Cầu Ma

Chương 688: Chương 688: Giáp




Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng.

Nhưng thế giới mộng rất thật, Cửu Phong Nam Thần ấm áp như vậy, quan tâm đến từ Hổ Tử sư huynh, Nhị sư huynh và Đại sư huynh, mỗi lần nhớ đến khiến người thấy ấm lòng, một loại nhớ nhung không thể hình dung.

Thì ra những điều này chỉ là mơ thôi.

Mình không bị cuốn vào hố đen Ô Sơn, A Công không mất tích, mình chưa từng đi...Nam Thần, cũng không có một sư tôn gọi là Thiên Tà Tử.

Thì ra đây thật sự là mộng...

Mình không bái vào Thiên Hàn Tông, chưa từng đi Chúc Cửu Giới, càng không thấy cái gì là Vu nhân, còn có tai biến Đông Hoang, mối thù với người tên Đế Thiên.

Tu vi của mình cũng không tới Man Hồn đại viên mãn, trở thành...Man Thần.

“ Giấc mơ này thật dài...” Tô Minh thì thào, ngồi trên một thân cây trong khu vực Phong Quyến bộ lạc dành cho Ô Sơn. Hắn ngồi đó nhìn về phía xa, chân trời gió tuyết nức nở thổi vào người khiến hắn bản năng thấy hơi lạnh.

“Trong mộng mình nhìn thấy những người quen thuộc, Bắc Lăng, Trần Hân, Ô Lạp, vân vân, tiên tộc, Vu tộc, Man tộc, ông lão sửa Huân, còn có đất Âm Tử.” Tô Minh khẽ thở dài.

“Thật sự... là mơ sao?” Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn trên trời tuyết rơi, mắt lộ mờ mịt.

Phía sau lưng Tô Minh không còn là bộ lạc hoàn chỉnh, những tộc nhân từ Ô Sơn di chuyển đến mất đi người thân, quê nhà, chỉ có thể ở trong phạm vi Phong Quyến bộ lạc, thành phụ thuộc.

A Công bị tổn hại nặng luôn hôn mê.

Lôi Thần rời đi, không biết là đi đâu, có lẽ sẽ có một ngày trở về, hoặc có lẽ...

Ô Lạp chết, Nam Tùng chết, nhiều tộc nhân trở thành xác chết, đau thương tràn ngập toàn bộ lạc, nặng nề khiến tiếng hít thở đông lại.

Sơn Ngân đã chết, chết trong tay mình. Tô Minh cúi đầu nhìn đôi tay mình, im lặng.

Sau lưng hắn, trong bộ lạc có một cô bé tên Đồng Đồng co ro trong góc, ôm búp bê rách rưới chảy lệ.

“Tô Minh, sắp bắt đầu rồi.” Bên cạnh hắn vang giọng trầm thấp, nó đến từ Bắc Lăng. Bắc Lăng mặt tái nhợt từng bước một đi tới bên dưới gốc cây Tô Minh ngồi.

Tô Minh nhìn Bắc Lăng, trong mơ người này là tiên tộc, là thuộc về nơi tên Đại Diệp tiên tông, là đệ tử của Đế Thiên, nhưng mà...đó chỉ là một giấc mộng thôi, không phải sau?

Tô Minh lắc đầu, nhảy xuống cây.

Lễ tang tế vong hồn Ô Sơn. Trong bộ lạc tất cả tộc nhân bi thương và im lặng khóc, lễ tang tiến hành, lửa bốc cháy bập bùng vặn vẹo kỳ dị. Trong ngọn lửa sắp hàng từng...cái xác Ô Sơn bộ lạc, đó là di thể người bộ lạc chết mà họ có thể tìm được.

Những cái xác đều bị khuyết thiếu, ít khi có hoàn chỉnh. Ngọn lửa đốt cháy trên người họ. Trong gió tuyết lạnh giá, xung quanh toàn tộc nhân Ô Sơn im lặng quỳ trên mặt đất. Nhìn ngọn lửa đốt lúc sáng lúc tối, nghe truyền đến tiếng bóc bóc, tộc nhân bốn phía khóc nức nở làm nơi đây biến lạnh giá thêm.

Trong ngọn lửa Tô Minh nhìn thấy Ô Lạp, thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc, rất nhiều, rất nhiều.

Đêm khuya lễ tang ngày thứ ba, Tô Minh đứng trong bộ lạc nhìn tuyết trên trời, nhìn phương xa mặt đất bị bông tuyết chiếu rọi không tối tăm. Hắn thấy bóng dáng một cô gái đứng đó, như là yên lặng chờ đợi mình.

Đó là Bạch Linh.

Gió tuyết rất lớn, chia cắt thế giới thành từng mảnh vỡ, không thể ngưng tụ một chỗ. Trong tuyết Tô Minh đi hướng Bạch Linh, đứng chung với cô, họ im lặng không nói lời nào.

Bạch Linh mặc áo lông chim màu trắng, tóc thề dính tuyết, khuôn mặt xinh đẹp trong gió tuyết đẹp tuyệt trần. Nhưng mà trong đôi mắt có thân thiết và bi thương ngơ ngác nhìn Tô Minh, ứa lệ lăn dài.

“Tôi phải đi rồi...đi nơi rất xa, là a ba, mẹ tôi truyền tin tới để người đón tôi... “

Bạch Linh cắn môi, nhìn Tô Minh.

“ Đi với tôi đi.” Bạch Linh nhẹ nói.

Lòng Tô Minh chua xót, hắn mất đi rất nhiều tộc nhân, mất nhiều thứ lắm, hắn không thể rời đi, càng khó mà giữ Bạch Linh lại. Hắn không biết dựa vào cái gì để giữ lại Bạch Linh, khiến cô không đi gặp cha mẹ mình.

“Trên đường...bình an.” Tô Minh im lặng thật lâu sau chua xót nói.

Khi hắn vừa dứt lời thì Bạch Linh đi tới trước mặt Tô Minh, nhẹ nhàng ôm hắn, bờ môi lạnh lẽo và khuôn mặt khiến hắn không thể quên, thay cho thế giới của hắn.

Môi rất lạnh, nhưng trong lạnh lẽo có ấm áp, và nước mắt đắng cay hòa một chỗ hình thành...nụ hôn biệt ly.

“ Ước hẹn của chúng ta vẫn còn, không phải bảy ngày, không phải bảy năm mà là một đời. Tô Minh, tôi sẽ chờ anh, luôn luôn, luôn luôn... “

Bạch Linh xoay người chạy đi xa xa, nước mắt ở trong gió không biết bay đi đâu, nhưng có một giọt rơi trên mặt Tô Minh. Cũng lạnh lẽo, chia không rõ là nước mắt hay là tuyết.

Tô Minh đứng đó, đứng mãi đến khi phía xa bên cạnh Bạch Linh có hai bóng dáng cao to như là bảo vệ mang cô đi xa.

Tô Minh không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì, im lặng thật lâu, thật lâu.

Sau khi Bạch Linh đi nửa tháng thì A Công tỉnh lại.

Chuyện liên quan cuộc chiến với Man Công Hắc Sơn A Công không nhắc tới, Tô Minh cũng không nói với bất cứ ai. Man Công Hắc Sơn chết, theo thời gian trôi qua dần trở thành quá khứ.

Tô Minh có thể cảm giác được tính cách của mình thay đổi, không còn hoạt bát mà thói quen im lặng. Tộc nhân trong bộ lạc đã mất tiếng vui cười dĩ vãng, bi thương mất đi bạn bè người thân khiến mỗi người đều lựa chọn im lặng.

Hắn bắt đầu tu hành ngày đêm, không ngừng luyện chế đan dược để tu vi của mình tăng cao, nhưng thường thì trong đêm khuya tĩnh tọa hắn hay mở mắt ra, nhớ đến giấc mơ đó.

Thời gian chớp mắt đã mười năm.

Mười năm thay đổi rất nhiều điều, con nít lớn lên, thời gian trôi qua, đau thương mười năm trước đã rất nhạt, chỉ có hàng năm cúng bái mọi người mới nhớ tới thê thảm mười năm trước.

Ô Sơn bộ lạc triệt để trở thành phụ thuộc của Phong Quyến, bởi vì A Công đã mất đi tu vi, trở thành ông lão như ngọn nến lay lắt trong gió.

Mười năm nay Tô Minh làm bạn bên A Công, cho đến mùa đông năm thứ mười, một đêm khuya lạnh giá. Bên ngoài gió lạnh nức nở thổi lều da khiến đèn bên trong lắc lư. A Công nằm đó, ông đã rất già nua, nhìn Tô Minh, nhìn thanh niên đã trưởng thành.

“ A Công không thể tiếp tục cùng ngươi đi nữa. Lạp Tô đừng bi thương, ngày này cuối cùng sẽ đến. Hãy nhớ những lời mấy năm nay A Công đã nói với ngươi...nhớ Giới Mang Sơn...ngươi nhất định phải đi tìm Giới Mang Sơn, tìm ra ngọn núi này mới được. Ngọn núi đó ở đâu A Công cũng không biết, ta chỉ biết rằng nó nằm trong lòng ngươi. Tìm được ngọn núi này, ở đó ngươi sẽ tìm ra tất cả điều ngươi muốn. “

Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết của A Công.

A Công, đã qua đời.

Ngày thứ ba sinh mạng A Công trôi đi, tu vi của Tô Minh bước vào Khai Trần, trở thành người thứ hai Khai Trần của bộ lạc, người thứ nhất là Bắc Lăng.

Có hai Khai Trần cảnh khiến Ô Sơn bộ lạc ở trong phụ thuộc Phong Quyến bộ lạc chiếm địa vị rất cao, khiến Ô Sơn bộ lạc mở ra một lần...di chuyển quay về cố hương.

Dù là Phong Quyến bộ lạc cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì Ô Sơn bộ lạc bây giờ đã có tư cách này.

Đây là xa cách mười năm quay về quê hương, khi toàn Ô Sơn bộ lạc trở lại phế tích Ô Sơn của mười năm trước, giây phút đó có rất nhiều ông lão rơi nước mắt, quỳ trên mảnh đất, tiếng khóc vang vọng bốn phía.

Ô Sơn đã không phải là năm đó nữa, chỉ có bốn ngọn núi. Ô Sơn bộ lạc sau mười năm bắt đầu xây dựng lại, từ từ hiện ra bóng dáng dĩ vãng.

Nơi này là nhà, là nhà của Ô Sơn bộ lạc, là hồn của tộc nhân Ô Sơn.

Năm tháng lặng lẽ trôi đi, xuân hạ thu đông từ từ qua. Hôn lễ của Bắc Lăng và Trần Hân cử hành vào ngày thu dưới Ô Sơn. Hôn lễ tổ chức rất lớn, bởi vì một người là tộc trưởng Ô Sơn, người kia là con gái tộc trưởng đời trước.

Khi Bắc Lăng bước vào Khai Trần thì liền trở thành tộc trưởng Ô Sơn.

Trong tiếng cười vui, tộc nhân trở về quê nhà cử hành hôn lễ, rất nhiều người say trong vui sướng. Tô Minh đứng ở phía xa nhìn đêm khuya tộc nhân nhảy múa bên đống lửa, bên tai vang ca khúc vui vẻ. Hắn nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Trần Hân, nhìn Bắc Lăng khuôn mặt anh tuấn đã có thẳng thắn uy nghiêm của tộc trưởng. Hắn im lặng uống rượu.

Hắn nhớ đến Bạch Linh.

Cách Bạch Linh rời đi đã mười bảy năm.

Tô Minh còn nhớ mười bảy năm trước, khi Bạch Linh rời đi nụ hôn lạnh giá, nhớ một ước hẹn.

Hắn còn nhớ bây giờ thỉnh thoảng mới nghĩ tới giấc mộng trong đầu mười bảy năm trước lúc tỉnh dậy, một giấc mơ rất dài.

Một đêm này Tô Minh say, hắn im lặng mười bảy năm, tính cách không nói nhiều làm ở trong Ô Sơn bộ lạc có uy nghiêm rất cao. Đặc biệt là khi hắn trở thành Man Công Ô Sơn thì uy nghiêm càng khiến tất cả tộc nhân không dám nói nhiều trước mặt hắn.

Mang theo men say, Tô Minh nhìn Bắc Lăng và Trần Hân, xoay người đi hướng cái lều của mình, bắt đầu tu hành. Ngoài lều của Tô Minh ngồi xổm một con hỏa vượn hơi già, nó là Tiểu Hồng.

Năm tháng trôi qua, sinh lão bệnh tử ly biệt, dần dần theo lá mùa thu rơi xuống vẽ ra một vòng tuổi, từng vòng từng vòng đại biểu cho một năm một năm.

Lại là ba mươi năm qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.