Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 4: Chương 4: Hoá ra đây chính là hận.




Ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên hai thân thể đang nằm ở trên giướng, hiện lên hương vị ái muội .

Đau. . .

Giống như toàn thân bị ô tô nghiền nát, rốt cuộc cũng không thể tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn trên da thịt trắng nõn kia.

Hàn Mộ mở hai mắt, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

Thân thể không được che chắn, cô đã hoàn toàn mất đi sự trong sạch bấy lâu rồi.

"Ưm. . ." Từ trong mộng, người con trai nằm bên cạnh rên rỉ một tiếng khiến Hàn Mộ run lên.

Người con trai này còn chưa đi, hắn đang còn ở đây. . .

Hàn Mộ cảm thấy sợ hãi. Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên cái vuốt ve cùng sự chà đạp nhục nhã mà hắn đem lại.

Loạn xạ lau đi nước mắt trên mặt, Hàn Mộ tránh người con trai đang ngủ say trên giường, sờ soạng quần áo của mình.

Đột nhiên, đầu ngón tay chạm vào một vật lạnh lẽo.

Hàn Mộ cả kinh, tim đập rộn lên.

Súng!

Cô đụng đến một khẩu súng!

Cô là người mù. dღđ☆L☆qღđ Dĩ nhiên súng là một vật xa lạ đối với cô. Cô cũng không muốn đụng đến thứ nguy hiểm này. Nhưng mà, dù cô không thích, nhưng em trai của cô - Hàn Phong lại cực kì thích.

Có một lần, Hàn Phong còn cầm một khẩu súng về nhà, muốn cô sờ thử xem, còn nói là nó rất vất vả mới kiếm được.

Cô không thích em trai mình tiếp xúc với mấy thứ này, cô tịch thu súng của nó. Vì thế, Hàn Phong cãi nhau với cô một thời gian.

"Súng, súng!" Hàn Mộ không hiểu thất thần, trong miệng lẩm bẩm nói.

Đột nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác thù hận.

Hàn Mộ run run giơ súng trong tay lên, nhắm ngay vào người con trai nằm ở trên giường, nước mắt trên mặt lại tuôn rơi.

Đúng! Cô là người mù. Nhưng không có nghĩa là cô không biết nổ súng. Không biết vì sao, cô cực kì mẫn cảm với loại vũ khí này. Lần trước đụng vào nó, tự nhiên cô lại biết sử dụng súng.

Tay không ngừng lay động.

Cô sợ hãi! Ở thành phố A, có thể tùy tiện mang súng bên người thì chắc hẳn người này không phải là người bình thường, hoặc là người có tiền hoặc là người có quyền. Hiện tại, sự trong sạch của bản thân đã bị cướp đi, cô có thể lấy lại công đạo sao?dღđ☆L☆qღđ

Không thể, không thể!

Giết hắn, giết hắn. . .

Trong đầu Hàn Mộ không ngừng kêu gào. Chỉ cần giết hắn, sẽ không còn thù hận, giết hắn, giết hắn. . .

"Không. . ." Hàn Mộ liều mạng lắc đầu. Súng trong tay vô lực rơi xuống. Cô không ra tay được, cô sợ hãi, cô không dám!dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Ha ha, ha ha. . ." Nụ cười khổ xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp. Giết hắn, mình còn có thể sống sao?

Hận!

Vì sao trên thế giới này, người có tiền luôn có được cả thế giới. Còn những người không có tiền thì luôn bị ức hiếp. Vì sao, vì sao. . .Cô không thể làm được gì, chỉ có thể im lặng, lặng lẽ hận bọn họ. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Hàn Phong. . ." Đột nhiên Hàn Mộ nghĩ tới điều gì đó, "Tiểu Phong, Tiểu Phong. . ."

Không được! Nếu cô giết người con trai này, cô cũng biết mình sẽ không trốn được cái chết. Nhưng mà cô nhất định phải sống, coi như là sống tạm, cô cũng phải sống. Bởi vì, cô còn phải chăm sóc em trai. Em trai còn nhỏ, cần cô chăm sóc!

"Về nhà, mình phải về nhà!" Hàn Mộ sờ soạng quần áo của mình, ba chân bốn cẳng mặc vào, quệt nước mắt trên mặt, sau đó tập tễnh rời đi. Vội vàng rời đi nên cô không biết, trong lúc lơ đãng, cô đã mang đi một vật gì đó....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.