Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 245: Chương 245: Trở mặt




Editor: Waveliterature Vietnam

“Hạ Nặc chủ nhân.”

Thấy Hạ Nặc không nói gì, Quý Karla bắt đầu chào hỏi nhiệt tình và chỉ vào cái lều phía sau anh ta và mỉm cười, nói: “Bên ngoài không tiện để nói chuyện, chúng ta vào đó nói chuyện được không?”

“Được thôi.” Hạ Nặc gật đầu. Đối với anh ta, người được gọi là Giáo hoàng Ma Khắc Biệt là người anh ta chú ý nhất, còn người này đùa giỡn kiểu gì anh ta cũng không sợ.

Khi mọi người vào trong lều, Quý Karla pha hai tách trà đen, cầm một cốc và mỉm cười, nói: “Nếu Hạ Nặc chủ nhân đã xuất hiện ở đây, nên không còn nghi ngờ gì nữa, đã biết thân phận của chúng tôi rồi đúng không? “

“Đương nhiên.”

Hạ Nặc nhàn nhạt trả lời một câu, liếc nhìn bàn trà đen, cũng không có động tĩnh gì.

“Vậy thì càng tốt a.” Quý Karla mỉm cười và nói: “Nếu như vậy, Hạ Nặc chủ nhân có thể nghe đề nghị của tôi được không?”

“Nói.” Câu trả lời của Hạ Nặc lần này thậm chí còn ngắn hơn.

“Ha ha ha ha, Hạ Nặc đại nhân xin đừng quá nghiêm trọng, kỳ thực rất đơn giản...”

Quý Karla cười ha ha, thái độ của Hạ Nặc làm hắn ta rất áp lực, nhưng anh ta vẫn giả vờ thoải mái, nói: “Có phải nhóm quân đội chống giáo hội bên kia nhờ đại nhân giúp đỡ đúng không? Điều này là tốt, cho dù họ trả bao nhiêu, nhóm cướp biển “Lửa cháy lớn” của chúng tôi sẵn sàng trả gấp đôi giá, hơn nữa đại nhân cũng không cần xuất thủ, miễn là đại nhân có thể bàng quang, thờ ơ với mọi chuyện là được, có được không? “

“Mặt khác.”

Thấy rằng Hạ Nặc không có chút động tĩnh nào, anh ta cắn răng và mở rộng hai ngón tay. “Chỉ cần Hạ Nặc chủ nhân đáp ứng, sau khi đàn áp được cuộc nổi loạn này, chúng tôi vẫn sẽ trả cho đại nhân thù lao, đại nhân muốn bao nhiêu a?”

“Bao nhiêu sao?” Hạ Nặc nhìn hắn ta với sự thích thú, “200 triệu bối lợi?”

“Đại nhân đang đùa sao, không chân thành chút nào.”

Quý Karla cười: “Đó là hai trăm triệu. Hạ Nặc chủ nhân. Cái giá này dù sao cũng chắc chắn hơn nhiều so với thù lao chống lại quân đội nổi loạn kia?”

Mặt ngoài thì nói như vậy, nhưng vào lúc này trong lòng hắn ta đã sớm hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Một tiểu tử hôi thối, mà còn dám ở đây ra điều kiện với hắn ta. Nếu không phải tình hình hiện tại phải quyết định, một thuyền trưởng không thể phân thân, nếu không nhóm cướp biển “Lửa cháy lớn” sao phải sợ tiểu tử này chứ?

Tâm tình này tới nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh bị hắn ta cúi đầu uống trà để che dấu, nhưng ngay cả vậy, Hạ Nặc đang chú ý đến khuôn mặt của hắn, vẫn nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên tia đau khổ.

Trước hết, bất kể lợi ích của những người nổi dậy chống lại quân đội, đó hoàn toàn là vì muốn giúp đỡ Hi Nhĩ và không hiểu được nguyên nhân của giáo hội nên mới ra tay. Đó là từ ý định thực sự của anh ta khi đưa ra những điều kiện này, chỉ muốn tạm thời tự an ủi mình. Khi anh ta có một bàn tay tự do, tên cướp biển già này đã từng giết rất nhiều người trên tuyến đường hàng hải lớn, anh ta sợ lại trở lại chính mình.

Lão già này, thực sự rất nham hiểm...

Hạ Nặc nhìn vào đôi mắt của Quý Karla. Khác với Địch Áo, tên cướp biển già này, cũng là một trong hai hồng y, dường như vẫn chưa thỏa mãn sau thành công đánh cắp đất nước. Chí ít cũng đã rèn luyện thân thể rất tốt, nếu không, không có cách nào để duy trì một cơ thể tốt như vậy.

Tuy nhiên, trước chênh lệch về sức mạnh, những nỗ lực âm mưu này thực sự không là gì.

“Giá hai trăm triệu bối lợi thực sự không tệ a...”

Lười biếng xem Quý Karla diễn, Hạ Nặc từ từ cầm tách trà lên, khuôn mặt anh ta lộ rõ ​​vẻ đau khổ: “Nhưng trước khi đến đây, ta đã gặp Địch Áo, thủy thủ của băng hải tặc của ngươi, nhưng anh ta đã gây chiến với ta., một cuộc xung đột nhỏ đã nổ ra... “

“Địch Áo?”

Quý Karla choáng váng, trong lòng mắng một tiếng, tên to béo chết tiệt này, trước khi lấy được tin tức của nhóm cướp biển Tật Phong, rõ ràng hắn ta cũng đã đọc được lệnh truy nã, nhưng có vẻ không thèm quan tâm hay không nhớ, thậm chí không nhìn kĩ, vẫn nhàn rỗi và bị cám dỗ để kích động một kẻ thù mạnh như vậy.

Quả nhiên hành sự bất túc, bại sự có thừa!

Nhưng dù bực mình, rốt cuộc, vẫn là một bằng hữu cũ trên thuyền, anh ta vẫn giải thích giúp: “Có chuyện như vậy à? Bọn chúng chắc chắn là không có não, phỏng chừng không nhận ra Hạ Nặc chủ nhân, nếu có bị xúc phạm, tôi ở đây để xin lỗi thay tên tiểu tử ấy... “

“Xin lỗi không còn cần thiết nữa.” Hạ Nặc hơi buồn cười, ông già này thực sự rất có năng lực. “Lúc đó, ta nào biết ngươi đưa ra giá cao như vậy đúng không, hơn nữa tính tình ta kiềm chế không tốt lắm, hắn dám trêu chọc ta, ta đương nhiên tại chỗ dạy cho hắn một bài học. “

“Phải, phải.”

Quý Karla vô thức lặp lại hai câu, nhưng rất nhanh bừng tỉnh, cả kinh cả người trực tiếp đứng lên, tràn đầy kinh ngạc nói: “Ý đại nhân là, Địch... Địch Áo đã bị đại nhân giết sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Nặc mỉm cười và nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, tiền thưởng của hắn ta là 115 triệu bối lợi đúng không? Nếu như vậy, các ngươi trả cho ta thêm 85 triệu bối lợi là được rồi, phần còn dư lại coi như là bồi thường, thế nào? “

“Ngươi đùa bỡn ta sao?”

Quý Karla không phải là một kẻ ngốc. Thấy rằng Hạ Nặc vẫn mỉm cười vào lúc này, tự nhiên hiểu rằng bên kia cũng đang đùa giỡn mà thôi, chỉ đợi câu xác thực được đưa ra.

Tên tiểu tử ngốc này thực sự đã giết Địch Áo sao?

Đúng là anh ta không vừa mắt với Địch Áo trên con tàu năm đó. Trong những năm gần đây, anh ta cũng không hài lòng với thái độ của bên kia, nhưng dù sao cũng là đồng bọn trên tuyến đường hàng hải lớn trong hơn một thập kỷ!

“Tốt, rất tốt...”

Nối cơn giận, Quý Karla cuối cùng không có ý định tiếp tục diễn trò năn nỉ. Anh ta lật ngược cái bàn, làm chén trà văng khắp nơi và rút con dao dài ở thắt lưng ra, để lộ khuôn mặt ranh mãnh: “Nếu đã như vậy, ngươi đừng mong sống sót ra khỏi doanh trại này! “

“Vậy phải xem ngươi thực sự có bản lĩnh hay không a!”

Hạ Nặc cũng đứng dậy và cười. Thấy những tên cướp biển mặc áo choàng đen, sau khi nhận tín hiệu của Quý Karla bao vây, anh ta không ngần ngại rút Động gia hồ ra, sau đó một kiếm bổ ra.

Oanh!

Thanh kiếm như xương, gần như tức thời một số ít thành viên của nhóm cướp biển “Lửa cháy lớn”, những người được treo thưởng hàng triệu bối lợi, gần như không có sự kháng cự nào với thanh kiếm này. Ngay lập tức, họ hét lên và ngã xuống đất, chỉ còn lại Quý Karla, một mình đứng trơ trọi.

“Ngươi người này...”

Sau khi chứng kiến ​​sức mạnh của thanh kiếm này, Quý Karla không khỏi co rụt lại. Quả nhiên, bên kia không hổ là được treo thưởng gần 300 triệu bối lợi, chỉ mới tiện tay kiếm khí đã mạnh như vậy.

Sợ rằng một cuộc ác chiến thực sự là điều không thể tránh khỏi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.