Cầu Ma

Chương 406: Chương 406: Hư Vô Môn




Tô Minh nhìn tượng đá cô gái nhỏ xinh trong quan tài, nhìn khuôn mặt nàng, bên tai thanh âm non nớt phát ra từ ký ức, khiến mặt hắn dần trồi lên đau thương.

“Ngươi thức tỉnh.” Đế Thiên im lặng giây lát, bình tĩnh mở miệng.

Vẻ mặt y còn một chút chất động đã biến mất, lại lần nữa trở về lạnh lùng.

“Ta nhớ nàng…” Tô Minh thì thào.

Hắn bỗng hiểu, giấc mơ đó có lẽ…không phải là mơ. Bi thương trong mắt hắn dần đậm không thể xóa nhòa. Hốc mắt hắn ướt nước, giọt nước thuận theo khóe mắt chảy xuống, rơi trên tượng đá.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn, khoảnh khắc nước mắt rơi xuống tượng đá, lại xuất hiện hình ảnh. Trong những hình ảnh, Tô Minh nhìn thấy mình mặc đồ đỏ, tóc đỏ. Hắn thấy mình tóc đỏ đi ra sơn mạch động phủ, rút đi địa khí hóa thành rồng đỏ, nhìn mình đi qua đâu hấp thu nhiều lực lượng tu vi cường giả Vu tộc, thậm chí một số mãnh thú cường đại cũng không bỏ qua. Hắn thấy mình tóc đỏ đi Thu Hải bộ lạc, nâng tay phong ấn khung trời, ngay cả Tông Trạch cũng bị phong ấn trong bầu trời. Sau đó hạ tay giam cầm mặt đất, giam toàn bộ tộc nhân Thu Hải bộ lạc. Rồi hắn đi tới bên cạnh thánh nữ, Uyển Thu Thu Hải bộ lạc, ôm lấy cô, tóc đỏ theo gió tung bay, đi xa.

Tô Minh thấy Âm Loan Tòng Long Thuật, thấy toàn bộ quá trình tóc đỏ mình mang theo Uyển Thu thi triển thuật này. Mấy ngày ngắn ngủi của Hồng La lấy tốc độ nhanh vô số lần lóe qua trước mắt Tô Minh.

Hắn thấy mình tóc đỏ chiến đấu cùng lão già tiên tộc, trường kích bầu trời vô cùng bá khí chém giết, còn mang cô gái tóc dài tiếp tục thi triển Âm Loan Tòng Long Thuật, các hình ảnh. Mãi đến khi thánh sơn Vu tộc xuất hiện, Đế Thiên đến, trận đại chiến kinh thiên động địa, cuối cùng hình ảnh trong đầu hắn ngừng ở giây phút hồn Hồng La tan biến. Thanh âm cười to và Vãng Sinh Đạo đưa vào người hắn!

“Trước đạo lạy ba vạn năm, quay đầu phàm trần, không làm tiên!”

Tiếng cười sang sảng dấy lên gợn sóng trong đầu Tô Minh, cuối cùng biến mất hóa thành giọng nói khàn khàn tang thương.

“Thằng nhóc, ngươi nghe cho rõ, ta và Đế Thiên có thù sâu, nhưng người này mạnh vượt qua ta nhận biết. Không biết ta bị phong ấn bao nhiêu năm, bây giờ sắp về cát bụi, nhưng ta không cam lòng! Ta là con trai tiên đế, dùng thuật Vãng Sinh Đạo truyền thừa hoàng mạch của ta tặng ngươi lực lượng mở phong ấn. Thuật này theo ngươi tu vi tăng cao, sẽ càng lúc càng mạnh, mãi đến khi giúp ngươi đột phá ký ức bị phong ấn! Còn sẽ biến đổi huyết mạch của ngươi, để ngươi có huyết thống thuần chính nhất tiên tộc ta, bên trong còn bao gồm đạo, thuật pháp, thần thông cả đời Hồng La ta, đều thuộc về ngươi! Ta thiêu đốt còn sót lại sức sống không bao nhiêu thi triển Vãng Sinh Đạo thuật, đưa ngươi đến chỗ quan tài. Ta có thể cảm giác được chỗ đó có thứ cực kỳ quan trọng với ngươi. Đừng sợ một mình đối mặt Đế Thiên gặp nguy hiểm, nguy hiểm này ta đã nghĩ cách giúp người hóa giải. Ngươi chỉ cần nghe theo mấy lời ta nói vậy chắc chắn có thể thành công. Vãng Sinh Đạo tại hoàng tộc của ta một đời chỉ truyền cho một người, một khi bị người nắm giữ, người sau mặc kệ tài năng cỡ nào đều không thể học được, đây là quy định phép tắc! Thuật này mỗi đời truyền thừa cho người chỉ có thể thi triển một lần, nó không có tính công kích, chỉ dùng để truyền thừa. Cho nên Đế Thiên sẽ không Vãng Sinh Đạo, cũng không biết thuật này có thể mở Hư Vô Môn, mượn đó tiến hành truyền tống! Đây vốn là cánh cửa chạy trốn hoàng mạch ta khi truyền thừa đề phòng có chuyện chừa đường lui. Ta để lại ấn ký chỗ lúc trước thức tỉnh, cửa này có thể khiến ngươi quay về đó. Một khi mở ra Hư Vô Môn, lấy tu vi của Đế Thiên không thể quấy nhiễu. Vãng Sinh Đạo thuật có thể che giấu hơi thở của ngươi, khiến thần thức Đế Thiên không cách nào tìm được ngươi, vậy ngươi có một đoạn thời gian tự do chân chính. Lý do ta không dùng thuật này là vì nó chỉ có cơ hội thi triển một lần, nếu không người thừa kế thì không thể triển khai. Nếu ta dùng thuật này chạy trốn khó tránh khỏi tiếp tục bị phong ấn, sợ là vĩnh viễn không có ngày thức tỉnh, ta thà rằng chết! Hư Vô Môn ở trong lòng ngươi, kêu gọi nó là có thể mở ra! Tu vi của ngươi không cao, nhưng một ngày khi ngươi trở thành cường giả phải giúp ta báo thù, giết Đế Thiên!”

Đầu óc Tô Minh đau đớn, những hình ảnh chớp mắt biến mất. Kỳ thực từ khi hình ảnh xuất hiện đến kết thúc, Tô Minh cảm thấy qua thật lâu nhưng đó là chuyển động trong đầu hắn, người ngoài thì chỉ là khoảnh khắc.

Giọng Hồng La là trước khi chết đi theo Vãng Sinh Đạo, tránh đi thần thức Đế Thiên, ấn vào óc Tô Minh. Chỉ có khi Tô Minh thức tỉnh thì mới nghe được.

Nhìn tượng đá trong quan tài, tay phải Tô Minh bóp chặt mép quan tài, bấu chặt.

“Ngươi không nên thức tỉnh, ngươi như vậy thật khiến ta thất vọng. Hồng La ngoài ý muốn bây giờ đã bình định. Ngủ say đi, Túc Mệnh.” Đế Thiên im lặng một lát, từ từ nói.

Nhưng khoảnh khắc y nói ra câu này thì Tô Minh mạnh xoay người lại, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm Đế Thiên.

“Không ai có thể phong ấn ký ức của ta nữa, ngươi cũng không được!”

Ngón trỏ tay phải của Tô Minh bất giác xuất hiện một sợi tóc vòng quanh, sợ tóc chính là lực lượng một chỉ của Man Thần biến thành. Quái dị là lúc thân hình Tô Minh bị Hồng La khống chế thì không thấy sợi tóc đâu, dù là Hồng La cũng không phát hiện. Nhưng hôm nay, theo Tô Minh trở về ý thức thì sợi tóc lại xuất hiện.

Nó xuất hiện bởi vì không tỏa ra chút hơi thở nên coi như là Đế Thiên cũng không để ý tay phải bấu quan tài của Tô Minh, tất nhiên không trông thấy sợi tóc quấn quanh. Đây là đòn sát thủ của Tô Minh, cũng là lý do khi hắn thấy Đế Thiên thì còn giữ được bình tĩnh. Lực lượng Man Thần nhất chỉ mà hắn vẫn luyến tiếc sử dụng, hắn quyết định hôm nay dùng. Dù dùng lần này hắn không biết có thể giết chết Đế Thiên mà Hồng La cũng không là đối thủ. Dù rằng trước khi chết Hồng La đã chuẩn bị hoàn thiện cho hắn chạy trốn.

Nhưng nếu cứ thế rời đi thì Tô Minh không muốn!

Một câu không muốn, dù có ngàn vạn lời muốn nói cũng không cần nữa!

Đế Thiên mặt không biểu tình lạnh lùng nhìn Tô Minh. Giây phút ánh mắt giao nhau với hắn, y nhấc chân phải bước hướng hắn.

“Làm con trai của Đế Thiên ta, ngươi chẳng những khiến ta thất vọng, hơn nữa còn ấu trĩ như vậy!” Đế Thiên đạp một bước, lập tức từ dưới chân bắn ra dao động mãnh liệt, chỉ chớp mắt đã tới gần Tô Minh.

Uy áp không thể kháng cự bỗng giáng xuống khiến người Tô Minh bị nhốt chặt tại chỗ, mãi đến khi sóng gợn từ dưới chân lan tràn. Tô Minh run người lên, hộc ra búng máu.

“Quỳ xuống!”

Thần thức và ý chí cường đại đến từ Đế Thiên ngưng tụ trên người Tô Minh, khiến hắn như bị núi nặng đè ép, đầu gối phát ra tiếng kèn kẹt, run bần bật.

“Ngươi dựa vào cái gì khiến ta quỳ!?” Tô Minh cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Đế Thiên, đầu gối thẳng tắp, đau đớn ập đến nhưng không thể khiến hắn khuất phục.

“Nghiệt tử, ta nuôi ngươi lớn, không nhận được ngươi quỳ lạy? Quỳ xuống cho ta!” Đế Thiên đi hướng Tô Minh, từng bước một tới gần, khoảng cách giữa hai người hiện giờ là ba mét.

Theo giọng nói lạnh lùng của Đế Thiên, đầu gối Tô Minh bùm một tiếng chảy máu. Thân thể lắn lung lay, ý thức và uy áp cường đại như thực chất giáng xuống, không phải ý chí của hắn có thể chống đỡ. Tâm hắn không quỳ nhưng thân thể hắn lại bị đè chặt, khiến đầu gối đùi phải hướng xuống đất.

Nhưng giây phút đầu gối hắn sắp chạm mặt đất thì tay trái Tô Minh ấn xuống đất bấu chặt, khiến đầu gối đùi phải lơ lửng cách mặt đất một tấc.

“Trừ tu vi vượt ta rất xa ra, ngươi còn có cái gì? Ngươi có thể khiến thân thể ta quỳ xuống, nhưng tâm ta thì không thể!” Tô Minh ngẩng đầu, khóe miệng chảy máu, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Đế Thiên, đôi mắt tĩnh mịch khiến vẻ mặt hắn cũng bình tĩnh như chết.

“Hôm nay ngươi có thể dựa vào tu vi cường đại khiến ta quỳ lạy, sau này, Tô ta sẽ đem việc hôm nay trả lại gấp mấy lần! Không chỉ một mình ngươi, ta sẽ khiến toàn tiên tộc ngươi đều quỳ lạy dưới chân ta! Ta phải để Đế Thiên ngươi cúi đầu trước mặt ta! Ta có thể làm được!” Tô Minh cắn răng nói, phun ra từng chữ một, ẩn chứa quyết tâm. Cùng lúc đó, trong lòng hắn kêu gọi bốn chữ Hư Vô Môn.

Đối mặt lời nói của Tô Minh, biểu tình Đế Thiên không chút thay đổi. Y tới gần cách Tô Minh hai mét, lạnh lùng nhìn hắn chỉ kém một tấc là quỳ, nhìn mặt hắn nổi gân xanh, nhìn đầu gối chảy máu, nhìn hắn kháng cự áp lực vô tận khiến tay trái ấn mặt đất xuất hiện vô số tơ máu.

“Ta không cần tâm ngươi cũng quỳ lạy, thân thể là đủ rồi.” Đế Thiên từ từ nói.

Y nâng lên tay phải, hai ngón chỉ hướng trán Tô Minh. Một khi cái chỉ này rơi xuống, tất cả quỹ tích sẽ trở về mấy ngày trước, ký ức của Tô Minh lại lần nữa bị phong ấn. Hắn tỉnh dậy sẽ vẫn đối với quá khứ, tương lai tràn đầy mê mang. Sau lưng hắn luôn có đôi mắt tồn tại trong hư vô không ngừng nhìn chăm chú hành động của hắn.

Nhưng giây phút Đế Thiên nâng ngón tay sắp rơi xuống thì đột nhiên biến sắc mặt. Lực lượng không thuộc về Tô Minh, lực lượng như âm hoang trong thiên địa từ người hắn bùng phát.

Lực lượng cường đại vào giây phút bùng nổ khiến ngón tay sắp rơi xuống của Đế Thiên khựng lại, dường như lực lượng này đối kháng với y. Vài giây ngắn ngủi, Đế Thiên rên một tiếng, lùi một bước.

Y lùi một bước, sóng gợn bao phủ dưới chân Tô Minh lập tức biến mất. Thần thức và uy áp đè ép trên người hắn bị lực lượng bùng nổ trong người hắn bắn bật ra.

Sau lưng Tô Minh, theo lực lượng mạnh mẽ bùng nổ, không khí xuất hiện vặn vẹo, một vòng xoáy hình trứng to lớn xuất hiện!

Khi vòng xoáy xuất hiện thì cả trời đất di chuyển đều đứng lặng vào khoảnh khắc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.