Cầu Ma

Chương 463: Chương 463: Một mình xông pha!




Gã đàn ông Âm Linh nhìn Tô Minh, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói thêm cái gì, gật đầu.

“Ngươi đã cứu mạng ta, lại thuê ta, ta sẽ đưa hai người họ an toàn về Vu thành. Sau khi ra khỏi đây, nếu ngươi vẫn không trở ra ta sẽ ở tại chỗ đợi ngươi mười năm.” Gã đàn ông chắp tay hướng Tô Minh, bước nhanh đi hướng A Hổ, Lan Lan.

Đôi thiếu niên nam nữ ngoái đầu nhìn Tô Minh, vẻ mặt phức tạp nhưng không nói gì thêm, xoay người cùng gã đàn ông đi nhanh vào trong sương khói.

Thấy Tô Minh không nhúc nhích, những sinh linh trong sương khói tản ra nhường đường cho ba người đi, sau đó phong tỏa nơi này.

Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, định tản thần thức thì bỗng bên tai lại vang giọng tang thương. Lần này thanh âm như vang vọng bên tai, quanh quẩn không dứt.

‘Ngươi…sẽ là đồng tộc thứ tư ta nuốt. Đến đây…để ta nuốt đi, đây là vận mệnh tộc ta. Ngươi sẽ tán đi, ta sẽ…lại lần nữa thức tỉnh. Chúc Âm tinh, thiên chi hoa, địa chi mang, mở ra ta chúc cửu chi dao!”

Khi giọng tang thương nói mấy câu cuối phát ra khát vọng mãnh liệt, lần đầu tiên thanh âm dao động tình cảm.

Khoảnh khắc thanh âm tản ra, trong Hàm Sơn Chuông, con rắn lạ phát ra tiếng rít sắc nhọn nhất, người run lẩy bẩy, vảy toàn thân chảy sợi máu như sắp tan vỡ. Nó mạnh lao ra đánh vào Hàm Sơn Chuông, thân thể bỗng biến hư ảo, thoát khỏi Hàm Sơn Chuông, xuất hiện trước mặt Tô Minh.

Loại năng lực này Tô Minh chưa từng thấy trên người nó. Hắn không kịp nghĩ nhiều, con rắn lạ cỡ ngón tay ở không khí trước mặt Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng rít mãnh liệt nhất.

Trong tiếng rít của nó, bóng trắng bốn phía nức nở cao chót vót đến cực hạn. Vụ thú gầm rống càng kinh thiên. Những tiểu nhân Cốt Sát từng con cùng gầm. Thậm chí con mắt to lớn, sương khói quanh nó cuồn cuộn kịch liệt. Dường như tất cả thanh âm hòa cùng con rắn lạ rít gào.

Con rắn mắt lộ giãy dụa, nó ở giữa không trung ngoái đầu nhìn Tô Minh, trong mắt có không tha, có đau thương, có lưu luyến.

Tô Minh nhìn đôi mắt con rắn nhỏ, tinh thần chấn động. Con rắn rít gào, những vụ khí thủ cản đường Tô Minh đều tản ra, mở con đường bị chặn lại cho hắn. Dọc theo con đường này, nếu Tô Minh cứ đi thì sẽ không gặp nguy hiểm gì, có thể rời khỏi mảnh đất chôn xương Chúc Cửu Âm!

Hiển nhiên con rắn lạ vạch ra con đường cho Tô Minh!

Thân hình con rắn lạ vẫn chảy ra tơ máu, nó mạnh thu lại tầm mắt, trong tiếng rít bi ai, sắc mặt càng vặn vẹo giãy dụa. Nhưng thân hình nó không thể khống chế, lao thẳng hướng xác Chúc Cửu Âm, mạnh chui vào trong, lao đến Chúc Cửu Âm không biết dài bao nhiêu, chui vào đầu nó.

Mắt Tô Minh dần đỏ hồng, hắn có thể đi ngay bây giờ, nhưng hắn không thể!

Con rắn lạ này theo hắn nhiều năm, đặc biệt trong động phủ hắn mất tích lại lần nữa xuất hiện, cảm giác được con rắn rất vui vẻ. Bây giờ hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nó biến mất trong thân thể Chúc Cửu Âm, kết quả chờ nó chỉ có thể là bị đồng tộc nuốt, thành chất bổ cho đồng tộc thức tỉnh.

Tô Minh mạnh vung tay trái hướng không trung.

“Trắc Long Thân!”

Khi Tô Minh vung, lập tức ấn ký Âm Linh tộc ở tay trái tỏa ra ánh sáng chói lòa. Tiếng thở dài vang lên, trước mặt Tô Minh, ông lão Âm Linh tộc chậm rãi hiện ra.

“Xin tiền bối tiến vào người Chúc Cửu Âm ngăn cản dung hợp cắn nuốt!” Tô Minh nhìn chằm chằm ông lão.

“Ta không giúp được ngươi. Con Cửu Âm Thánh này lúc còn sống là tộc ta cung phụng nó, sau khi nó chết vẫn tồn tại ý chí, bây giờ trong ý chí có loại điên cuồng.” Ông lão nhìn xác Chúc Cửu Âm, trầm giọng nói.

“Ta không thể chống lại.” Ông lão thu lại tầm mắt, nhìn Tô Minh, lộ ý xin lỗi.

“Ta cho ngươi càng nhiều Đoạt Linh Dược!” Tô Minh sốt ruột nói ngay.

“Bao nhiêu Đoạt Linh Dược cũng vô dụng. Trước ý chí này, bất cứ ai đều khó tiến vào, nhưng trước đó con rắn thuộc về ngươi, có lẽ ngươi có thể, nhưng ta thì không.” Ông lão nói, bước lên một bước, xuất hiện ở vị trí một chỗ mục rữa trên xác Chúc Cửu Âm. Khoảnh khắc lão định tiến vào thì bỗng người Chúc Cửu Âm tỏa ra lực phản chấn, đánh bật thân hình ông lão lùi vài bước. Lão cười khổ nhìn Tô Minh.

Tô Minh nhìn xác Chúc Cửu Âm, mắt chợt lóe, lộ dứt khoát. Chuyện thế gian thường không có gì là không nên, chỉ cần mình cảm thấy nhất định phải làm vậy thì cứ làm!

Tô Minh tiến lên một bước, tay phải nâng lên chỉ vào xích long trên trời. Con rồng hóa thành vệt đỏ lao hướng Tô Minh, trên cánh tay hắn hóa thành ấn ký hình rồng. Tô Minh thẳng hướng xác Chúc Cửu Âm.

Sau lưng hắn, phân thân và con rối độc thi theo sát sau.

Khi Tô Minh tới gần xác Chúc Cửu Âm, định từ chỗ mục rữa chui vào thì lực phản chấn mãnh liệt từ bộ xương Chúc Cửu Âm phát ra, chớp mắt quét người hắn.

Khoảnh khắc nó quét qua, thân thể Tô Minh chấn động, sự bài xích mãnh liệt, ý chí điên cuồng truyền khắp người hắn. Ý chí cường đại khiến Tô Minh có cảm giác đặt mình trong sóng dữ, như trở thành con thuyền đang trôi trong sóng gió, bất lực.

‘Cút đi!!!’ Trong ý chí có tiếng gầm.

Tiếng gầm đánh vào đầu óc Tô Minh, khiến người hắn run lên. ấn ký xích long trên tay phải bị bức tách khỏi người hắn.

Tô Minh hộc búng máu, mặt tái nhợt, liên tục lùi mười mét, lại hộc máu, ngẩng đầu nhìn xác Chúc Cửu Âm, biểu tình cực kỳ âm trầm.

Ông lão Âm Linh ở một bên thở dài lắc đầu, định nói gì thì thấy mắt Tô Minh chợt lóe. Tay phải hắn nâng lên chỉ hướng xích long, con rồng bị buộc tách ra lại hóa thành ấn ký hiện trên cánh tay hắn. Tô Minh nhìn ông lão Âm Linh, truyền ra thần niệm.

Ông lão thở dài, thân thể dần tan biến, cuối cùng hóa thành ấn ký nhạt trên mu bàn tay trái của Tô Minh.

Làm xong những điều đó, Tô Minh cất đi Tô Minh phân thân và phân thân con rối, lau máu tươi nơi khóe miệng. Hắn hít sâu, thần thức xâm nhập mảnh đá đen trên cổ, đá tỏa ánh sáng đen rực rỡ phu lên người Tô Minh. Trên người hắn xuất hiện hơi thở con rắn lạ.

Hơi thở cực kỳ giống, gần như chân thực!

Khoảnh khắc xuất hiện hơi thở, Tô Minh mạnh vọt lên, phát động tốc độ nhanh nhất. Tốc độ khiến hắn khoảnh khắc lại tới gần xác Chúc Cửu Âm, cùng lúc đó, lực phản chấn truyền đến đụng phải người Tô Minh bỗng biến mất. Trong ý chí giáng xuống, Tô Minh nghe tiếng khẽ kêu.

Tô Minh biết chỉ có thể lừa một lúc, ý chí sót lại của đối phương sẽ kịp phản ứng, đến lúc đó hắn làm gì cũng khó thể lại tiến vào xác Chúc Cửu Âm. Giờ phút này hắn chẳng chút do dự mạnh vọt tới trước, xông vào trong Chúc Cửu Âm.

Nhưng khi hắn vào trong xác Chúc Cửu Âm thì ấn ký xích long cánh tay bị chia cắt khỏi thân thể, còn có ấn ký tay trái của hắn, ấn ký tay phải, thậm chí là Tô Minh phân thân trong túi trữ vật, bao gồm cả phân thân con rối cũng bị túm lấy tách ra khỏi người Tô Minh, bị ngăn bên ngoài thân thể Chúc Cửu Âm.

Có thể đi vào trong người Chúc Cửu Âm chỉ có bản thể Tô Minh và nguyên anh của hắn!

Trừ điều đó ra, tất cả ngoại lực đều bị ngăn cản!

Tô Minh biểu tình âm trầm, đơn giản tháo xuống mặt nạ. Nơi hắn đang đứng là một con đường máu thịt khô cạn, bốn phía tối đen, mùi thối rữa tràn ngập. Nơi đây là trong người Chúc Cửu Âm, là phần đuôi.

Cảm giác chân như đạp vào bùn, cho người xúc giác rất buồn nôn. Tô Minh nhìn bốn phía, nguyên anh trở lại trong người hắn, mắt chợt lóe sáng, thần thức tỏa ra lập tức bị vách thịt bốn phía hấp thu, chỉ có thể khuếch tán phạm vi mười mét.

Nơi đây chẳng những ngăn cản thần thức càng ngăn chặn liên hệ của hắn và xích long, con rối, Âm Linh tộc. May là vì cùng trong thân thể Chúc Cửu Âm, giữa hắn và con rắn lạ vẫn còn liên hệ. Hắn im lặng lao nhanh tới trước, dựa theo liên hệ với con rắn lạ đi nhanh.

Bên ngoài phần đuôi Chúc Cửu Âm khổng lồ, chỗ Tô Minh biến mất, con rối độc thi sắc mặt ngơ ngác ngồi xếp bằng tại chỗ, không nhúc nhích.

Thi thể Cơ Vân Hải ngã sang bên, toàn thân tràn ngập bọ cánh cứng đen, cũng không nhúc nhích. Xích long gầm rống, quanh quẩn, lộ vẻ sốt ruột, nó không cảm nhận Tô Minh tồn tại. Hồi lâu sau nó thu nhỏ thân hình, hóa thành con rồng nhỏ đáp uống nơi Tô Minh biến mất, chờ đợi.

Còn ông lão Âm Linh tộc thì nhăn nhó, liên tục than thở. Không phải lão không muốn hỗ trợ mà đích thực không thể tiến vào người Chúc Cửu Âm. Lão có chút tò mò Tô Minh làm sao thực hiện được, chắc có lẽ thật là vì người đối phương còn đọng hơi thở Chúc Cửu Âm nên mới vào được.

Mới nãy người Tô Minh biến đổi hơi thở khiến lão rất lấy làm lạ.

‘Chàng trai này cơ duyên sâu, con rắn nhỏ đó rõ ràng là hậu bối có chút huyết mạch Chúc Cửu Âm, mãnh thú như vậy bây giờ rất khó thấy. Thôi, tại đây chờ một đoạn thời gian đi, nếu hắn có thể ra thì tiếp tục thực hiện ước hẹn, nếu không đi ra…coi như lỗ vốn.’ Ông lão than thở, ngồi một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.