Cầu Ma

Chương 855: Chương 855: Ta cần kích động




“Tô Minh, ngươi định mang Hạc gia gia đi đâu? Hạc gia gia nói cho ngươi biết nha, chỗ nào không có tinh thạch là Hạc gia gia không đi à! “

“Hắc Mặc Tinh, chỗ đó chẳng những có tinh thạch còn có phần thân thể của ngươi có lẽ vẫn tồn tại, ngươi có thể không đi. “

“ Đi chứ! Có tinh thạch, có thân thể, Hạc bà nội nó, nhất định phải đi. Ta nói nhé, tốc độ của ngươi chậm quá, nhìn ta nè, ta rất nhanh đây! “

Trời sao vô ngần, mênh mông vô bờ, lặp lại màu sắc đơn điệu. Nếu nhìn trong thời gian ngắn sẽ thấy nó khá đẹp, nhưng nhìn lâu thì lòng sẽ sinh ra mờ mịt, có cảm giác không biết ở nơi nào.

Bản thân nhỏ bé, trời sao mênh mông, vào lúc này sẽ cho người kích thích mãnh liệt.

Hiện tại, trong Tây Hoàn tinh vực, có một cầu vồng lao nhanh. Nhìn gần không thấy rõ cầu vồng, vì màu của nó giống trời sao, đều là màu đen. Cầu vồng là một mảnh ánh sáng âm u, có thể thấy bên trong ánh sáng có một con hạc đen, vẻ mặt đắc ý, xấu xa trong đáy mắt. Trừ hạc trọc lông ra trong khung trời không còn con hạc nào giống như vậy nữa.

Trong ánh sáng đen còn có một quan tài màu đỏ, trên quan tài phù văn lồi lõm tỏa ra uy nhiếp mạnh mẽ. Tô Minh ngồi xếp bằng bên trên, nhắm mắt tĩnh tọa. Xích Hỏa Hầu ở một bên giống như người hầu, cân thận quan sát xung quanh, không giống trước kia thờ ơ với tất cả.

Đây là ngày thứ mười sáu từ khi họ rời khỏi dị địa Tây Hoàn.

Trong mười sáu ngày, có lẽ vì lần trước chưởng duyên sinh diệt xuất hiện chiến với Tô Minh, khiến dị địa Tây Hoàn dao động vô tận, làm tu sĩ trong khu tinh vực này phập phồng lo sợ, không dám tùy tiện ra ngoài tinh cầu. Trong mười sáu ngày qua, Tô Minh đi qua đâu nơi đó rất yên tĩnh. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Hắn thích yên tĩnh như vậy.

Dị địa Tây Hoàn cách Hắc Mặc Tinh hơi xa, khoảng cách này trừ phi Ách Thương phân thân ra ngoài, nếu không tốc độ bản thân Tô Minh không thể mau chóng đến đó.

May là hạc trọc lông thức tỉnh, phong không trận trong trời sao này tồn tại, mượn dùng trận này thì tốc độ nhanh rất nhiều.

Theo dự tính của Tô Minh, khoảng sáu năm chắc hắn có thể nhìn thấy Hắc Mặc Tinh.

Nhưng trước khi đi hắn còn có một việc phải làm, giải quyết xong chuyện này, ở dị địa Tây Hoàn Tô Minh không còn gì ràng buộc.

Thời gian qua ngày thứ ba, cũng là ngày thứ mười chín Tô Minh rời khỏi dị địa Tây Hoàn. Tô Minh khoanh chân trên quan tài, mắt khép chậm rãi mở ra.

Khoảnh khắc mắt mở, trời sao trước mặt hắn xuất hiện một tinh cầu, màu sắc đỏ sẫm, như ngọn lửa đốt đến tận cùng thì sắp tắt.

“Hỏa Xích Tinh...” Tô Minh khẽ nói.

“Hỏa Xích Tinh, lại trở về đây.” Xích Hỏa Hầu ở bên cạnh biểu tình cảm thán.

Nhoáng một cái đã ngàn năm, nhớ lại tình hình năm xưa, Xích Hỏa Hầu biểu tình hoảng hốt.

Hạc trọc lông dần thu nhỏ thân hình, khi quan tài đỏ đen tới gần Hỏa Xích Tinh thì nó lại biến trở về kích cỡ bình thường, ở trước mặt Tô Minh thò đầu nhìn ra ngoài.

*Ầm!*

Quan tài đỏ giáng xuống Hỏa Xích Tinh, đụng vào tầng gió của tinh cầu. Khoảnh khắc ma sát sinh ra biển lửa, vị trí đầu quan tài thành hình cung tản ra.

Gió nóng mãnh liệt ập vào mặt, gió đó đủ phá hủy tất cả thiên tu, thậm chí nếu là sơ kỳ vị giới bình thường cũng cần lấy ra pháp bảo làm phòng hộ, không thể dùng thân hình đụng chạm. Nhưng Tô Minh biểu tình bình tĩnh, gió nóng thổi qua người hắn, tốc lên sợi tóc nhưng không thể lay động cơ thể hắn chút gì.

Tô Minh yên lặng nhìn mặt đần dần mở rộng, nhìn từng sơn mạch khe rãnh, từng mảng bình nguyên hỏa sơn biến ngày càng lớn trong mắt hắn.

Mãi đến tiếng nổ vang vọng, quan tài Tô Minh ở xuyên thấu tầng gió. Gió nóng yếu đi nhiều nhưng vẫn tồn tại, chẳng qua không tổn thương tu sĩ, chỉ khiến người cảm thấy không thoải mái.

Cảm nhận khí nóng quen thuộc, nhìn mặt đất quen mắt, Tô Minh bất giác nhớ đến ngàn năm trước khi mới xuất hiện ở Hỏa Xích Tinh này.

Tô Minh khẽ thở dài, ở giữa không trung sóng gợn khuếch tán, bao gồm quan tài cũng biến mất.

Khi xuất hiện Tô Minh đã đứng trên mảnh đất khô cằn, xung quanh trống trải không thấy bóng người, hiển nhiên vị trí chỗ này hơi hẻo lánh.

Tô Minh nhìn mặt đất, chỗ này là lúc trước hắn từ đất Âm Tử bị dịch chuyển đến, chỗ nằm cũng là đây, hắn gặp được Nhạc Hoành Bang.

Tô Minh im lặng giây lát, định rời đi, hắn thấy hạc trọc lông ở một bên đào đất. Hắn nhớ chỗ đó là hạc trọc lông biến thành hòn đá, liếc mắt một cái hắn thấy nó đào ra một khối nhỏ, từ bên trong lấy ra ba khối tinh thạch.

“Hì hì, quả nhiên còn ở. Đúng là Hạc gia gia thông minh, năm đó giấu ba khối tinh thạch ở đây là vì đề phòng trước không lo, hiện tại nếu đã đi ngang đây thì lấy chúng đi vậy. Để ta nghĩ xem có nên lấy hết tinh thạch ta giấu ở các nơi không... “

Biểu tình đắc ý, động tác hưng phấn đào tinh thạch, còn có lời nói thì thầm khiến Tô Minh càng khắc sâu hiểu tính ham tiền của hạc trọc lông.

Tô Minh mặc kệ hạc trọc lông, liếc Xích Hỏa Hầu, thấy gã biểu tình hồi ức nhìn mặt đất. Tô Minh biết điều Xích Hỏa Hầu nghĩ, truyền thần niệm cho gã.

Xích Hỏa Hầu ngẩng đầu nhìn Tô Minh, chắp tay cúi đầu, xoay người tan biến, đi hướng chỗ lúc trước gã bị phong ấn. Sau khi Xích Hỏa Hầu rời đi, Tô Minh tiến tới, hắn rời đi để lại hạc trọc lông còn đang đắn đo có nên lấy đi hết tinh thạch không.

Khi Tô Minh lại hiện ra thì hắn đứng ngoài một ngọn núi nhỏ, nhìn phía trước ngọn núi có một tòa động phủ, bên ngoài động phủ đặt chi chít vô số đá màu xanh, liếc mắt nhìn không tới cuối.

Chẳng qua chỗ này tích đầy tro bụi, đã rất lâu không có người đến, động phủ cũng hoang phế, bị người phá hủy từ bên trong, nhìn thành núi nhưng kỳ thực nó đã thủng lỗ chỗ.

Nếu không thì hoang phế nhiều năm như vậy chỗ này chắc chắn sẽ bị người chiếm cứ.

Nơi đây là động phủ cũ của Kỳ Bắc Sơn, những tảng đá xanh là ngàn năm trước Tô Minh yêu cầu Nhạc Hoành Bang sưu tập đồ.

“Nhiều đá xanh như vậy chắc là sưu tập vài trăm năm, không biết bây giờ Nhạc Hoành Bang thế nào, còn có Xích Hỏa Phượng có còn không. “

Tô Minh lắc đầu, thần thức tản ra, phủ lên toàn Hỏa Xích Tinh. Lát sau, Tô Minh không tìm được dấu vết của Xích Mãng Phượng, hiển nhiên chúng nó đã rời đi. Nhưng Tô Minh trông thấy Nhạc Hoành Bang.

Phía đông bắc bộ Hỏa Xích Tinh, trong dãy núi liên miên bất tận có một ngọn núi cao ngất, núi màu đỏ, hiển nhiên không phải núi bình thường mà là núi lửa đã dập tắt dung nham. Bên dưới núi lửa, trong dung nham đông lại tồn tại một động đá vôi. Trong động đầy nước mục nát, màu nước đen thui bốc lên bọt như sôi sục. Trong nước có một gã đàn ông bị ngâm, chìm tới ngực.

Đôi tay gã bị dây xích xuyên thấu treo hai bên nham thạch, từng lực phong ấn dọc theo dây xích từng giây từng phút chui vào người gã đàn ông, áp chế tu vi cũng hành hạ gã thống khổ.

Gã đàn ông đầu tóc rối xù, người gầy teo, mặt mày lọ nồi, rất là chật vật. Gã nhắm mắt, mặt đầy vết thương mục rữa, càng có giòi bọ nhúc nhích bên trong, khiến người trông thấy buồn nôn kinh sợ.

Không biết gã đã bị ngâm tại đây bao nhiêu năm, thậm chí thân hình ngâm trong nước nhiều phần bị mục nát, nhưng sức sống của gã không tán đi mà tồn tại một chút, hiển nhiên là có người cố ý để lại không cho gã chết.

Gã đàn ông không nhúc nhích, nếu không phải trong người còn tồn tại sự sống thì rất dễ bị nhìn thành cái xác. Trên người gã đôi khi toát ra tu vi dao động, đây không phải của thiên tu mà là lực vị giới.

Gã, rõ ràng là một chủ vị giới!

Mặc dù chỉ là sơ kỳ vị giới nhưng hơi thở tuyệt đối không lầm.

Từ bên ngoài vang tiếng bước chân, lát sau một ánh đen dầu tới gần, đó là một thanh niên áo đen. Y đặt ngọn đèn sang bên, ngồi khoanh chân bên ngoài hồ nước, nhìn gã đàn ông bị phong ấn.

“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? “

Gã đàn ông bị treo không nhúc nhích, không nói một câu, im lặng cúi đầu.

“Người đó đã biến mất ngàn năm, vẫn không xuất hiện trong dị địa Tây Hoàn. Hắn đã chết, một người chết rồi ngươi cần gì giữ bí mật cho hắn? Chỉ cần ngươi nói ra, sư phụ của ta lập tức cho ngươi tự do, thậm chí lấy tu vi của tiền bối lập tức trở thành trừ sư phụ ra có thể cùng Mai Lan tiền bối cùng ăn cùng ngồi, một trong ba thủ lĩnh Hỏa Xích Tinh này. “

Gã đàn ông vẫn không nhúc nhích, như là đã chết.

“Cho dù hắn không chết thì làm sao? Bị khốn trong dị địa Tây Hoàn, hắn không khả năng ra ngoài, cho dù hắn đi ra, bị thế lực trấn giữ bốn chân giới truy sát, bản thân hắn còn lo không xong, ngươi cần gì giữ bí mật cho hắn? “

“Nói đi, tại sao người tên Mặc Tô năm đó phải sưu tầm những tảng đá xanh này? Nói đi, hắn thu lấy lực lượng những tảng đá xanh như thế nào, còn khiến thân thể mạnh mẽ như vậy! Nói đi, ngươi sẽ được giải thoát. Nếu còn không nói, ngươi sẽ tiếp tục bị phong ấn tại đây, chịu đựng sự sống còn đau khổ hơn cái chết!” Thanh niên biểu tình dữ tợn gầm hướng gã đàn ông.

Đầu gã đàn ông hơi nhúc nhích, dần nâng lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết sẹo, đôi mắt mở, dùng con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm thanh niên.

“Hồn của Nhạc ta sư phụ ngươi cũng đã tra xét, nếu không tìm được đáp án thì ta cũng không thể trả lời.” Thanh âm toát ra thù hận khắc cốt minh tâm, như răng ma sát, khiến không khí âm trầm.

“Hừ, đó là vì ngươi có thủ đoạn bảo vệ ký ức. Nếu không phải ngươi biết bí mật của người tên Mặc Tô thì tại sao thời gian nhanh như vậy ngươi từ thiên tu bước vào cảnh giới chủ vị giới?” Thanh niên biểu tình dữ tợn trừng Nhạc Hoành Bang, hồi lâu sau vung tay áo, xoay người cầm ngọn đèn rời đi.

Y biểu tình âm trầm, nghĩ đến năm đó sư phụ khiến y phụ trách canh giữ chỗ này, bây giờ sắp đến ngày sinh nhật của sư phụ, y vốn định từ chỗ Nhạc Hoành Bang lấy được đáp án làm quà mừng. Nhưng đối phương vẫn không chịu nói, y thầm quyết định đợi qua tiệc của sư phụ thì phải nghĩ cách hành hạ Nhạc Hoành Bang mới được.

Nhạc Hoành Bang nhìn bóng lưng thanh niên đi xa, dần khép mắt. Gã không biết bí mật của Tô Minh, nhưng chuyện này đối phương sẽ không tin, bởi vì đúng là trong thời gian ngắn gã đến cảnh giới chủ vị giới. Nhưng đây là bí ẩn của gã, nói ra thì cũng chết. Ngược lại không nói thì có lẽ còn cơ hội sống như con chó, có lẽ còn có một đường sự sống

Nhạc Hoành Bang thầm thở dài, lại nhắm mắt. Gã biết sẽ phải chịu đựng hành hạ ngày càng nhiều, nhưng gã tự tin đối phương sẽ không để gã chết, bởi vì gã mà chết liền không có bí mật nữa.

Nhạc Hoành Bang cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác. Nói là chết, không nói thì có thể sống, nhưng sống trong đau đớn thế này khiến ý chí của gã tan rã.

Khi hai mắt gã khép lại, bỗng có một thanh âm lạnh lùng vang trong động đá vôi.

“Trên người của ngươi, rốt cuộc có bí mật gì? “

Nhạc Hoành Bang bản năng im lặng bỏ qua, gã tưởng đối phương lại đến nữa. Nhưng người Nhạc Hoành Bang bỗng run lên, vì thanh âm này không thuộc về thanh niên mà là từng tồn tại trong ký ức của gã.

Khi người Nhạc Hoành Bang run lên thì thanh âm lại vang vọng.

“Nhiều năm không gặp ngươi đã trở thành chủ vị giới, cũng đáng mừng. “

Người Nhạc Hoành Bang run rẩy, mở bừng mắt, trông thấy trước mặt có một thanh niên mặc áo trắng đứng. Thanh niên có mái tóc xám, khuôn mặt điển trai nhưng sự tang thương không thể che giấu, thanh niên bình tĩnh nhìn gã.

“Chủ... Chủ thượng? “

Người Nhạc Hoành Bang run bần bật, gã gần như không dám tin điều mình trông thấy, nhưng bộ dạng, biểu tình của đối phương giống y hệt người trong ký ức của gã.

Nhạc Hoành Bang càng khẳng định gã không bị hoa mắt, nhưng gã nhớ rõ ngàn năm trước đối phương bị buộc vào dị địa Tây Hoàn, dị địa đó vô số năm qua hiếm có ai sống sót đi ra.

“Nghĩ tình năm đó của ngươi.” Tô Minh lạnh nhạt nói, giơ tay phải vung hướng Nhạc Hoành Bang.

Phút chốc sợi xích ở hai tay Nhạc Hoành Bang kêu két két vỡ ra từng tấc, chưa rơi xuống đã biến thành tro bụi.

Nước mà Nhạc Hoành Bang ngâm người chớp mắt khô cạn, lộ ra thân hình không thành hình người của gã.

Nhìn thân hình thê thảm của Nhạc Hoành Bang, Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng thầm hừ lạnh. Nhạc Hoành Bang tâm trí sâu, giỏi nắm chắc thời cơ, hiểu tiến lùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.