Cầu Ma

Chương 738: Chương 738: Kẻ địch đến




"Hai cô nàng này khá đây...” Mắt Đạo Nguyên lộ ra tia tà dâm, nhoáng người lên đi ra khỏi thuyền dài, nhìn đăm đăm bên dưới Tử Hải, trên đảo Nam Trạch.

Phương Thương Lan đang đứng ở đỉnh núi nhìn chân trời, ánh mắt cô hướng về đảo Thiên Hàn Tông. Uyển Thu đứng sau lưng cô, mặc dù khuôn mặt hai cô không bằng Vũ Huyên nhưng cũng tuyệt trần, đầy vẻ phong sương, khiến hai cô như là xuân lan thu cúc, tịnh đế tương ánh.

Đạo Nguyên bản năng liếm khóe môi, nhếch miệng cười.

“Không tệ không tệ, không ngờ ở chỗ nguyên thủy này còn có hai cô nàng xinh như thế, có thể so sánh với những thị thiếp của bổn công tử.” Đạo Nguyên xòe quạt chỉ đảo phía dưới.

“Đạo nô thập cửu, năm ngươi xuống dưới đồ diệt đảo nhưng không được tổn thương hai cô gái, và xem coi còn người ngọc nào có tài sắc như vậy không.” Đạo Nguyên liếm môi, nói ngay.

Năm người áo đen sau lưng gã mặt không biểu tình, chắp tay hướng thanh niên.

“Tuân lệnh!"

Năm người vâng dạ liền nhấc chân tới trước, định giáng xuống đảo Nam Trạch không hay biết nguy hiểm. Bỗng nhiên bầu trời chấn động, gió mây biến đổi làm bầu trời cuồn cuộn khói đen. Có khí âm lạnh khiến người băng giá từ bốn phương tám hướng tràn tới. Năm người áo đen định giáng xuống đảo Nam Trạch biến sắc mặt, ngừng lại, nhanh chóng quay về bên cạnh thanh niên. Thanh niên ngẩn ra, thu lại tầm mắt khỏi đảo Nam Trạch, nhìn xung quanh.

Chỉ thấy bầu trời lượn lờ âm lạnh, không lấy nơi này làm trung tâm mà chỉ ngang qua, ngưng tụ hướng chỗ xa xăm. Sương lạnh âm trầm mắt thường thấy không rõ, nhưng nếu thần thức quét sẽ phát hiện ngay đâu phải sương khói gì, rõ ràng là từng tàn hồn vặn vẹo. Những tàn hồn có người có thú, thân thể hư ảo vẻ mặt mờ mịt, nhưng chúng dữ tợn điên cuồng lao nhanh tới trước. Chính chúng nó gào thét khiến khí lạnh nổi lên.

“Thiên quỷ thuật! Công tử, có người đang thi pháp dẫn động tất cả tàn hồn nơi đây ngưng tụ thiên quỷ thân!” Trong đám người áo đen sau lưng thanh niên có người trầm giọng nói ngay.

Đạo Nguyên mắt chợt lóe, nhìn đảo Nam Trạch phía dưới, lại nhìn thế cuốn tàn hồn phía xa, đôi mắt dần lộ vẻ hưng phấn.

"Nhớ kỹ vị trí chỗ này, chúng ta trước tiên nhìn xem là ai dẫn động thiên quỷ thuật, có thể sử dụng pháp này chắc là Man tộc không tầm thường, nói không chừng chính là Man Thần gì đó. Đi bắt hắn, ta phải ngược sát tộc nhân của hắn ngay trước mặt hắn. Ha ha, bổn công tử ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện tương tự nhưng đất Âm Tử thì là lần đầu tiên, chắc chắn sẽ rất thú vị đây, sau này về lại tông môn có thể khoe với người.” Thanh niên cười to, cất bước trở lại thuyền dài.

Năm người áo đen bước vào theo. Thuyền dài hóa thành cầu vồng phút chốc biến mất tại chỗ, theo sau tàn hồn âm lạnh lao hướng trước. Thuyền đen dài lấy tốc độ cực nhanh không biết vượt qua bao nhiêu đảo Tử Hải lao hướng ba đảo lớn Nam Thần.

Sau lưng gã đạo nô cầm la bàn mắt chợt lóe, trên la bàn phạm vi ba đảo lớn Nam Thần có từng điểm sáng nhấp nháy.

“Công tử, chỗ này có mấy tu vi khá mạnh, trong đó đảo Vu Thần có một người, tu vi mạnh nhất...đã bước vào bước thứ hai nhưng không tinh thuần. Còn có một người trên đảo Thiên Hàn, tu ki của người này lúc mạnh lúc yếu khó nắm bắt, tàn hồn âm lạnh bốn phía ngưng tụ hướng chỗ đó, chắc hắn là kẻ đã thi triển thiên quỷ thuật, nhưng bên người hắn còn có hai người. Trong đó một người hơi thở rất lạ, dường như tương tự với hổ phù thánh trận bên ngoài. Người cuối cùng chắc trọng thương ngủ say, ý thức yếu ớt. Kẻ thi triển thiên quỷ thuật chắc muốn lấy thiên quỷ thuật trợ giúp người đó thức tỉnh.” Đạo nô cầm la bàn quét mắt la bàn xong nói ngay.

Hiển nhiên la bàn này không phải vật bình thường, kiến thức của đạo nô cũng không tầm thường, nếu không thì không khả năng thấy ra nhiều như vậy. Nhưng mà, gã không phát hiện trên la bàn không có đốm sáng thuộc về Tô Minh.

Thanh niên trên thuyền dài cười nhạt, khống chế thuyền hóa thành cầu vồng lao hướng đảo Thiên Hàn có Tô Minh ở. Tốc độ cực nhanh, theo đầy trời tàn hồn ngưng tụ, không lâu sau họ đã ở ngoài đảo Thiên Hàn.

Một tiếng nổ ầm vang, thuyền dài không chút tạm dừng trực tiếp đánh vào trận pháp phòng hộ của đảo Thiên Hàn, khiến màn sáng trận pháp vặn vẹo chỉ kéo dài một giây đã tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn bốn, năm mảnh. Thuyền dài xuyên thấu qua nó xông vào đảo Thiên Hàn!

Khoảnh khắc thuyền dài xông vào đảo Thiên Hàn, không chút tạm dừng vèo la nhanh, hướng tới chỗ tàn hồn bầu trời ngưng tụ, Cửu Phong!

Khi thuyền dài đánh vỡ màn sáng trận pháp ngoài đảo Thiên Hàn thì Tô Minh khoanh chân trên đỉnh núi Cửu Phong, đôi mắt khép mạnh mở ra, trong mắt ánh sáng chớp lóe kịch liệt lập tức hóa thành sát khí ngập trời. Sát khí kia mạnh mẽ vượt qua lúc Tô Minh ở đất tiên tộc giáng trần đấu với Đế Thiên. Hắn nhìn chằm chằm đằng trước, toàn thân tỏa ý hồn, nhìn thấy phía xa con thuyền lao nhanh tới thành cầu vồng đen!

Còn có sáu người ở trên thuyền!

Cùng lúc đó, những người trên Cửu Phong cũng nhận ra sát khí toát ra từ người Tô Minh, và tiếng nổ do trận pháp đảo Thiên Hàn tan vỡ.

Bạch Tố biến sắc mặt, bên cạnh cô là Vũ Huyên nhíu mày không biết nghĩ gì, mạnh ngẩng đầu. Con chó vốn liền biếng nằm sấp chợt đứng bật dậy nhìn chằm chằm phía xa, biểu tình không lười biếng mà nghiêm túc chưa từng có.

Khi ánh mắt Tô Minh nhìn hướng thuyền thì áo sao trên người Đạo Nguyên tỏa ra ánh sáng sao. Vô số ngôi sao chuyển động, nhìn như bình thường nhưng rơi và mắt Tô Minh lại có cảm giác tâm thần ý hồn nhanh chóng bị hút đi.

Hắn không chút do dự, tay phải nâng lên ấn xuống đá dưới thân. Cái ấn này phút chốc phạm vi vạn dặm Cửu Phong mặt biển vốn trống trải phát ra tiếng vang dữ dội, trong vạn dặm vặn vẹo hư ảo khiến người khó nhìn rõ bên trong.

Đạo Nguyên cất tiếng cười vang, chất chứa vênh váo không ai bì nổi.

“Kẻ dã man ngu dốt, đạo bào trên thân công tử chính là báu vật họ Đạo dòng chính của Đạo Thần Tông mới có được, tất cả thần thức nếu có gì bất lợi với bổn công tử sẽ bị trận pháp trên đạo bào phản phệ. Kẻ dã man nhà ngươi chắc thần thức đã bị tổn hại nặng, không cần bổn công tử ra tay cũng hấp hối rồi. Đạo nô, đánh mở trận pháp này cho ta, bổn công tử vừa mới thấy họ đúng là lấy thiên quỷ thuật trị thương. Hì hì, bổn công tử thích nhất là khiến người thống khổ!” Đạo Nguyên đắc ý cười to, phe phẩy quạt, biểu tình đắc ý và huênh hoang, gã cực kỳ hưng phấn.

Gã thốt lời, sau lưng năm đạo nô có bốn người bước ra, vẻ mặt lạnh lùng với gần vặn vẹo vạn dặm quanh Cửu Phong, nâng lên tay phải cùng ấn xuống. Trận pháp vạn dặm vặn vẹo chấn động, tiếng nổ kinh thiên động địa, trận pháp vạn dặm có dấu hiệu tan vỡ.

“Cũng có chút thủ đoạn, chịu đựng được một kích của bốn đạo nô, hiếm thấy lắm. Dốc sức ra tay cho ta!” Mắt Đạo Nguyên chợt lóe, càng hưng phấn hơn, quạt trong tay phải chỉ hướng trận pháp.

Trận pháp nổ ầm vang, Tô Minh ở trong Cửu Phong mặt tái nhợt, mới nãy từ áo đối phương truyền đến lực hút cực kỳ mạnh, nếu không phải hắn lập tức thu lại tầm mắt, không dốc sức mở ra trận pháp ngăn cản thì e rằng phản phệ sẽ càng mãnh liệt.

“Đạo Thần Tông!” Tô Minh đứng bật dậy, vẻ mặt âm trầm.

Hắn nhìn Nhị sư huynh triển khai thuật tàn hồn, trong người không ngừng toát ra khí lạnh, Hổ Tử ngủ say khóe môi nhếch lên, nụ cười kia thật vui vẻ. Mắt Tô Minh lộ ra cố chấp, vung tay áo liền cuốn mấy người Đại sư huynh đưa vào trong động phủ sư tôn, sau đó lập tức bước ra khỏi trận pháp đỉnh núi. Khoảnh khắc hắn ra khỏi trận pháp đỉnh núi thì có tiếng nổ ngập trời vang lên. Phòng hộ vạn dặm vào phút này bỗng tan vỡ, phạm vi giảm bớt còn năm ngàn dặm. Tiếng tan vỡ còn đang kéo dài, e rằng không bao lâu sau trận pháp phòng hộ sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Nhanh như vậy đã khiến trận pháp tan vỡ tới mức này, không phải trận pháp không đủ mạnh mà do kẻ địch tới quá mạnh mẽ!

Khi Tô Minh đi xuống núi thì mấy trăm người Man tộc từ các vị trí trên núi tụ tập lại, mặt họ tái nhợt nhưng biểu tình toát ra kiên quyết.

“Đó là chiến thuyền của Đạo Thần Tông, trên người họ mặc là tinh thần bào. Áo này có phòng hộ rất mạnh, kẻ tự xưng công tử chắc là dòng chính Đạo Thần Tông! Còn mấy người đánh vỡ trận pháp là đạo nô, tu vi...” Sắc mặt Vũ Huyên biến đổi, khi thấy Tô Minh lập tức nói ra điều mình hiểu biết.

“Tu vi của chúng là chủ vị giới bước thứ ba, có tinh thần bào, mặc dù tu vi bị ức chế nhưng không quá gắt gao.” Nói lời này rõ ràng là con chó. Giọng nó tang thương, khi thốt lời trên người phát ra dao động mãnh liệt.

“Thiếu chủ tử, lão Long chỉ có thể bảo vệ ngươi là Tô tiểu tử bình an rời đi, người khác... Lão phu khó mà làm được khi bị Man tộc hạn chế.” Con chó nhìn phía xa trận pháp không ngừng vặn vẹo dạt ra, trầm giọng nói.

Vũ Huyên ngẩn ra, mặt tái nhợt nhìn hướng Tô Minh.

"Vũ Huyên, cô đi đi.” Tô Minh lạnh nhạt nói.

Hắn sẽ không đi đâu, chỗ này là Cửu Phong, là nhà của hắn, chỗ này có sư huynh của hắn. Hắn chỉ có chết trận chôn chung với sư huynh chứ tuyệt đối không ra đi một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.