Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 90: Chương 90: Cảm thấy tim đập thình thịch




Ánh mắt hồ ly của Ninh Doãn Ngân nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hai mắt vẫn không nhúc nhích. Khóe miệng hơi cong lên, khơi lên một tia đắc ý không nói nên lời.

Mậu Tư Vân hơi nhíu mày lại, cảm thấy kỳ lạ đối với lời nói của Ninh Doãn Ngân.

Đên đây, là người nào đến chứ?

Tại sao Ngân lại có vẻ mặt như thế, dường như có chút kinh hỉ, lại hơi tức giận.

"Cạch...." Cửa phòng được mở ra.

Ninh Doãn Ngân và Mậu Tư Vân đều ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng.

Ánh nắng buổi sáng từ ngoài cửa sổ chậm rãi xuyên qua chiếu lên người Hàn Mộ.

Hàn Mộ đứng cách Ninh Doãn Ngân năm mét. Ánh mắt nhìn quanh một vòng đánh giá sơ lược.

Không hổ là văn phòng tổng giám đốc Ninh thi, xa hoa lộng lẫy. Nhưng cấu trúc của căn phòng thể hiện rõ sự giỏi giang của tổng giám đốc Ninh Doãn Ngân. Căn phòng xa hoa lộng lẫy không lộ vẻ xa xỉ.

"Ninh thiếu, xin chào!" Hàn Mộ tiêu soái nhìn Ninh Doãn Ngân, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt, "chúng ta lại gặp nhau!"

Ninh Doãn Ngân từ trên ghế đứng lên, ưu nhã đi đến trước mặt Hàn Mộ "Đúng vậy, tiểu thư Hàn. Chúng ta lại gặp nhau."

"Không..." Ninh Doãn Ngân chợt mỉm cười "Là tổng giám đốc Hàn tập đoàn HM!"

Tổng giám đốc HM?

Mậu Tư Vân ngồi một bên sửng sốt. Cách đây năm năm cô gái này chính là người trong một đêm đã trở thành tổng giám đốc HM. Cô ấy.... ......Cũng chính là tình nhân một đêm của Ngân cách đây sáu năm.

Mậu Tư Vân yên lặng ngồi một bên, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, lẳng lặng nhìn hai người trước mắt.

"Tổng giám đốc Hàn đại giá quang lâm, nhất định là đến vì chuyện hiệp ước." Ninh Doãn Ngân nâng mắt nhìn Hàn Mộ.

Không thể không nói, cô gái này có gương mặt trắng nõn đẹp đẽ. Nhìn vào mắt, giữa cái nhìn thản nhiên còn tồn tại vẻ quyến rũ, thành thục. Khí chất này khiến tim anh đập thình thịch.

"Đúng vậy." Dường như Hàn Mộ cũng không ngạc nhiên.

Cô đến Ninh thị là để điều tra âm mưu sau lưng chìa khóa vàng. Mà việc cô hợp tác với Ninh thị quốc tế chỉ là cái cớ mà thôi. bởi vì cái chìa khóa vàng là món đồ của Ninh thị.

Bây giờ, đã không cần!

"Ninh thiếu!" Khóe môi Hàn Mộ nở nụ cười tươi: "Bây giờ, tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta không cần nữa......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.