Cầu Ma

Chương 478: Chương 478: Bất tử bất diệt…mở!




Khi nói ra chữ Túc Mệnh. Tô Minh đứng lên, đôi mắt trông rỗng nhìn thấy thế giới là cái gì, trừ hắn ra người khác không biết.

Hắn đứng đó, hít sâu một hơi, tại đây hắn đã dừng lại vô số năm tháng, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, hắn phải dùng thức tỉnh của mình đổi lấy ý chí Chúc Cửu Âm hoàn toàn tan biến, đổi lấy rắn nhỏ một lần tạo hóa chủng tộc!

Hắn im lặng giây lát rồi nhấc chân lên tiến tới trước. Trên đường đi hắn gặp vô số bất tử hồn, chẳng qua những bất tử hồn như là không trông thấy hắn, mặc kệ hắn lướt qua, mờ mịt không biết.

Dù là mấy trăm bất tử hồn thành đàn chém giết cắn nuốt, dù là mấy ngàn, mấy vạn, thậm chí vài chục vạn bất tử hồn giết chóc kinh thiên động địa. Thậm chí chiến trường hơn vài chục vạn, mấy trăm vạn, thậm chí ngàn vạn giữa bất tử hồn đều như Tô Minh hai mắt trống rỗng không thấy chúng, chúng cũng không thấy hắn.

Tô Minh đi qua vô số bất tử hồn, hai bên chẳng hề đụng chạm, dường như mọi thứ đều là bên ngoài, tâm Tô Minh không động, mắt không nhìn, tất cả không tồn tại.

Hướng hắn đi tới không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Phương hướng hắn đi chính là trong vô số lần luân hồi cuối cùng tan biến, sơn mạch cao ngất, pho tượng long xà khổng lồ.

Tô Minh đi, đi mãi, trên đường có ông lão áo trắng tê dại bay qua không trung, có gã đàn ông nắm giữ thuật nặng nhẹ chạy nhanh dưới đất.

Có càng nhiều bất tử chiến hồn xuất hiện trên đường hắn đi, chẳng qua hắn không thấy họ, họ cũng không thấy hắn.

Mãi đến khi thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, trước mặt Tô Minh rốt cuộc xuất hiện ngọn núi cao ngất, trên núi có tượng long xà vòng quanh, bầu trời xám chiếu rọi nó có cảm giác tro bụi.

Đây là lần đầu tiên Tô Minh nhớ lại tất cả đi tới đây.

Hắn nhìn ngọn núi kia như có thể trông thấy nó.

“Phải rời đi.” Tô Minh khẽ nói.

Hắn định nhấc chân lên thì bước chân bỗng khựng lại, hắn từ từ ngoái đầu, đôi mắt trống rỗng không có tia sáng nhưng hướng tầm mắt, ở đó có một ông lão biểu tình chết lặng tràn đầy mỏi mệt từng bước một đi hướng ngọn núi.

Ông lão mặc áo đen, khuôn mặt tang thương như người lưu lạc, đi hướng ngọn núi. Có lẽ lão không biết bao lần luân hồit ới đây rồi lại rơi vào một vòng luân hồi, không có ngừng, không có cuối. Ông lão chính là lúc trước trong Chúc Cửu Âm dùng rắn nhỏ định ức chế ý chí sót lại của Chúc Cửu Âm, để nó triển khai bất tử bất diệt giới, phó tòng của Đế Thiên, trong đất Man tộc giám sát Tô Minh!

Đáng tiếc lão tính sai kiêu ngạo của Chúc Cửu Âm, cho nên một lũ thần thức bị cưỡng ép hút vào trong bất tử bất diệt giới, chịu đựng nỗi thống khổ luân hồi tử vong vô tận, cũng liên lụy cả bản thể, khiến bản thể chịu đựng nguyền rủa ăn mòn!

Tô Minh như trông thấy được, nhìn ông lão, lát sau nhấc chân lên đi hướng lão. Khi hắn tới gần thì ông lão mờ mịt không biết, vẫn bay hướng ngọn núi kêu gọi lão.

Đi tới bên cạnh ông lão áo đen, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, nâng lên tay phải thò vào trong hồn thể ông lão. Người lão run lên, vẻ mặt lộ ra thống khổ, muốn giãy dụa thì Tô Minh rụt tay phải về, trong lòng bàn tay có một lũ khói xanh.

Sương khói lượn lờ trong lòng bàn tay Tô Minh, bị hắn nắm lấy xong không thèm để ý ông lão nữa, đi hướng ngọn núi.

Tô Minh sẽ không giết ông lão, bởi vì tại đây chịu đựng luân hồi vô tận còn thống khổ hơn giết chết lão vô số lần. Ngược lại giết lão đối với lão là loại hạnh phúc.

Hắn muốn giết là bản thể ông lão bên ngoài, chỉ có giết chết mới giải mối hận của Tô Minh.

Khi Tô Minh đi tới ngọn núi kia, đạp trên nhiều vảy thân long xà, hắn cảm nhận từ những cái vảy từng hàng chữ viết quen thuộc. Những chữ viết đại biểu luân hồi, cố chấp của hắn.

Đạp trên vảy, Tô Minh từng bước một đi hướng đầu long xà, mãi đến khi hắn đứng trên đỉnh đầu nó, ngửa đầu nhìn không trung.

“Chúc Cửu Âm, dù ngươi muốn cắn nuốt con rắn lạ, đây là vận mệnh tộc ngươi, không liên quan đúng sai, ta tôn trọng ngươi! Dựa theo ngươi nguyền rủa, ta đã thức tỉnh. Bây giờ ta phải rời khỏi đây!” Tô Minh khẽ nói.

Khoảnh khắc hắn nói ra câu này, bầu trời xám bình tĩnh đột nhiên gió mây cuồn cuộn, có tiếng sấm sét điếc tai vang lên. Sấm sét vang vọng như trời đang gầm, khiến ông lão áo đen ở không xa run rẩy quỳ lạy, khiến trong phạm vi vô tận tám hướng, tất cả bất tử hồn đang chém giết cắn nuốt đều run cầm cập quỳ xuống đất bái lạy.

Còn có những bất tử chiến hồn cường đại cũng lộ ra kinh khủng, cùng bái hướng trời.

Tiếng sấm sét như đáp lại lời Tô Minh. Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, nói xong câu đó hắn đứng trên đỉnh đầu long xà, đôi tay chậm rãi nâng lên.

“Lòng bàn tay đại biểu quá khứ, mu bàn tay đại biểu tương lai.”

Tô Minh giơ cao tay phải, lòng bàn tay úp xuống, mutay đưa lên trời, tay trái thì ngược lại.

“Quá khứ và tương lai dung hợp tựa như đôi tay hợp lại tỏa ra lực lượng giao hòa quá khứ cùng tương lai!”

Tay phải Tô Minh chậm rãi hạ xuống hướng tay trái.

“Ta gọi lực lượng quá khứ giao hòa tương lai này là…Túc Mệnh!”

Tay phải và tay trái Tô Minh trong chớp mắt chạm vào nhau.

Khoảnh khắc đôi tay hắn va chạm, người Tô Minh run bần bật, mặt nổi gân xanh, tóc dài không gió tự bay, quần áo bay phần phật. sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh trẻ sơ sinh, đứa bé không khóc, mắt trợn to u ám như đã chết.

Trước mặt hắn trời đất vặn vẹo, một người đàn ông tóc tím chậm rãi lộ ra. Người đàn ông sắc mặt đau thương ngẩng đầu nhìn trời. khoảnh khắc hắn xuất hiện. Bất tử bất diệt giới biến đổi kinh người.

Bầu trời xám như sương khói xoay tròn từng tầng, đất trắng như bị nhuộm đen, khoảnh khắc thành màu đen, rung động mãnh liệt.

“Dung hợp Túc Mệnh, đệ nhất dung!” Tô Minh thì thào.

Người đàn ông tóc tím ảo ảnh trước mặt đi hướng Tô Minh, cùng lúc đó, trẻ sơ sinh sau lưng hắn mắt lóe tia sáng âm u lao vào hắn.

Khoảnh khắc tương lai và quá khứ ở ngoài người Tô Minh hóa thành vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy chuyển động ngày càng nhanh, cuối cùng hút Tô Minh vào trong, biến mất không còn bóng dáng. Trong trời đất, đỉnh núi, trên đầu long xà chỉ tồn tại vòng xoáy to lớn.

Vòng xoáy chuỷen động ầm ầm, bên trong ẩn chứa tương lai, quá khứ còn có hiện tại của Tô Minh, tất cả hợp thành tạo hóa cảm ngộ lớn nhất tại bất tử bất diệt giới!

Số mệnh!

Vòng xoáy nhanh chóng xoay chuyển, từ bên trong vươn ra một bàn tay, bàn tay tái nhợt nhìn như yếu ớt không có sức. Nhưng giây phút bàn tay vươn ra, chậm rãi nắm thành nắm đấp, lập tức vòng xoáy xoay nhanh chợt ngừng lại hướng tới bàn tay này, trông như bị bàn tay nắm lấy hoàn toàn ngưng tụ.

Khi vòng xoáy tan biến thì trong trời đất, đỉnh đầu long xà xuất hiện một thân hình, đó là thiếu niên nửa đầu tóc tím nửa màu trắng, chỉ khoảng mười mấy tuổi. Làn da hắn một mảnh xám xịt nhưng đôi mắt toát ra năm tháng vô tận.

Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bầu trời, không nói lời nào, thân thể lao nhanh hướng bầu trời xám. Giây phút tới gần khung trời, hắn nâng lên tay phải ấn trời như muốn chống lấy nó.

Ấn một cái bầu trời như sương khói xám xoay chuyển phát ra tiếng ầm vang. Trong tiếng nổ, bầu tời như run rẩy, sương khói cuộn tròn bốn phía, tựa như bị cắt từng tầng, như bầu trời là tấm gỗ lớn đang nhanh chóng biến mỏng.

Ngay lúc này, một tiếng gầm rống tựa sấm từ bốn phương tám hướng gào thét. Ngay sau đó, tất cả bất tử hồn trong bất tử bất diệt giới đều run rẩy nổ tung, hóa thành nhiều khói trắng lao hướng bầu trời. Vô biên vô hạn khói trắng chớp mắt tràn ngập cả khung trời, ngưng tụ về phía Tô Minh.

Trước mặt Tô Minh, khói trắng ngưng tụ hóa thành thân hình khổng lồ nhìn không thấy tận cùng. Bộ dạng của nó chính là Chúc Cửu Âm!

Nó gào thét há to mồm hướng Tô Minh. Tô Minh so với nó tựa như con kiến, nhưng biểu tình chẳng chút biến đổi. Giây phút Chúc Cửu Âm khổng lồ táp tới thì hắn nâng lên tay trái ấn hướng mặt đất.

Giờ phút này tay phải hắn chống trời, tay trái ấn đất. Đôi tay dùng sức, trời đất nổ ầm ầm. Bầu tời lấy mắt thường có thể thấy rạn vỡ từng mảng, mặt đất rung rinh xuất hiện khe rãnh sâu.

“Bất tử bất diệt giới…mở!”

Đây là câu nói đầu tiên Tô Minh nói ra từ khi dung hợp quá khứ và tương lai. Sự băng lãnh ẩn chứa tang thương, non nớt cho người cảm giác rất quái dị.

Khoảnh khắc hắn thốt lời, đôi tay lần nữa dùng sức ấn trên dưới!

Giờ phút này, trên bầu trời Chúc Cửu Giới, trăng thứ mười xuất hiện, chính giữa trăng bỗng có một khe hở, như là lực lượng cường đại từ bên trong muốn xé nó ra. Biến đổi kỳ lạ khiến tất cả sinh linh trong Chúc Cửu Giới chấn động và nhìn chăm chú.

Cùng lúc đó, vùng đất chôn Chúc Cửu Âm biến thành pho tượng, phần đầu khổng lồ Chúc Cửu Âm hóa thạch, con mắt thứ ba giữa trán cũng có khe hở chính giữa giống trăng thứ mười trên trời, như có người ở bên trong cứng rắn muốn đôi mắt khép phải mở ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.