Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 15: Chương 15: Em viết bài hát cho anh






"..." Lê Diễn nói: "Cậu đừng có dùng cái giọng đó mà gạ tôi, thẳng nam bị nhạy cảm với giọng đó cậu hiểu không, nghe thôi là tôi muốn đánh cậu một trận rồi."

Rất thấp, thanh tuyến rất nhạt, dục vọng lẫn vào trong giọng nói truyền vào tai. Làm Lê Diễn có cảm giác sởn cả tóc gáy.

"Cúp."

"Này này này, từ rồi cúp." Lê Diễn nói: "Cậu còn nhớ hồi cấp ba có lần tôi sang nhà cậu không? Ối dồi ôi, trong máy người ta thì giấu AV, trong máy cậu thì giấu GV. Tôi hỏi xem mấy cái này để làm gì, cậu nói là để học."

"Tôi hỏi Tiểu Tạ biết không, cậu nói không biết, không nhận ra nhé A Hạc, bình thường trông thì đạo mạo, trong đầu thì toàn phế liệu vàng? Lúc ấy Tiểu Tạ còn vị thành niên."

Lê Diễn ở đầu bên kia chậc chậc, Quan Hạc nghe đến bất đắc dĩ: "Cậu muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nói, nếu đã thèm muốn lâu như thế, dù sao thì cũng phải làm," Lê Diễn cười khà khà: "Người thì ở ngay cạnh, cứ lên xe rồi mua vé bổ sung sau, ngủ người ta trước đã."

Quan Hạc nói cái gì đó, điện thoại liền đổi thành tiếng máy bận. Nghe nhắc nhở đến mà Lê Diễn vẫn còn ngơ ngác không hiểu sao.

Quan Hạc nói... Hình như là: "Cậu cho rằng tôi không muốn?"

Hỏi ngược à?

Vậy chính là muốn?

Muốn thì lên thôi! Kết hôn cũng kết hôn rồi, cũng không phải trong thời kì nhạy cảm gì, kết hôn mà cưỡng dâm thì cũng không cấu thành tội phạm, không ngủ thì phí phạm quá.

Nghe đâu đàn ông mà làm lần đầu thì cả đời khó quên, nếu để Tiểu Tạ thử cảm giác đó, sau này còn sợ cậu ta chạy?

Gần tới Valentine, Lam Kình bắt đầu tổ chức các hoạt động dành riêng cho lễ tình nhân.

Là hoạt động đầu tiên sau năm mới, công ty đặt rất nhiều tâm huyết, mời những streamer Liên Minh Huyền Thoại nổi tiếng ở các khu, cuối cùng bốc thăm, mời cả EVE Team.

Trợ lý nói lịch trình với Tạ Văn Tinh: [Ngày 14/2 đến trung tâm Thế Triển, lần này chỗ đó là chuyên khu hoạt động của Liên Minh].

Cách lễ tình nhân còn ba ngày, xung quanh đã bắt đầu có không khí lãng mạn, đối với Tạ Văn Tinh mà nói thứ thay đổi rõ ràng nhất chính là toàn bộ trang web biến thành màu hồng nhạt, cùng với quảng cáo đồ lót tình nhân ở trung tâm thương mại cách đó không xa...

Một thời gian ngắn sau khi cậu bị cảm đều chưa gặp được được Quan Hạc, đoán chắc dạo gần đây người ta đang bận chuyện làm ăn. Theo như tình hình bây giờ, ngay cả Valentine cũng không thấy được bóng Quan Hạc.

Không thấy Quan Hạc, mình cậu ở nhà thì có nghĩa lí gì.

Nhưng mà Quan Hạc ở nước ngoài nhiều năm như thế, hẳn phải coi trọng những ngày lễ phương Tây thế này chứ?

Vậy thì lại càng không thể đón valentine cũng cậu được.

Tạ Văn Tinh thở dài, gõ chữ trả lời: [Chắc là đi được].

Trợ lý: [Vậy em báo danh cho anh nhé? Hoạt động lần này được dẫn theo người thân, chị Dao Dao đi cùng bạn trai, anh có muốn đi cùng người nhà không?]

Tạ Văn Tinh: [Cậu nhìn tôi có giống đứa không phải chó độc thân không?]

Trợ lý: [Anh đẹp trai vậy, nhất định là chó FA rồi]

Tạ Văn Tinh: [Chỉ mình tôi thôi, báo đi, cảm ơn nhiều]

"Sờ thần ảnh nói ảnh là chó độc thân," trợ lý nhìn giám đốc im lặng không nói một lời, trong lòng thì vừa sợ vừa tò mò: "Cậu... Cậu ấy không mang theo người thân, chỉ báo một tiêu chuẩn thôi."

Người đàn ông vẫn không có biểu cảm gì, nghe vậy cũng chỉ khẽ gật đầu: "Cậu xuống đi."

Trợ lí thở phào nhẹ nhõm, đừng từ trên ghế dậy mới phát hiện tay mình run run. Sao lại không sợ cho được? Bình thường hắn chỉ phụ trách liên lạc với các streamer, truyền đạt thông tin của web live stream. Đột nhiên bị giám đốc triệu hồi lên văn phòng, còn ngay mặt bắt hỏi Tạ Văn Tinh về hoạt động ngày Valentine, nói được ra chữ cũng đã quá may mắn rồi.

Quan Hạc ngồi phía sau bàn làm việc cũng không làm khó hắn, chỉ là tầm mắt cứ như có như không đảo qua người, phòng làm việc rộng rãi cơ hồ biến thành nghẹt thở... Đầu hắn trống trơn không còn lại chút gì.

Nhớ lại lời đồn đoán trong nội bộ công ty, trợ lý có chút hoảng hốt.

Hình như ông chủ... Đã kết hôn rồi.

Loại đàn ông quyền cao chức trọng, hơn nữa còn đẹp trai, thật sự có người cua được vào nhà?

Hắn nghĩ mãi cũng không thông, nhiều streamer như thế, mà chỉ hỏi có mình Tạ Văn Tinh? Hỏi Lục Dao Dao thì còn bình thường. Lại nói đến tiêu chuẩn cho người nhà, rõ ràng khuya hôm trước trong bản kế hoạch không có, chắc hẳn là thêm đột xuất?

Trong phòng làm việc, ánh mắt Quan Hạc có chút vô định.

Ngoài cửa sổ mưa bụi ti li, đợt rét tháng ba này mãnh liệt, mấy ngày nữa còn có thể có tuyết rơi. Nhớ tới đáp án vừa mới được nghe, Quan Hạc không biết trong lòng mình nên cảm thấy thế nào.

Tạ Văn Tinh không muốn cho người ngoài biết đến quan hệ của bọn họ, có lẽ là cảm thấy không cần thiết, cũng có lẽ là bãi xích từ tận đáy lòng.

Mà lòng lang dạ sói không thay đổi chút nào. Có nhiều cách chia tay như thế, Tạ Văn Tinh lại chọn cách độc ác nhất.

Chiến tranh lạnh.

Nghiêm túc nghĩ lại, câu chia tay kia vẫn là do mình không chịu nổi nói ra trước...

Tên Lê Diễn thô lỗ kia đề nghị lễ tình nhân thì đưa người ra ngoài chơi, anh lại đi tin, vì vậy mà cố gắng hoàn thành mấy đơn làm ăn trước ngày lễ. Chờ trợ lý nhắc anh đảo Tahiti mấy ngày này sẽ trời quang mây tạnh, anh mới nhớ là mình còn chưa hỏi ý kiến của Tạ Văn Tinh.

Cũng không phải quên, mà là cố gắng trì hoãn, sợ rằng sẽ nhận được đáp án không mong muốn.

Lúc ở nước ngoài học đại học, lễ tình nhân là ngày được hoan nghênh nhất năm, trong câu lạc bộ các cô gái chỉ mặc đồ ngủ trên người có nước hoa nhàn nhạt. Anh từ chối rất nhiều người, có da vàng, cũng có da trắng, có một năm anh đang đi dạo trong trường, thì thấy một tên nam sinh gan to bằng trời uống say lại còn tè ngay lên bức tượng người xây dựng ngôi trường.

Tạ Văn Tinh thì sao?

Lúc ấy Tạ Văn Tinh chắc mới học năm nhất, Quan Hạc nghe người ta nói, Tạ Văn Tinh đỗ học viện truyền thông, học khoa soạn nhạc mà mình thích nhất.

Mẹ Tạ Văn Tinh là nhà soạn nhạc khá nổi danh, có lẽ là bởi mẹ đã rời đi, thời niên thiếu trong lòng Tạ Văn Tinh thấy khó chịu, cậu lựa chọn ngành giống của mẹ mình để chứng minh bản thân với bà.

Anh còn nhớ hồi cấp ba Tạ Văn Tinh có kể là mình muốn viết nhạc, còn viết cái gì...

Lúc đó khuôn mặt người thiếu niên phấn khởi: "Em viết bài hát cho anh, e chừng là ngoài anh ra thì cũng chẳng có ai nghe, em sẽ hát từ Hậu Hải đến Vân Nam, một ngày nào đó tham gia chương trình tìm kiếm tài năng rồi nổi tiếng trong một đêm, bài hát này truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đợi đến khi ngày cả trong trường học cũng mở nó, má ơi, ngầu thật đó."

Anh còn nhớ Tạ Văn Tinh nói những câu nói như thế, mà lúc gặp lại, người kia lại nói cổ họng hỏng thì hỏng, không hát được cũng không sao.

Lúc ăn tối vẫn không thấy bóng dáng Quan Hạc như cũ, Tạ Văn Tinh đã quen với thói đi sớm về trễ của đối phương mấy ngày này. Cậu cứ thế mãi cũng thành quen, mở tủ lạnh lấy chai coca, lại lấy thêm gói kẹo sữa bò Nougat.

Hồi lớp mười cậu bị viêm ruột thừa, một thời gian sau khi phẫu thuật xong người vô cùng gầy gò, mặc dù sau này có bồi bổ lại, nhưng cậu không thể để mình đói, một khi đói cơ thể cậu sẽ thấy vô cùng khó chịu.

Cũng có lẽ bởi cắt ruột thừa, nên thể chất của cậu thành dạng ăn mãi cũng không béo.

Mở web live stream, Tạ Văn Tinh ngồi trước máy tính.

Hoạt động ngày tình nhân của khu Liên Minh Huyền Thoại được công bố lúc chiều, các chị gái trong phòng trực tiếp này rất nóng lòng.

[Chồng ơi anh có đi Thế Triển hay không?]

[Chồng ơi anh đón lễ tình nhân với em được không?]

[Chồng à em đã chuẩn bị kĩ càng để mình gặp nhau offline rồi, em tặng anh nước hoa Diptyque hàng limited]

[Các chị em đừng uổng phí tâm tư, tặng Sờ thần quần lót CK không bằng tặng cậu ta skin, trong mắt cậu ta thì skin còn gợi cảm hơn cả CK]

"Đúng rồi," Tạ Văn Tinh uống một ngụm coca, ợ lên một cái: "Đừng tặng tôi skin, người tặng nhiều quá, skin giống nhau lại để đó không dùng."

[Ợ cũng đẹp trai như thế, tui quá hạnh phúc]

[Chồng ơi anh đón lễ tình nhân một mình sao? Anh đã theo đuổi được chị gái kia chưa?]

"Đuổi không kịp." Tạ Văn Tinh cười khổ: "Người đó... Thôi."

Bình luận hỏi cậu là cái gì, Tạ Văn Tinh không thèm để ý, cậu lấy điện thoại ra, nhắn một tin nhắn dài cho người đứng đầu danh sách.

[Valentine tôi không ở nhà, Lam Kình có hoạt động, sao anh qua nổi?]

Định hỏi là người ta đón lễ tình nhân thế nào, hình như thân mật quá?

[Ngày mười bốn tháng hai Lam Kình có hoạt động, tôi cũng đi nha].

... Nha cái shit, giả đáng yêu làm gì.

Tạ Văn Tinh xoắn xuýt nửa ngày, rốt cục quyết định nhắn: [Mười bốn tháng hai tôi có hoạt động, cả ngày hôm đó tôi ở Thế Triển, nếu như anh ở nhà thì báo cho dì một tiếng nhé].

Nhắn xong gửi đi Tạ Văn Tinh lại thấy không thích hợp, nhưng gửi thì cũng gửi rồi... Cứ vậy đi.

Hôm nay cậu chơi bên server Hàn, đang định xếp cặp, có người mời cậu vào đội, Tạ Văn Tinh nhìn thấy là Flash bèn nhận.

Vừa vào phòng Flash lập tức bắt đầu, Tạ Văn Tinh đang định hỏi tốc độ chó đuổi này là sao đây, mấy phút sau xếp được team rồi bắt đầu ban pick, Flash nói [Zhong danWC, wo ni wan (Solo mid đi WC rồi, em với anh chơi)]

Server Hàn thì không thể gõ tiếng Trung, Tạ Văn Tinh ngẩn ra nửa ngày mới hiểu cậu ta gõ gì, hóa ra Flash trốn đồng đội của mình, cậu buồn cười: [He will kill you].

Flash: [He back (nó về rồi anh ơi)]

Flash: [!!! Wo men pai dao qi, ta zai dui mian (Chúng mình dính phải solo mid rồi, nó ở đội bên!)]

Flash: [Ge, gan diao h (Anh, giết nó)]

Tạ Văn Tinh vừa cười vừa pick Diana đánh với solo mid đội bên, trong lòng thì phun tào đám Flash. Tạ Văn Tinh nhìn Flash pick Kog" Maw, lại là ad.

Game bắt đầu.

Mid cũng không phải là vị trí mà Tạ Văn Tinh thông thạo, đối đầu với tuyển thủ nhà nghề hàng đầu trong nước cậu cũng có chút áp lực, Zed bên kia cứ ép lane của cậu, Tạ Văn Tinh không chú ý làm farm hụt mất mấy lính.

Mid của EVE lên cấp sáu trước cậu, đợi đến đối phương tấn công lại đây, Tạ Văn Tinh mới kinh ngạc phát hiện ra mình đoán sai hướng đi, chiêu bị động của Zed mài cho Diana còn chấm máu, mắt thấy sắp bị bên kia lấy mất first blood, thì Kog" Maw chui ra từ đường sông dùng ulti gặt luôn mạng Zed.

First blood!

Khu bình luận bắt đầu nhảy: [Flash lướt qua nửa hẻm núi để tới cứu Sờ thần]

[Mid EVE và AD yêu nhau lắm cắn nhau đau]

[Mịa, đồng đội trước mặt người thương như một trò đùa]

[Phất Hoàng sắp bị rút dây rồi]...

Solo mid giận dữ gõ chữ: [Kao! Flash is a dog, so yuan (Mày là chó hả Flash? Đi xa thế chỉ để giết ông?)]

Flash: [0.0]

Solo mid: [G??? (Fuck your mother, còn tỏ vẻ dễ thương cục shit)]

Tạ Văn Tinh sắp bị bọn họ làm cho cười tới chết, đang cười, điện thoại lại rung lên ngay lúc này, vừa hay cậu cho tướng về hồi máu, Tạ Văn Tinh mở we chat, Quan Hạc trả lời tin nhắn của cậu.

[Được].

Chỉ có một chữ.

Tạ Văn Tinh cảm thấy lạc lõng khó mà nói, cậu muốn nói chuyện với Quan Hạc, nhưng rồi lại không tìm được lí do.

Trong lúc mơ màng quay ra nhìn màn hình, tình cảnh buồn cười lúc vừa nãy cũng trở nên phai nhạt nhiều lắm.

Tạ Văn Tinh cắn bánh Nougat, trong lòng thì buồn tủi không vui.







*Bánh sữa bò Nougat chính là bánh này đây thứ quí dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.