Cầu Ma

Chương 374: Chương 374: Núi lạ




Con hạc giấy này dù không có truyền thuyết mỹ lệ như Tang Tương đập cánh, nhưng có lực lượng xuyên qua không gian. Nó bay ra từ Thiên Hàn đại bộ lạc có thể xem thành là trùng sinh, thẳng đến Đông Hoang.

Cuộc đời nó ngắn ngủi, nhưng trong ngắn ngủi đó tất cả vùng đất, biển nó đi qua, tất cả thế giới thu nhỏ chứa trong mắt nó.

Chỉ đáng tiếc đôi mắt đó không thuộc về Tô Minh, không thuộc về rất nhiều rất nhiều người, chỉ có ông lão để con hạc bay vào chín tầng trời, hoặc nên nói là người đàn ông mặc đế bào, đội đến quan, thuộc về y!

Tô Minh rời khỏi bầu trời Vu tộc, hắn vẻ mặt bình tĩnh bước đi. Đằng sau không có truy binh, đằng trước không có chướng ngại vật, tầm mắt thấy là bầu trời mênh mông cùng với đất hoang vu. Từ khi tham gia trận chiến Thiên Lam thành đến nay hắn mới chân chính thoát khỏi tất cả trói buộc.

Nhìn trước mắt trời và đất, Tô Minh bỗng có cảm giác như mình trở lại ngàn năm trước, hắn ở một dãy núi ngoài Hàm Sơn Thành, lần đầu tiên mở mắt.

Lúc đó hắn mờ mịt nhìn khung trời xa lạ, tu vi yếu ớt khiến hắn trong thời gian dài chìm trong mê mang.

Giờ phút này hắn vẫn là nhìn bầu trời xa lạ, đi trong trời đất, gió thổi bay mái tóc hắn, lộ ra dưới sợi tóc là đôi mắt sâu thẳm.

Bây giờ hắn vẫn hơi mê mang nhưng đã có phương hướng. Tu vi của hắn hiện nay không thể đứng trên đỉnh, nhưng so với năm đó thì cách biệt chân trời.

‘Trước khi ngoại tiên lần nữa giáng xuống, mình phải biến càng mạnh.’ Tô Minh từ trong ngực lấy ra mặt nạ, đội trên mặt. Hắn không định lấy xuống mặt nạ nữa.

Đây là hắn tại Vu tộc dùng để che giấu thân phận mình. Trừ phi tìm ra cách tốt hơn, nếu không thì hắn sẽ không ngừng đội. Phối hợp với Đoạt Linh Dược và thần thức, chỉ cần không gặp phải cường giả Tuyệt cảnh, vậy dù là gặp Hậu Vu thì khả năng nhìn ra hắn không phải Vu tộc rất ít. Huống chi dù có gặp phải cường giả nhìn ra hắn không là Vu tộc, Tô Minh có cách giải thích thân phận của mình.

‘Bộ dạng của mình, rất giống với ngoại tiên ư? Nếu là vậy thì…’ Tô Minh nhắm chặt mắt, khi mở ra thì bên trong có sự kỳ lạ.

‘Nhưng mình rất tò mò, tại sao có hai người gọi mình là Túc Mệnh? Tại sao xác định mình chính là…Túc Mệnh!’

Tô Minh đi trong thiên địa, xé gió lao nhanh, trên đường gặp không ít người Vu tộc. Thường khi chúng trông thấy Tô Minh, tản ra linh cảm đụng với thần thức của hắn rồi thu lại. Nếu không có chủ kiến trước thì đa số sẽ không nghi ngờ Tô Minh.

‘Tổ tiên Hàm Sơn là chờ đợi Túc Mệnh dẫn ông ta đi, cho nên gặp mình thì cho rằng mình là Túc Mệnh, có thể miễn cưỡng dùng lý do bao nhiêu năm qua mình là người thứ nhất đi tới trước mặt ông ta. Nhưng trên chiến trường cô gái tóc dài, chỉ nhìn mình một cái đã nói mình là Túc Mệnh, vậy thì kỳ lạ. Có thể lập tức nói qua mình là Túc Mệnh, trừ phi cô ta…đã gặp mình!’ Tô Minh trầm ngâm, chỉ là những chuyện này hắn tự đoán ra chứ không có tin tức chính xác.

Liên tiếp bay bảy ngày, đôi khi Tô Minh quan sát bản đồ mộc giản Nha Mộc đưa cho, biết mình đã tiến vào trung tâm đất Vu tộc. Nhưng chỉ là tương đối mà thôi, nếu tính nguyên bản đồ Vu tộc, chỗ Tô Minh ở vị trí hơi xa xôi. Nơi này mặt đất dạt dào sắc xanh, nhưng gió lớn hơn bên ngoài một chút.

Từ trong gió có thể ngửi được mùi tanh. Gió nơi này đa số từ Tử Hải thổi tới, quét qua đất Vu tộc.

Dãy núi liên miên Vu tộc, ánh mắt Tô Minh quét mặt đất, trên đường đi hắn đôi khi làm vậy, cẩn thận quan sát bốn phía có tồn tại nguy hiểm không.

Nhưng lần này, khi hắn quét qua dãy núi dưới đất thì chợt khựng lại, khẽ ồ lên. Hắn lập tức tập trung nhìn, tỏa ra thần thức bao phủ dãy núi.

Khoảnh khắc, mắt Tô Minh chớp lóe. Lấy tu vi hiện giờ của hắn, tuy không thể di chuyển và vận động lực lượng thiên địa, nhưng có được bốn khối Man Cốt, bước vào trung kỳ Tế Cốt, hắn có thể thấy ra lực lượng thiên địa bao nhiêu.

Sơn mạch nơi này nhìn thoáng qua thì bình thường không có gì lạ, dù cẩn thận nhìn thì vẫn rất bình thường, chẳng có gì khác lạ. Coi như tản thần thức, coi như là Vu tộc tràn ngập cảm giác thì cũng thế.

Tựa như ác sơn, lực lượng thiên địa rất mỏng, mùi tanh nồng hơn chỗ khác. Cho nên lúc trước Vu tộc đi vô đây, coi như là người cảnh giới Hậu Vu đa số không chú ý.

Nhưng chỗ này trong mắt Tô Minh chậm rãi biến khác đi. Ánh mắt hắn thấy sơn mạch như bị vén lên tấm màn dày, lộ ra mặt thật!

Sơn mạch này bắt đầu từ phương đông, gấp khúc kéo dài tới bắc bộ, biến mất trong mảnh đất phía xa. Trông như một con rồng đang bò trên đất, lộ ra một phần lưng, núi cheo leo, đá lổm chổm, mặt trên mọc đầy thực vật. Nhưng những thảm thực vật này bộ dạng đa số quái lạ, ở trong gió lung lay lộ ra cảm giác nguy hiểm. Dường như thảm thực vật thiên tính thuộc về công kích.

Tô Minh nhìn dãy núi, nâng lên tay phải chém hướng bên trái. Hắn không dùng lực lượng Man Cốt trong người, nhìn như tùy ý chém xuống. Thoáng chốc không gian bên trái của hắn xuất hiện từng tầng sóng gợn. Hắn khép mắt lại, tay phải thò vào trong gợn sóng, như đang cảm nhận cái gì.

‘Mạch từ đông đến, từ bắc mà đi, bản thân trở thành một góc hình, nhìn như rồng nhưng kỳ thực nơi này hình thành Trảm Tam Sát cách cục có chút tàn khuyết!’ Một lát sau mắt Tô Minh lóe kỳ lạ, thân thể trầm xuống, vòng quanh sơn mạch một vòng.

Đây là một sơn mạch gấp khúc.

‘Tuyệt thai dưỡng, kiếp tai tuế. Nơi này lấy đông bắc làm mạch, tây nam trống trải. Tây không là thai, nam không là dưỡng, vậy thiếu một tuyệt vị, vốn nên là cách cục thiên nhiên tàn khuyết.’ Tô Minh cẩn thận quan sát thật lâu, kết hợp trong đầu hắn hiểu về thuật Trảm Tam Sát, chậm rãi phân tích ra chỗ kỳ lạ của sơn mạch.

‘Nhưng gió từ hướng đông truyền đến, gió vốn không mạnh, bây giờ rõ ràng bởi vì tai biến Đông Hoang đến mà mãnh liệt. Trong gió có mùi tanh, nếu đem sơn mạch này xem thành đầu rồng, vậy nó vốn là vật chết, bởi vì phương đông có gió thổi tới, thổi qua đầu rồng, nếu có thể trút ra ngoài thì đầu rồng như sống, có thể hít thở! Loại tuyệt phương kiếp sát thế này mình chưa từng gặp. Trảm Tam Sát, lúc trước ở trên chiến trường Thiên Lam thành mình từng hiểu ra, thuật này chẳng những có thể trảm mà còn lập được. Nhưng bây giờ xem ra, cách nghĩ của mình chưa toàn diện. Trừ trảm và lập ra còn có thể sửa. Tại mặt đất sửa đổi hình thành sát khí! Hay cho cách cục thiên nhiên, khiến nơi này không cần biến đổi nhiều đã trở thành dưỡng thần sát nhập!’ Tô Minh nhìn nhìn, chậm rãi rung động.

Nơi này vốn không có tuyệt phương, vậy là trong tam sát không có kiếp sát. Theo Tô Minh hiểu biết, thiên địa bất cứ chỗ nào đều có tam sát, nhưng đa số tam sát là vô hình. Tuy nhiên nơi này trong năm tháng đổi thay, tự nhiên hình thành cách cục, cách cục mắt thường có thể thấy. Thế thì khác hẳn.

Loại khác biệt này như đối lập với hư vô và ngưng tụ.

Tô Minh trầm ngâm, vốn hắn không có chỗ nào muốn đi, giờ nhìn sơn mạch rất hấp dẫn, mắt chợt lóe, quyết định.

‘Nơi này không sai, có thể tại đây tạc ra một động phủ, là chỗ cho mình cư ngụ. Tuy nhiên dù nơi này xa xôi nhưng bốn phía có không ít Vu tộc, vậy thì phải cẩn thận chút.’

Tô Minh nhoáng người lên, bay hướng sơn mạch. Không lâu sau hắn đứng ở một góc giữa đông và bắc sơn mạch. Nơi này là vị trí đầu rồng là lúc trước hắn thấy ở giữa không trung. Chỗ này sơn mạch rất cao, vậy thì gió từ hướng đông thổi tới hơn phân nửa bị chặn dưới núi, ngưng kết không tán đi, khiến Tô Minh đứng trên ngọn núi nhìn xuống một mảnh sương khói mông lúc, mùi tanh đậm đặc.

Tảng đá bốn phía ẩm ướt, có nơi còn chảy ra nước.

‘Điểm hay không điểm…’ Tô Minh do dự.

Chỉ cần hắn đánh thông vị trí góc sơn mạch dưới chân, hình thành lỗ hổng lớn thì có thể khiến gió đông từ miệng thổi đi, thế thì sẽ hình thành rồng hít thở.

Một khi làm được điều này, vậy lực lượng thiên địa nơi đây sẽ ngưng kết gấp bội. Ở đây tĩnh tọa tu dưỡng, có lợi ích rất lớn cho Tô Minh tinh luyện tu vi, bao gồm cả luyện dược.

Cùng lúc đó, nếu có lỗ hổng thì khiến cách cục như đầu rồng nơi đây sống lại, thế thì tại đây thi triển thuật Trảm Tam Sát năng lực khổng lồ hơn chiến trường nhiều.

Tô Minh có loại cảm giác, nếu hoàn thành ý tưởng, vậy tại đây thi triển Trảm Tam Sát, hắn sẽ cùng nơi này thành một. Tới lúc đó, năng lực thuật này sẽ như thế nào, đủ khiến tim hắn đập nhanh.

Đây mới chỉ là một điểm, loại cách cục sơn mạch này, Tô Minh đi qua không ít chỗ nhưng lần đầu tiên gặp phải. Nếu thực chất hóa tam sát, nếu hắn có thể nghiên cứu lâu dài, dò ra ẩn khuất, lần mò quy luật, vậy thuật Trảm Tam Sát của hắn có lĩnh ngộ càng sâu.

‘Ô Sơn để lại thuật pháp, cái khác không thích hợp mình dùng chỉ có thuật Trảm Tam Sát này. Trừ điều đó ra thì chính là huyết hỏa trùng trùng.’ Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Chỗ này sơn mạch rất cao, nếu đến buổi tối thì ánh trăng rắc xuống, trông thấy càng rõ ràng.

Nhưng vậy thì chỗ tốt tuy lớn mà chỗ hỏng cũng không ít. Đầu tiên nơi này rất dễ bị thấy, không nói tới hấp dẫn chú ý, còn rất khả năng xuất hiện tranh giành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.