miệng muốn phản bác mấy câu, nhưng nhìn ánh mắt của Tô Trường Ngự lại trở nên hơi lúng túng.

“Kỳ thật thì… tông môn chúng ta vốn cũng có chút tích lũy.”

“Nhưng mà sau đó, ta suy nghĩ để ngân lượng ở bên mình thì cũng lãng phí, nên lúc vi sư xuống núi, phát hiện ở dưới núi có một cái gọi là ‘Quỹ tu tiên’ rất là mới lạ, nói là nếu tham gia vào trong cái quỹ này, mỗi tháng sẽ được trả tiền lời, hơn nữa còn không ít.”

“Vi sư nghĩ, có người bảo quản ngân lượng giúp chúng ta, lại còn trả tiền lời cho mình, vậy chẳng phải tốt lắm hay sao?”

“Nên đã đưa hết ngân lượng vào trong quỹ.”

Thái Hoa đạo nhân ấp úng.

“Quỹ? Đó là cái thứ gì?”

“Sư phụ, vậy giờ đi lấy về.”

“Đúng thế, không cần biết có trả lãi hay không, giờ mau đi lấy về đi.”

Mọi người thi nhau mở miệng, sau khi biết vẫn còn chút tài sản, ai cũng thở ra nhẹ người.

Nhưng Thái Hoa đạo nhân lại nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Ta cũng muốn lấy về, nhưng sau khi nộp ngân lượng vào, đến tháng thứ hai thì không tìm được người nữa.”

Ông nói với giọng bực bội.

Nhắc tới chuyện này, ông lại bực bội. Cả đời đánh ưng, không ngờ lần này lại bị lật thuyền trong mương.

“Chưởng môn, ý của ngài là...”

“Chưởng môn, ngài bỏ vào đó bao nhiêu ngân lượng?”

Mọi người vừa bất đắc dĩ, vừa hiếu kỳ.

“Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đại khái hai trăm lượng vàng.”

Thái Hoa đạo nhân hơi xấu hổ.

“Hai trăm lượng vàng?”

“Hít!”

Những âm thanh khiếp sợ.

Mọi người quả thật là không thể tin được.

Một là vì con số này thực là… quá ghê gớm, hai là làm sao Thanh Vân Đạo Tông có thể có được tới hai trăm lượng vàng?

Hai trăm lượng vàng là cái khái niệm gì?

Nếu mỗi ngày tông môn đều ăn thịt cá, thì dựa theo tiêu chuẩn bình thường một ngày nhiều nhất sẽ tốn một lượng bạc.

Một tháng quá lắm là ba mươi lượng bạc.

Một năm quá lắm là bốn lượng vàng.

Đủ để ăn thịt ăn cá cả năm mươi năm.

Năm mươi năm a.

Đời người có được mấy cái năm mươi năm?

Cái quái gì thế.

“Chưởng môn, có phải người nói sai không?? Hai trăm lượng vàng? Thanh Vân Đạo Tông chúng ta làm sao có nhiều ngân lượng như vậy được?”

Vương Trác Vũ thấy hơi khó tin.

Không chỉ hắn, có ai đang ngồi ở đây tin đâu!

“Có một trăm hai mươi lượng vàng là ta mượn.”

Giọng Thái Hoa đạo nhân khá nhỏ, không dám nói to.

Hít!

Mọi người hít một hơi kinh hãi.

Một trăm hai mươi lượng vàng đi mượn?

Đây là ý gì?

Ngáo!

Ngáo!

Ngáo!

Mọi người hoàn toàn ngáo sạch.

Có phải nghĩa là, trong hai tháng, chúng ta không chỉ phải kiếm đủ một trăm lượng vàng để giải quyết phiền phức này, mà còn phải tìm một trăm hai mươi lượng vàng để giải quyết một phiền phức khác?

Thái Hoa đạo nhân cúi đầu, ông quả thực có hơi xấu hổ.

Vốn ông không định nói chuyện này ra. Dù sao quyền nắm thu chi của tông môn đều do ông quản, đâu có ai đi kiểm tra.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, ông không thể không nói.

Đại điện chìm trong im ắng.

Ai nấy đều vô cùng nặng nề.

Thái Hoa đạo nhân không biết phải nói gì.

Mọi người cũng không biết nên nói gì.

Cuối cùng, Thái Hoa đạo nhân hít sâu một hơi, từ từ lên tiếng.

“Dù như thế nào, vi sư nhất định sẽ tìm đủ mọi cách. Hôm nay tìm các ngươi chỉ là hi vọng chúng ta cùng nhau, nghĩ cách giải quyết. Nếu thật sự không được, vi sư đành phải cố gắng thử sức một lần, quá lắm thì đi Tĩnh Lâm sơn mạch một chuyến.”

Thái Hoa đạo nhân nói vậy.

Mọi người nghe vậy, càng thêm bất đắc dĩ.

Tĩnh lâm sơn mạch là sơn mạch yêu thú nổi tiếng, chỉ những kẻ liều mạng mới tới đó giết yêu thú kiếm linh thạch mà thôi, vì nó vô cùng hung hiểm.

Làm sao bọn họ để sư phụ mình tới nơi hung hiểm đó.

Nhưng mọi người đều không biết phải nói gì.

“Được rồi, các ngươi đều quay về đi, xem xem có nghĩ ra được cách gì không. Trường Ngự, ngươi ở lại, vi sư có chút chuyện muốn dặn ngươi.”

Thái Hoa đạo nhân nói, bảo Tô Trường Ngự ở lại.

- --

Bộ Đại Vũ Trụ Thời Đại đang được dịch tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.