Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 49: Chương 49




Không thể phủ nhận, trước mắt chỉ có thế, có thể trong lòng cô từng bước chấp nhận Chu Nhiễm, nhưng về cơ thể, vẫn còn chưa trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận.

Nhưng mà sự đời luôn không thể chỉ suy nghĩ một mặt, tháng ngày sau đó, vào một ngày Chu Nhiễm đột nhiên biến mất, không giải thích gì với đơn vị, với cá nhân cô cũng không, cô lo lắng rất nhiều chuyện đầu tiên làm là xin phép Lý Trường Hà giúp Chu Nhiễm, nội dung sự việc, thời gian đều không nói cụ thể, ngay cả chuyện xin phép giả dối này chính cô cũng chột dạ đến lợi hại. Lý Trường Hà cũng không nói thêm gì nữa, giao cho cô tiếp nhận tốt công việc trong tay Chu Nhiễm. đè chuyện này xuống.

Dường như lúc này không nên cân nhắc suy nghĩ hoặc là tức giận mấy vấn đề này, thực tế Trì Đông Chí có cảm giác mãnh liệt nhắc nhở cô một chuyện, Chu Nhiễm xảy ra chuyện, trong lòng cô chỉ còn lại lo lắng. Nhưng mà lúc này cũng giật mình, ngoại trừ biết người Chu Nhiễm này ra, đối với người nhà của anh ta, bạn bè, đời sống…., Trì Đông Chí chả biết gì, muốn thăm dò một chút, sao có thể nói dễ dàng được.

Chu Nhiễm biến mất khỏi thế gian, nhưng ngày vẫn tiếp tục kéo dài, thỉnh thoảng Trì Đông Chí lại có cảm giác rất mãnh liệt, cô và Chu Nhiễm, duyên phận chưa chắc có thể bước tiếp được, thật ra nghĩ lại, người tới người đi một điều như vậy, Chu Nhiễm không phải Lương Hạ Mạt, bọn họ không có nhiều liên quan, cắt đứt chính là cắt đứt, giống như bây giờ, Chu Nhiễm mất tung tích, ngay cả chuyện tìm kiếm cô cũng không thể nào làm được. Chẳng qua, phải có trước có sau, dù sao cũng phải giải quyết một lần, nói rõ ràng, cuộc sống sau này mới tốt được.

Chu Nhiễm rời đi, Trì Đông Chí lại bắt đầu cuộc sống cô đơn một mình, nhưng cảm thấy càng ổn định, lqđôn,n tất cả mọi thứ Chu Nhiễm mang tới đều rất đẹp rất tốt, như là trộm được chân phúc trong ba tấc ánh sáng, cho dù dường như đã nắm được trong tay cũng có thể nhìn nó trôi đi mất, đây không giống thực tế, có đôi lúc Trì Đông Chí không chủ định suy nghĩ khi nào thì sẽ mất đi, một khi thật sự mất đi rồi, giống như đó là lẽ đương nhiên, ngược lại một ngày lại một ngày trôi qua càng thêm thực tế.

Tình yêu không chống lại được với thực tế, cho tới bây giờ Trì Đông Chí đều hiểu rõ điều kiện của bản thân không thể khiến người trong nhà Chu Nhiễm chấp nhận, cô nghĩ đi một đoạn với đứa nhỏ kia, có thể đi đến cuối cùng cũng được, mà không đi tới thì cũng chẳng có gì tiếc nuối. Tình cảm của Chu Nhiễm với cô không cần phải nghi ngờ, bây giờ mất tích giống như truyền tới một tin tức, đối với đoạn tình cảm này, có lẽ Chu Nhiễm không nắm chắc được rồi. Mà lúc này, hi vọng lớn nhất của Trì Đông Chí chính là Chu Nhiễm có thể bình an.

Trung tuần tháng năm, sau khi Chu Nhiễm mất tích hai tuần, trên đường về nhà Trì Đông Chí gặp một người. Một phụ nữ trung niên rất xinh đẹp chờ dưới lầu. Mới đầu Trì Đông Chí cũng không chú ý tới, chỉ cảm thấy lúc đi ngang qua bên người bà bị một làn gió thơm đánh úp, không nồng đậm, mùi hương cực kỳ dễ chịu, nước hoa là thứ tồn tài rất kỳ là, chỉ là thủy chung không có duyên với cô.

Đi lên lầu, Trì Đông Chí cầm túi tiện lợi đựng đồ ăn đổi cành tay để xách, tay không cầm gì lục túi quần lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, lúc này Trần Khiết gọi cô lại.

“Là Trì Đông Chí phải không?”

Trì Đông Chí bị gọi, quay đầu nhìn bà, lúc này sắc trời mịt mờ tối om, cô nheo mắt nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp đối diện, quan sát một lúc, không nhìn ra được gì, nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi là Trì Đông Chí, bà là?”

“Tôi là dì nhỏ của Chu Nhiễm, tôi là Trần Khiết.” Trần Khiết thấy hai tay cô cũng không rảnh rỗi, trực tiếp bỏ xuống kéo tay này bước đi, chỉ chỉ chòi nghỉ mát nhỏ cách đó không xa, “Đi ngồi một chút.”

Trì Đông Chí không có lý do để từ chối, cô muốn từ trong miệng người phụ nữ này biết dược tin tức Chu Nhiễm có an toàn hay không.

Sau khi đến chòi nghỉ mát, Trần Khiết lấy một gói khăn giấy từ trong ví da nhỏ ra, rút hai tờ rải ra hai chỗ, lêquý,đôn rồi chỉ chỉ kêu Trì Đông Chí ngồi xuống, “Vốn cần phải hẹn ở một nơi đàng hoàng một chút, nhưng mà xem ra cô có vẻ sốt ruột về nhà, vậy không bằng ở đây nói một chút.”

Trì Đông Chí không sao cả, không có chút căng thẳng nào, tất nhiên cô không khờ dại đến mức cho rằng Trần Khiết là thay mặt cha mẹ tới kiểm tra cô, mà biểu hiện bên ngoài khuôn mặt của Trần Khiết càng có thể nhìn ra được, bà tới, là muốn từ chối mình.

Trì Đông Chí vẫn luôn chờ đợi giây phút này, vốn cho là chính bản thân Chu Nhiễm, không nghĩ tới đổi lại là người trước mắt này.

Trần Khiết nâng tay quơ quơ mấy con muỗi, rũ mắt xuống, “Biết tình hình thực tế trong nhà Chu Nhiễm ra sao không?”

Trì Đông Chí rất thành thật lắc đầu, suy nghĩ lại một chút, “Nghe người trong đơn vị đã từng nói tới một chút.”

“Sự nghiệp cha của Chu Nhiễm rất lớn, ở thành phố đó cũng xem như là nhân vật số một số hai. Chu Nhiễm là con cả, là người nối nghiệp rất hợp lý, nói thật, nó đi làm cảnh sát, chỉ vì nó vẫn còn tưởng nhớ mẹ, sớm muộn gì cũng phải trở về.”

Trì Đông Chí im lặng ngồi nghe, không hoảng sợ.

Trần Khiết cười cười, nói tiếp, “Nhưng mà nó vẫn còn có một đứa em trai đang học trung học, cùng cha khác mẹ, mặc dù còn nhỏ tuổi, sẽ trở thành đối thủ, vấn đề là thời gian, mà con có mẹ ruột bên người, cha lại yêu thương nó, dường như Chu Nhiễm không chiếm ưu thế gì.

Trì Đông Chí nghe tới đó, có thể hiểu rõ.

“Cha Chu Nhiễm đã điều tra rõ ràng tình hình của cô, ông ta phản đối, hơn nữa còn tuyên bố nếu Chu Nhiễm chọn cô nhất định phải vứt bỏ quyền thừa kế, tôi nghĩ cô cũng có thể hiểu ông ta.”

“Tôi hiểu.Trì Đông Chí gật đầu, tỏ ý bà cứ nói tiếp.

“Tất nhiên nếu bọn cô không chia tay, thu xếp ra sao chỉ có tôi có thể làm được, Chu Nhiễm tuyệt đối không sao làm được cho vẹn cả đôi đường.” Trần Khiết dừng lại, cố ý liếc mắt nhìn Trì Đông Chí một cái, phát hiện không có bất cứ thứ gì khác thường, lại nói tiếp, “Cô, tình hình của cô, đối với cá nhân tôi mà nói không có rảnh rỗi ưa thích, nếu Chu Nhiễm không phải cháu ngoại tôi, ngược lại tôi vô cùng coi trọng chuyện bọn cô, nhưng mà Chu Nhiễm là cháu ngoại tôi, tôi cảm thấy, bọn cô, không xứng. Cho nên, tôi không thể thu xếp giúp bọn cô được.”

Nói tới đây, Trì Đông Chí đã hiểu rõ tất cả, Trần Khiết không có bất cứ sai lầm gì, việc không liên quan đến mình mới có thể leo cao nhìn, liên quan đến mình, liên quan đến người thân bên cạnh mình, tất cả mọi thứ trên thế giới, bắt bẻ, nhìn như không tử tế rồi lại những câu hợp lý quan trọng đều sẽ xuất hiện.

Trì Đông Chí hiểu được nỗi khổ tâm của Trần Khiết, cũng không quá khó để hiểu rõ ý tứ của bà, chỉ có thể thử thăm dò hỏi, “Ý của bà là? Kêu tôi chủ động nói chia tay với Chu Nhiễm?”

Trần Khiết nở nụ cười, “Xem ra cô thật sự không thích Chu Nhiễm, nếu không thì làm sao có thể không hiểu rõ, nếu Chu Nhiễm không muốn, cô nói ra cũng không có tác dụng gì? Từ ngày cô đồng ý làm bạn gái nó trở đi, tất cả mọi thứ đều do nó quyết định. Mà nó, có lẽ sẽ lựa chọn không làm chúng tôi thất vọng.”

Trì Đông Chí cảm thấy Trần Khiết có chút tự cao, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy cũng không có gì sai, chủ yếu là quá trình cân nhắc của các cô không giống nhau. Có lẽ Trần Khiết phân tích đúng cá tính cứng rắn của Chu Nhiễm mới nói mấy câu như thế, mà kết quả những lời này mặc dù Trì Đông Chí không phản đối, nhưng cô là vì lúc bắt đầu đoạn tình cảm này không lo lắng gì, cho nên mới đồng ý kết thúc chút chuyện với Chu Nhiễm, tất nhiên tất cả đều chưa động chạm đến điểm mấu chốt trong giới hạn, một khi chạm đến, thì ngay cả Lương Hạ Mạt Trì Đông Chí cô cũng không quen, chứ đừng nói Chu Nhiễm.

“Tôi hiểu được.” Trì Đông Chí đứng lên nói, “Yên tâm đi, nếu nói chia tay với Chu Nhiễm, tôi cũng không có ý kiến gì khác.”

Lần này Trần Khiết thật sự hiểu ý nở nụ cười, là người thông minh, ai lại không thích. “Thật sự là rất xin lỗi, xin hãy tin tưởng, đối với những việc đã trải qua của cô và người cùng với cô tôi không có bất kỳ phân biệt đối xử nào.”

“Tôi hiểu mà, bà yên tâm đi. Ngoài ra, tôi muốn biết, con người Chu Nhiễm bây giờ là an toàn chứ?”

Trần Khiết nở nụ cười, gật gật đầu, “Đó là điều đương nhiên, cực kỳ an toàn, chỉ là không được tự do.”

Dường như cuộc nói chuyện đã có thể kết thúc, trước khi đi Trần Khiết vô tình nói một câu, “Hình như đối với người không thương nhưng lại rất lo lắng, cô rất thực tế, tất nhiên còn sống là quan trọng hơn so với mọi thứ.”

Trì Đông Chí nhìn theo Trần Khiết rời đi, lẽ ra đây không phải là một cuộc trò chuyện vui vẻ gì, nhưng Trì Đông Chí lại không cảm thấy không có bất kỳ cái gì là khó chịu cả, đối với trận yêu đương nhanh kết thúc này, hẳn là lấy làm tiếc, nhưng cuối cùng Trì Đông Chí chỉ có cảm giác muốn chết. Cô nghĩ, cô thật đúng là không tim không phổi, người có trái tim máu lạnh, nếu Chu Nhiễm biết cảm giác bây giờ của cô, có thể thất vọng từ nay về sau hận cô thấu xương không. Nhưng mà cô cũng chẳng còn cách nào, hai mươi mấy năm quen vậy rồi, lại từng trải qua bài xích một đoạn tình cảm đối với cô mà nói, đã không thể nghi ngờ chứng minh một chuyện rất thật, đó là ngoại trừ Lương Hạ Mạt, thì không ai có thể làm cho cô yêu được, đây không phải là cố gắng có thể đạt tới ranh giới. Nếu không có Lương Hạ Mạt, một mình cô đơn trôi qua, dường như là tốt nhất, không có lựa chọn thứ hai.

Biết Chu Nhiễm an toàn, trong lòng Trì Đông Chí bắt đầu thoải mái, đoán chừng mua cây kem cũng gần như tan chảy không ăn được, sợ làm hỏng, muốn nhanh chân về nhà để vào ngăn đá đông trong tủ lạnh. Lúc đi đến dưới lầu, đột nhiên bị một người ôm cổ từ phía sau.

Trì Đông Chí sửng sốt, tinh thần bỗng cứng ngắc, vòng tay ôm ấp này, quen thuộc như vậy, cho dù lâu rồi không có đụng chạm, nhưng hơi thở tỏa ra vẫn khiến cô xuất hiện ý nghĩ muốn tựa sát vào. Mùi của Lương Hạ Mạt đã sớm chui vào trong từng lỗ chân lông của cô, hận sẽ dứt khoát vứt bỏ, một khi lại đụng chạm, cái loại nhớ mong này, làm cho người ta điên cuồng.

Hiếm khi nhớ rõ nhớ được đọc qua một quyển sách, nội dung một người một phụ nữ miêu tả một người đàn ông: Cô hoặc là thương hắn, hoặc là hận hắn, nhưng mà tuyệt đối không thích hắn (Tình cạn – Cảnh Hành).

Trì Đông Chí nghĩ, nói chính xác mẹ nó đúng rồi. Tình yêu đau khổ của Tô Nhượng không làm con người cô dao động, Chu Nhiễm cố gắng không dành được tình yêu của cô, bọn họ rất tốt, cô ngoại trừ cảm động biết ơn, cũng chỉ còn lại là mệt mỏi không sức lực, mà Lương Hạ Mạt, chỉ cần một cái hít thở gần trong gang tấc, cho dù cô có lừa gạt bản thân mình thế nào, giả vờ có bao nhiêu không quan tâm đi nữa, thì tim vẫn đập mạnh không dừng lại được.

“Em cái người này… Phụ nữ xấu xa.” Lương Hạ Mạt vùi đầu trong cổ Trì Đông Chí, hung hăng ôm chặt, giọng điệu cũng tuyệt đối hết sức đau lòng.

Anh vừa mới nghe được tất cả mọi chuyện, nội dung đã không quan trọng, quan trọng là…, rốt cuộc cô thật sự chuẩn bị đá văng anh lần nữa trong cuộc sống mới. Anh hận muốn chết, lại không thể nào hận tiếp, hận cô vướng vào một đoạn tình cảm khác quá sớm sao? Tất nhiên là không phải, mặc kệ sớm hay rất muộn, cho dù trước khi chết già nếu cô thật lòng đón nhận một người khác, vậy cũng có thể trở thành lý do của anh hận cô.

Chu Nhiễm không giống với Khuông Vĩ, xem mắt với Khuông Vĩ có lẽ là do áp lực của cha mẹ, nói đến cùng chỉ là hai người không quen biết người không liên quan. Nhưng Chi Nhiễm, đây là thể hiện ý nghĩa một việc khác, Lương Hạ Mạt nghi ngờ, có phải Trì Đông Chí thật sự yêu Chu Nhiễm rồi không?

Anh vòng qua cổ giữ cằm cô, khiến cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ đối diện mình, “Trì Đông Chí, có đúng là em và “mặt trắng nhỏ” kia ở cùng một chỗ rồi không?”

Trì Đông Chí giãy dụa, “Anh buông tôi ra.”

Anh tức giận giam cầm không cho cô động đậy, không nói hai lời cắn môi cô, dùng hàm răng để nghiêm phạt. Thật mẹ nó hận, hận cô càng hận chính mình hơn, tình yêu có trăm ngàn dáng vẻ, dựa vào cái gì của anh thì không có giá trị, dựa vào cái gì mà rõ ràng lúc anh muốn thay đổi, cô ngay cả chút xíu cơ hội cũng không cô, cô không nên độc ác như vậy, đoạn tuyệt như vậy, rõ ràng cô không phải là người như thế.

Môi bị cắn tóe máu, túi tiện lợi trong tay Trì Đông Chí rơi xuống đất, thò tay bẻ cánh tay anh kéo ra ngoài, bàn tay nắm chặt bàn tay anh, thật lòng muốn kéo ra, cũng thật lòng muốn nắm lấy.

Rốt cuộc sau khi tránh thoát, một động tác của Trì Đông Chí là xoay người, cũng không phải chạy trốn cái ôm của anh, mà là hung hăng tát anh một bạt tai, “Đây là đều tại anh, nguyên nhân đều là vì anh mà ra.” Trì Đông Chí nói bừa, đánh xong lại đau lòng.

Lời nói gì đó, giành giật nhau cũng không có thể đại diện cho trái tim căm tức của Lương Hạ Mạt lúc này, chỉ có thân thể và tứ chi là trừng phạt tin cậy nhất. Động tác của Lương Hạ Mạt độc ác bóp chặt cổ cô, mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng thương tiếc, sợ cô đau, nhưng tuyệt đối không tránh thoát được.

Lương Hạ Mạt hôn Trì Đông Chí, hôn từ khi cô giãy dụa liên tục đến dần dần im hơi lặng tiếng, níu chặt góc tay áo của anh, đang run rẩy. Lương Hạ Mạt nếm được mùi vị nước mắt Trì Đong Chí.

Anh buôn cô ra, hôn lên mỗi giọt nước mắt, môi rơi trên mí mắt cô nhẹ nhàng nỉ non: Anh vẫn luôn bắt nạt em, thế nhưng, nói như vậy chẳng phải là vì, anh không thích em; anh đồng ý ly hôn, cũng không có nghĩa là anh buông tay em, nhưng mà vì sao em không chờ anh một chút hả? Em không thể nhìn lại anh sao? Không thể yêu thương anh một lần nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.