Cầu Ma

Chương 348: Chương 348: Mặt nạ Săn!




Tô Minh lại đứng dậy, tóc dài bay phất phơ, thái dương còn nhuộm máu theo gió tung bay có vài giọt bị thổi đi.

“Bức đến đường cùng…kẻ gan dạ thắng!” Tô Minh thì thào, mắt lóe tia sáng lấp lánh nhìn người đàn ông Vu tộc từ ngoài trăm mét bước nhanh tiến đến.

Tô Minh hít sâu không khí trên chiến trường, toàn thân như có sự lột xác khó miêu tả. Hắn mạnh lao tới trước, thẳng đến người đàn ông Vu tộc, mang theo sát khí ngập trời và khí thế quyết không lùi, xé gió tới gần.

Khuôn mặt dưới mặt nạ của người đàn ông Vu tộc lộ nụ cười nhạt, trong ánh mắt lạnh lùng chất chứa khinh thường. Gã khinh thường Man tộc này, đối phương chỉ biết né tránh, chỉ biết bảo vệ bản thân, người như vậy theo gã thấy thì không xứng gọi là chiến sĩ.

Dù bây giờ Tô Minh lao đến, cho gã cảm giác hơi khác đi, nhưng gã vẫn giữ sự khinh thường đó.

Khoảng cách giữa hai người không ngừng bị kéo gần, chớp mắt đã chưa tới ba mươi mét. Trên đường đi qua đâu, hai bên Vu Man chiến đấu đều tránh đi. Đây là một góc chiến trường phạm vi lớn, nhưng tại góc này xảy ra trận chém giết của Tô Minh và người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ là ở trên chiến trường, trận đấu quy cách cao trong số Vu tộc và Man tộc.

Đây là trận chiến Săn!

Nếu người đàn ông Vu tộc chiến thắng thì trong đợt săn bắt Man tộc sẽ thêm một người. Nếu Tô Minh thắng thì hắn sẽ chấm dứt săn của người đàn ông Vu tộc này, do đó trở thành Săn của Man tộc!

Trận chém giết như vậy ở bốn phía khiến hai tộc Vu Man trong phạm vi nhỏ chú ý, càng khiến một ít Săn Giả Vu Man hai tộc ở phía xa dòm qua.

Mặc dù Tô Minh thắng hay người đàn ông Vu tộc thắng đều không đem đến tác dụng gì cho trận chiến này, nhưng đối với Tô Minh, đây là cuộc chiến của hắn!

Hắn phải tại đây chiến thắng nỗi sợ của mình, chiến thắng tinh thần, từ đây để mình tiến hành đợt lột xác huy hoàng, rèn luyện ra ý chí có thể trở thành cường giả!

‘Trận đấu này mình nhất định phải thắng, nhất định phải thắng!’ Trong mắt Tô Minh lộ ra kiên quyết.

Không phải hắn không biết lượng sức mình, kỳ thực sức chiến đấu giữa hắn và người đàn ông Vu tộc không cách biệt mấy. Nếu không phải tiếng rống Vu thuật kỳ dị của người đàn ông, Tô Minh sẽ không chật vật đến thế này.

Bây giờ hắn đã tìm ra cách đối kháng với thanh âm kỳ lạ đó rồi. Cách này chính là…kẻ gan dạ thắng!

“Giết!!!” Tô Minh rống to, nhảy người lên, bay vọt khỏi mặt đất, lao thẳng đến người đàn ông Vu tộc.

Hai người ở giữa không trung như mũi tên lao đi đụng vào nhau.

*Oành!* Một tiếng vang lớn, thân thể Tô Minh run rẩy, lảo đảo lùi vài bước, khóe miệng tràn máu tươi. Nhưng hắn không chút do dự lại lao ra, cùng người đàn ông Vu tộc lần nữa đụng độ.

*Oành oành oành oành!*

Hai người trong vài giây ngắn ngủi đã oanh kích nhau hơn mười lần. Người đàn ông Vu tộc không còn vẻ khinh thường mà biến thành trầm trọng. Gã đã nhìn ra Tô Minh khác biệt. Bây giờ Tô Minh không giống như trước nữa, hắn không còn né tránh, không còn dùng thần thông, không còn chống cự và bảo vệ bản thân.

Bây giờ Tô Minh, ở trên người hắn có sự quả cảm khiến người đàn ông Vu tộc kinh sợ. Loại cảm giác này giống như gã đối diện không phải thân hình có máu thịt mà là ngọn núi lớn!

Một ngọn núi sừng sững trên mặt đất, đời đời kiếp kiếp không sụp xuống, không bị hủy diệt!

Đó không phải là nói khi Tô Minh đứng lên thì tu vi và sức mạnh biến cường đại, mà bởi vì ánh mắt, hành động, bước chân, biểu tình của hắn trong giờ phút này, tất cả trở thành khí thế. Khí thế này đến thành ý chí vô hình của Tô Minh.

Dường như có lực lượng chống đỡ hắn, không cho hắn lựa chọn lùi ra sau nữa, khiến hắn thà rằng đấu đến chết cũng tuyệt sẽ không lùi nửa bước. Ý chí này chính là khí thế, có thể bị người phát hiện ra, đặc biệt là người đàn ông Vu tộc đấu với hắn càng cảm nhận rõ ràng.

[Càng gì gọi là dũng cảm, Tô Minh, trả lời ta!]

Tô Minh đánh một đấm, ánh mắt có quyết đoán và cứng cỏi, ký ức nhớ tới đoạn ngắn tại Ô Sơn.

[Dũng cảm chính là khi gặp dã thú thì không sợ!]

Khi ấy Tô Minh vẫn là một Lạp Tô nhỏ xíu, hắn dùng thanh âm non nớt đáp như thế đó.

[Đó là một loại dũng cảm, nhưng A Công nói cho ngươi biết, dũng cảm chân chính là khi ngươi đối mặt một cường giả, khi ngươi không thể lùi được nữa, ngươi sẽ lao ra, liều mạng chiến đấu! Cùng lúc đó, khi ngươi đối diện mười cường giả thì vẫn làm vậy. Ngươi đối mặt một trăm, thậm chí là nhiều cường giả hơn vẫn sẽ làm như vậy! Hãy tưởng tượng đi, Tô Minh, nếu có một ngày A Công già đi, không thể động đậy, ngươi phải bảo vệ ta, ngươi đứng trước mặt ta, nhưng trước mắt ngươi là cường địch đếm hoài không hết. Nhắm mắt lại, tưởng tượng loại cảm giác này, nếu như ngươi lựa chọn ở lại, vậy ngươi sẽ biết cái gọi là…dũng cảm. Đây là dũng cảm mà ta cho rằng!]

[Tôi sẽ chết sao…]

[Ở lại thì có lẽ, hoặc có lẽ không, nhưng nếu rời đi, tương tự cũng có lẽ có hoặc không.]

[Vậy tôi chọn ở lại!]

[Dũng cảm là một loại khí thế, không phải xúc động lỗ mãng, mà giống như ngọn núi, khiến tinh thần kẻ địch bởi vì sự cứng cỏi của ngươi mà tan rã khí thế. Dũng cảm càng là thủ đoạn khắc chế địch, cũng là phẩm chất cần có để ngươi đi trong thế gian, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Tô Minh, nhớ kỹ lời A Công đã nói với ngươi. có lẽ sẽ có một ngày ngươi thật sự hiểu được.]

Nắm đấm của Tô Minh va chạm với tay phải của người đàn ông Vu tộc, đau nhức lan tràn, thậm chí xương cốt như sắp vỡ vụn. Nhưng trên mặt Tô Minh không nhìn ra vẻ gì muốn lùi lại, lại vọt ra, cùng người đàn ông Vu tộc cũng không lùi bước lần nữa chiến đấu.

Người đàn ông Vu tộc càng đấu càng sợ. Theo lúc trước gã phán đoán, trong trận chém giết thế này gã đã làm đến cực độ, đối phương thì chắc là giống như rất nhiều người gã đã gặp, đầu tiên tinh thần tan vỡ, sau đó lan tràn tới thân thể, bị gã điên cuồng công kích, thể xác và tinh thần đều có ý định rút lui.

Một khi như thế thì trận chiến này gã thắng chắc rồi!

Đây là vì rèn luyện Chiến Vu cường đại, liều chết không sờn! Chiến thắng nỗi sợ trong lòng, đè bẹp ý chí của kẻ địch, hủy diệt tinh thần người ngăn cản, khiến kẻ địch của Chiến Vu trong tan vỡ tinh thần đi hướng tử vong!

“Dũng cảm, không phải xúc động!” Tô Minh thì thào.

Người hắn lao lên, mạnh chuyển vòng, học theo động tác của người đàn ông Vu tộc, quét chân đá tới người đàn ông. Người đàn ông Vu tộc cũng nhoáng người lên, một cước đá tới.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Trận chiến đấu khốc liệt này hấp dẫn vùng xung quanh góc nhỏ nhoi trên chiến trường khiến tất cả mọi người chú ý.

Dù là Vu tộc hay Man tộc, họ đều thấy Tô Minh và người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ cùng phun ra máu, chỉ là một người máu biến thành sương trước mặt, người kia thì máu dọc theo mặt nạ rơi xuống.

Thân thể Tô Minh bởi vì lực chấn mà lảo đảo rơi xuống đất, người run rẩy. Lần đầu tiên, người đàn ông Vu tộc lùi ra sau mấy bước, ánh mắt nhìn Tô Minh lộ ra rung động.

Tô Minh thì vẫn là Tô Minh đó, tu vi vẫn như vậy, lực lượng vẫn như thế, tất cả chỉ có một điều khác là bây giờ hắn có khí thế cứng cỏi.

Hắn phải thắng, hắn nhất định phải thắng!

Không cần ngôn ngữ nói ra, từ ánh mắt kiên quyết của Tô Minh, từ khí thế hắn tỏa ra, từ bây giờ hắn lại vọt lên, bất cứ ai nhìn hắn đều cảm nhận rõ ràng chiến ý và quyết tâm tất thắng của hắn!

Người đàn ông Vu tộc nghiến răng, mắt đỏ rực, gầm lên mạnh vọt ra. Giây phút tới gần Tô Minh, đôi mắt đỏ rực bỗng lóe lên, phát ra một tiếng gầm.

Tiếng gầm này chính là thứ khiến Tô Minh mấy lần tinh thần xuất hiện rung động, không thể khống chế nảy ra nỗi sợ hãi, tiếng rống kỳ lạ của Vu tộc.

Giây phút tiếng rống truyền ra, tâm thần Tô Minh dao động. Nhưng lần này, trong lòng hắn không thể khống chế xuất hiện từng đợt sóng cực kỳ sợ hãi, cùng lúc đó, thân thể hắn không hề lùi lại. Hắn nâng lên nắm đấm, không chút do dự, toàn thân như mũi tên xuyên thấu qua nỗi sợ, khi người đàn ông Vu tộc phát ra tiếng rống thì một bước tiến lên, dùng hành động tiến hành một lần phản kích mạnh mẽ.

Đó là nắm đấm của Tô Minh, một đấm, một đấm!!!

Hắn không biết đã đánh ra bao nhiêu đấm, tiếng *Oành oành* vang vọng. Người đàn ông Vu tộc lần đầu tiên bị Tô Minh đánh lùi, lùi một bước, liên tục lùi, không ngừng lùi ra sau. Ý chí, sự tự tin, sự kiên định đến từ Chiến Vu của gã dần yếu ớt, dần tan rã.

Tô Minh ở trong mắt gã biến thành một ngọn núi chân chính. Một ngọn núi cao không thể vượt qua, không thể hủy diệt!

[Khi ngươi chiến thắng sợ hãi, khi ngươi nếm được dũng cảm thì có cảm giác gì…hy vọng đến lúc đó A Công còn có thể ở bên ngươi, nghe cảm nhận của ngươi.]

Trước mắt Tô Minh như xuất hiện nụ cười hiền từ của A Công.

Hắn nghênh đón tiếng rống kỳ lạ, đánh ra một đấm lại một đấm. Tô Minh, đã tìm đến loại cảm giác mà A Công nói, loại cảm giác….

‘Cảm giác chiến thắng chính mình.’ Tô Minh nhắm mắt lại, đôi tay duỗi ra, không truy kích người đàn ông Vu tộc nữa mà là thần thức mạnh lan tỏa. Kiếm nhỏ xanh xé gió lao ra, lôi cầu ngưng tụ rất nhiều, tràn ngập bốn phía. Hàm Sơn Chuông biến ảo lao tới người đàn ông Vu tộc.

Giây phút tất cả thần thông xuất hiện cùng rơi vào người đàn ông Vu tộc dưới mặt nạ trào ra nhiều máu, đôi mắt tan rã lộ ra khó thể tin.

Tô Minh nhoáng người lên cũng xông ra ngoài. Tiếng nổ ầm ầm vang tận trời, chấn động mặt đất xung quanh rung rinh. Một lát sau khiến góc phạm vi nhỏ trên chiến trường, tất cả người chiến đấu đều khựng lại, một hình ảnh xuất hiện trong mắt họ.

Trong hình ảnh, Tô Minh nâng tay lên, trong tay hắn là một cái đầu đẫm máu. Tô Minh chậm rãi lấy xuống mặt nạ của cái đầu.

Màu trắng, có khe hở chữ thập…mặt nạ Săn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.