Cát Bụi Giang Hồ

Chương 19: Chương 19: Ai là Lữ Ngọc Hồ




Trước bàn thờ giăng giăng hỷ trướng.

Cặp “Hồng Đăng Long Phụng” ngọn đã sáng cao.

Ánh sáng hồng đăng rọi vào mặt Trương Hảo Nhi, da mặt cô ta ửng hồng mịn bóng.

Thấy tân nương sửa soạn bộ dạng để cúi lạy, nàng len lén thở phào khoan khoái...

Ngay lúc đó, từ phía ngoài, từ cánh cửa nhỏ bên hông nhà, một bóng người xẹt vào như chiếc én, không phải quá nhanh mà vì bóng người nhỏ thó, bóng đó luồn vào giữa tân lang và tân nương.

Bây giờ thì mọi người mới thấy đó là một cô gái, tay cô ta bưng khay trà, cô ta vừa cười vừa nói :

- Tiểu thơ, xin dùng trà.

Thật đúng là một đám cưới quá nhiều... dị hợm.

Pháo vừa nổ lên, người xướng lễ vừa hô thì tân nương trở chứng đòi xem... chàng rể.

Qua được vụ dị hợm đó, pháo được đốt lại, đèn cũng được... làm lại và khi cô dâu sửa soạn cúi mình thì lại có kẻ... dâng trà.

Trời đất, hôn lễ người ta rất kỵ cho cô dâu uống trà, nhất là đương lúc sửa soạn làm lễ thì sao lại có chuyện... đâm hông như thế?

Thư Hương hốt hoảng, nàng không hốt hoảng vì chuyện... phá đám đó, nàng giật mình vì giọng nói của cô gái... quen quen...

Không thể dằn được, nàng hé hé tấm lụa che mặt lên, cô gái đang đứng nhìn cười.

Đôi mắt to đen, cái miệng nho nhỏ, vành môi nhếch nhếch...

Đào Liễu hay Tiểu Lan?

Mà dầu là ai cũng thế, sao lại có cái... màn kỳ cục như thế này?

Vẻ mặt ưa nhìn của Trương Hảo Nhi bây giờ bỗng... khó nhìn. Đôi mắt bồ câu, cặp mày vòng nguyệt bỗng thành đôi mắt ốc nhồi, cặp chân mày tướng, sự tức tối của cô ta gần như muốn xáng cho cô gái một đá văng tuốt ra sân...

Nhưng đây là hỷ sự, trước mắt tân khách vầy vầy làm sao dám có chuyện hành hung, cô ta cố nén nhưng vẫn hầm hầm :

- Đi ra, ai gọi ngươi dâng trà? Cút mau không?

Cô gái lắc đầu cười hì hì :

- Tôi không thể đi ra.

Trương Hảo Nhi trừng mắt :

- Sao? Sao lại không thể đi ra?

Cô gái vẫn toét miệng cười :

- Bởi vì có một vị Lữ công tử bảo tôi nhất định phải ở đây.

Trương Hảo Nhi chồm tới :

- Lữ công tử? Lữ công tử nào?

Cô gái đáp :

- Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết vị đó họ Lữ, tên Ngọc Hồ.

Trương Hảo Nhi tái mặt, cô ta la át :

- Đồ điên, Lữ Ngọc Hồ đang làm lễ ở đây, còn Lữ Ngọc Hồ nào nữa?

Cô gái nói :

- Tôi đâu có điên, rõ ràng có một vị Lữ công tử, nhưng không phải là vị này.

Vị tân lang tái mặt, cướp hỏi :

- Người ấy ở đâu?

Cô gái chưa kịp đáp thì chợt có người cười lớn :

- Đây, ở đây nè.

Tiếng cười và tiếng nói quá lớn, quá dài làm cho hai ngọn “Long Phụng Hồng Đăng” nhóng lên như muốn tắt, tất cả những người có võ đều biết tiếng nói của một nhân vật nội lực khá cao...

Tiếng nói dứt là một con người từ cánh cửa hông, chỗ cô gái chạy vào khi nãy bước vô.

Con người đó có cái đầu thật lớn, đôi mắt nhỏ mà dài.

* * * * *

Trương Dị.

Thiếu chút nữa Thư Hương đã bật kêu thành tiếng.

Thật nàng không bao giờ ngờ tên Đại Đầu Quỷ lại có thể đến đây, càng không ngờ nữa là hắn lại có thể làm... chuyện... phá đám đến thế.

Y như là voi sợ sâu, rít chúa sợ gà cồ, dáng cách hung hản vừa rồi của cô ta đối với cô gái bây giờ tiêu mất hết, cô ta cố gắng cười cười, tiếng cười thật khó nghe :

- Ủa, lại là anh? Nhưng sao đến mà không đường hoàng cho vui, lại đi phá hỷ sự của người ta?

Trương Dị lắc đầu :

- Đây không phải là hỷ sự.

Tân lang “Lữ Ngọc Hồ” gân mặt vụt nổi lên, hắn trừng trừng :

- Ai nói đây không phải là hỷ sự?

Trương Dị đáp :

- Ta nói.

Lữ Ngọc Hồ quát :

- Ngươi là... là cái giống gì chớ?

Trương Dị đáp :

- Ta cũng y như ngươi vậy, không là cái giống gì hết.

Thư Hương định nói nhưng nàng lại thôi, nàng đã không ngờ Đại Đầu Quỷ lại dám đến chốn này, hơn nữa lại dám vô lễ trước mặt Lữ Ngọc Hồ như thế ấy...

Nhưng cũng không hiểu tại sao nàng đã không thấy giận mà lại thấy tức cười...

Nàng chưa kịp có một phán đoán nào, chưa kịp có một nhận định gì, nhưng nàng vẫn thấy vui vui...

Cũng có thể nàng không có ý nghĩ gì cả, nhưng bản chất của nàng là ưa náo nhiệt, cái nghi lễ hồi nãy giờ đã làm cho nàng hơi bực rồi, nàng muốn thay không khí.

Nhưng tân lang thì giận quá mức rồi, hắn hỏi :

- Ngươi có biết ta là ai không?

Trương Dị lắc đầu :

- Không biết.

Tân lang vỗ ngực đồm độp :

- Ta là Lữ Ngọc Hồ, Lữ Ngọc Hồ chính là ta.

Trương Dị nói lửng lơ :

- Lạ hé?

Tân lang quát :

- Có cái gì đâu lạ?

Trương Dị nói :

- Lạ là ta cũng là Lữ Ngọc Hồ.

Trương Hảo Nhi gượng cười :

- Thôi mà anh, đùa làm chi mà dai dữ vậy? Đã đến thì ngồi lại đây uống một chung hỷ tửu, tôi sẽ chuốc rượu cho anh mà, đùa làm chi.

Trương Dị nhương nhướng đôi mắt hi hí :

- Ai đùa? Hắn có thể gọi là Lữ Ngọc Hồ thì tại sao ta lại không thể gọi là Lữ Ngọc Hồ?

Và hắn quay hỏi cô gái :

- Cô tên là gì hé?

Cô gái đáp :

- Tôi tên Lữ Ngọc Hồ.

Trương Dị chỉ cô ta và nhìn quanh :

- Thấy hôn? Lữ Ngọc Hồ nữa đó, có ai nói gì đâu? Ai muốn nói sao thì nói chớ, ai làm chi ai. Cái tên này có thể gọi là Lữ Ngọc Hồ thì ai cũng có thể gọi là Lữ Ngọc Hồ, không sao hết.

Tân lang đỏ mặt.

Trương Hảo Nhi xanh mặt.

Hai người đưa mắt như ngầm ra hiệu và tân lang thình lình nhảy tới vung tay...

Một bựng bụi đen từ trong ống tay áo hắn bay ra, bay xẹt vào mặt Trương Dị...

Cô gái vội nhảy dang ra bịt mũi...

Nhưng Trương Dị đã hành động.

Con người hắn trông úc na úc núc, nhưng khi hắn hành động thì không phục phịch một chút nào, vùng bụi đen của tân lang vừa xẹt ra liền bị bàn tay của hắn tạo ra sức gió đẩy ngược lại ngay.

Vừng bụi bị dội quá nhanh, đập trọn vào mặt của người vừa tung nó...

Tân lang vùng ôm mặt sặc liên hồi, sặc đến nước mắt nước mũi trào ra và ngã chúi xuống đất nằm bất động.

Trương Dị nhìn cô gái cười cười :

- Cái gì vậy he?

Cô gái đáp :

- Mê hồn phấn.

Trương Dị hỏi :

- Hạng người nào hay dùng thứ đó he?

Cô gái đáp :

- Quân ăn cắp vặt.

Trương Dị gật gù :

- Khá, cô bé này vậy mà khá, biết chuyện hơn người khác.

Cô gái nhếch nhếch môi :

- Chỉ có bọn ăn cắp vặt, chớ Lữ Ngọc Hồ thì có khi nào lại dùng mấy thứ đồ hạ lưu đó.

Trương Dị nhướng nhướng mắt :

- Chắc chắn không phải là Lữ Ngọc Hồ.

Trương Dị làm bộ trừng trừng, nói tiếp :

- Chớ ai nói Lữ Ngọc Hồ, ai nói hắn là Lữ Ngọc Hồ thì người đó là con... bò đui.

Cô gái hỏi :

- Sao lại là bò đui?

Trương Dị đáp :

- Bò đã là ngu rồi, mà nếu đui nữa thì lại càng ngu hơn... bò nữa.

Cô gái hỏi :

- Nhưng nếu hắn không phải là Lữ Ngọc Hồ thì hắn là ai?

Trương Dị đáp :

- Thì là quân ăn cắp vặt.

Cô gái chớp chớp mắt :

- Nhưng ăn cắp vặt thì lại nhiều quá...

Trương Dị nói :

- Hắn là tên hạng bét trong đám ăn cắp vặt, bởi vì hạng bét nên ngu, bởi vì ngu nên mới dùng Mê Hồn Phấn, bởi vì dùng Mê Hồn Phấn thì chính hắn sẽ bị mê chớ không ai mê hết, bởi vì không ai mê hết nên hắn mới mê...

Cô gái ôm bụng cười sặc sụa...

Cô ta hình như đã bị “mê” vì cái lối nói có giây có nhợ của gã Đại Đầu Quỷ.

Cũng may là cô ta cười quá cho nên hắn nín luôn, chớ giá như cứ để cho hắn làm tới thì không biết bao giờ mới hết cái... bởi vì... của hắn.

Cười đã rồi cô gái mới hỏi :

- Nhưng cho dầu là hạng bét thì... cũng có cái tên gì chớ?

Trương Dị nói :

- Hạng bét thì tên cũng là hạng đó.

Cô gái hỏi :

- Vậy thì gọi hắn là gì?

Trương Dị đáp :

- Tên hắn có xâm trên ngực, cô muốn biết thì lại mà xem.

Cô gái trù trừ :

- Xem biết có dơ con mắt đi không?

Trương Dị nói :

- Xem ít ít một chút, xem sơ sơ thôi.

Vừa nói, hắn vừa khom mình xuống...

Chiếc áo cưới của tân lang lập tức được xé toạt ra, ngực hắn lộ trần.

Ngực hắn xâm một con bướm đậu trên một đóa hoa.

Cô gái nhướng mắt dòm một cái rồi quay qua phía khác lấy tay áo dụi lia lịa, cô ta làm như cái gì của Tân lang bay dính vô mắt rồi vậy.

Vừa dụi mắt cô ta vừa nói :

- Ủa, vậy thì hắn là Hoa Hồ Điệp?

Trương Dị gật gật đầu :

- Đúng, và từ ngàn xưa cho đến bây giờ, người mà có tên là Hoa Hồ Điệp thì toàn là... chó đẻ.

Cô gái cười cười :

- Không ngờ... thiếu gia lại biết hơn tôi nhiều quá he?

Trương Dị cười :

- Cũng không có gì lạ, tại vì cái đầu của ta lớn hơn, chứa đựng nhiều thứ hơn.

Trương Hảo Nhi cứ đứng lắng nghe, càng nghe cô ta càng tái mét...

Thư Hương cũng đứng lắng nghe, càng nghe mặt nàng càng đỏ tợn và cuối cùng là nàng xông lại tông vô mặt Hoa Hồ Điệp một đá làm cho đầu hắn quẹo hẳn một bên...

Nàng giận đến phát điên.

“Không ngờ Đào Tiểu Thơ lựa mãi rồi làm “phu nhân” một tên ăn cắp vặt”.

Nghĩ đến câu nói đó, Thư Hương càng giận dữ, nàng xấn lại trước mặt Trương Hảo Nhi quát lớn :

- Ngươi... ngươi có thù oán gì với ta? Tại làm sao ngươi hại ta như thế?

Nàng giận đến hai tay lẩy bẩy và nước mắt muốn trào ra...

Trương Hảo Nhi xanh mặt :

- Xin lỗi, xin lỗi... tôi cũng... cũng bị chúng lừa.

Cô ta cũng bước lại tống một đá vào mặt Hoa Hồ Điệp và hằn hộc :

- Khốn nạn, ngươi hại ta, khốn nạn...

Cô ta làm luôn hai đá, tỏ ra cô ta giận gấp hai Thư Hương.

Thư Hương hỏi :

- Quả thật ngươi... ngươi không biết?

Trương Hảo Nhi thở ra :

- Tôi đâu có muốn hại cô, làm sao tôi lại đi hại cô? Tôi với cô đâu có oán thù...

Trương Dị cũng vụt thở ra :

- Tôi thì tôi phục cô hết sức.

Trương Hảo Nhi nhướng mắt :

- Anh phục tôi cái gì?

Trương Dị đáp :

- Tôi phục cô đóng kịch giỏi quá!

Cô gái háy háy mắt :

- Có lẽ cô ta nghĩ rằng cô ta có thể lừa được thiếu gia.

Trương Dị cười :

- Đáng lý cô ta phải biết rằng không ai lừa được ta cả.

Cô gái hỏi :

- Chẳng lẽ trong đời này không một người nào lừa được thiếu gia sao?

Trương Dị đáp :

- Cũng có thể có một người.

Cô gái hỏi :

- Ai vậy?

Trương Dị đáp :

- Chỉ có chính ta mới lừa được ta thôi...

Đại sảnh tự nhiên là còn có đông người...

Họ là những kẻ đến đây uống rượu mừng.

Bây giờ xem chừng rượu mừng không uống được mà đổi lại là xem kịch.

Những vai trong vở kịch gần như làm thinh hết, vở kịch thành ra vở kịch câm.

Vì là vở kịch “có nhiều đoạn câm” cho nên phải có xướng ngôn viên làm việc.

Nhưng họ làm việc khoa học lắm, họ làm việc hai người, một vấn một đáp, hoặc một nói, một “thêm mắm thêm muối”, thành ra vở kịch dầu không hay, họ làm riết thành hay.

Huống chi, vở kịch này lại quá hay.

Và mặc dầu có nhiều đoạn “câm” tối nghĩa, nhưng nhờ có “nhị vị xướng ngôn viên” thành thử ra bây giờ ai cũng đều biết tận tường.

Nhưng họ chưa chịu về, vì vở kịch hình như còn... khúc nữa và bây giờ, màn “võ” bắt đầu.

Thư Hương hầm hầm bước lại xáng cho Trương Hảo Nhi hai tát tay xiểng niểng.

Nàng đánh mà không nói, vì không biết phải nói làm sao.

Da mặt tái mét của Trương Hảo Nhi bây giờ bỗng đỏ rần và chuẩn bị chuyển sang màu tím.

Cô gái vỗ tay :

- Đánh đáng lắm, đáng lý phải mạnh tay hơn...

Trương Dị cười :

- Cái hạng người đó da mặt dầy lắm, đánh càng mạnh thì càng đau tay mình thôi chớ không ích gì đâu.

Cô gái hỏi :

- Như vậy thì mình phải xử trí làm sao?

Trương Dị đáp :

- Hổng có làm sao hết.

Cô gái trố mắt :

- Hổng làm sao hết? Như vậy là thả cô ta sao?

Trương Dị gật gật đầu.

Cô gái hỏi :

- Như vậy là... dễ dàng cho cô ta quá đi?

Trương Dị nói :

- Hạng người đó trời sanh ra để lừa người, khi nào họ không lừa người thì mới là chuyện lạ, vì thế...

Cô gái hỏi dồn :

- Sao? Vì thế sao?

Trương Dị đáp :

- Vì thế cho nên khi gặp hạng người như thế, thì phải cẩn thận đề phòng, tránh xa họ ra, nếu không thì cho dầu chẳng bị mắc lừa cũng sẽ “vui vẻ” lắm!

Thư Hương nhảy dựng lên :

- Sao? Sao? Ngươi... ngươi bảo ta vui vẻ phải không?

Nàng tức đến nói không ra tiếng.

Trương Dị hỏi :

- Họ có cưỡng bách cô không? Họ có ép buộc cô không? Hay là chính cô theo họ, cầu xin theo họ?

Thư Hương nghẹn ngang.

Quả thật Trương Hảo Nhi đâu có ép buộc nàng.

Trương Dị nói chậm rãi :

- Một con người khi làm một việc gì đều phải hết sức cẩn thận, mà nếu không cẩn thận để mang lụy vào thân rồi thì đừng có trách người, đừng có oán người.

Giọng hắn bây giờ không có vẻ đùa cợt nữa, hắn nói từ từ, hắn nói từng tiếng chắc nịch :

- Bất luận là ai cũng đều phải học cái câu “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, không lo sửa mình mà cứ trách người thì già đời cũng chỉ bằng đứa trẻ lên ba.

Thư Hương vụt trừng mắt và đâm đầu bỏ chạy ra phía vườn hoa.

Trương Dị mỉm cười nháy nháy với cô gái, cô ta cũng cười và lật đật chạy theo.

Trương Hảo Nhi đứng nhìn Trương Dị chăm chăm và cô ta vụt thở ra :

- Như vậy thì chuyện này anh đã biết trước rồi?

Trương Dị đáp :

- Biết sơ sơ thôi, một vài điểm thôi.

Trương Hảo Nhi nói :

- Một vài điểm nhưng cũng đã đủ để phá hỏng?

Trương Dị gật gật đầu :

- Cũng vừa đu,?thế thôi.

Trương Hảo Nhi hỏi :

- Bây giờ anh định đối phó với tôi làm sao?

Trương Dị hỏi lại :

- Theo cô thì tôi phải làm sao?

Trương Hảo Nhi cúi đầu :

- Tôi... tôi không phải là kẻ chủ mưu.

Trương Dị gật đầu :

- Tôi biết cô không phải.

Trương Hảo Nhi hỏi :

- Còn... Lưu tiên sinh đâu?

Trương Dị đáp :

- Cô hãy lo cho cái thân của cô, đừng lo cho người khác.

Trương Hảo Nhi cắn môi :

- Nếu tôi hứa với anh từ đây về sau tôi sẽ không lừa gạt ai nữa hết thì anh có tin không?

Trương Dị gật đầu :

- Tin.

Trương Hảo Nhi vụt tươi cười :

- Anh thật đúng là một người tốt mà cũng là một con người... quái dị.

Sự thật thì Trương Dị tuy có cái tên “Dị” và có nhiều hành động mới nhìn cũng hơi “dị” nhưng hắn không phải là con người “quá dị”. Bình thường hắn quan niệm và hành động hết sức bình thường, mà lại hơn người, nghe qua như trái ngược, song thực tế thì là rất... bình thường. Nguyên do là tại vì thiên hạ không được mấy người bình thường, không tự ty thì lại tự tôn, đánh giá người khác nếu không quá cao thì lại là quá thấp, hành động nếu không quá sức mình thì lại không hết sức mình, đối xử với người nếu không quá khắc nghiệt thì lại quá dễ dãi. Nhưng với hắn thì không.

Hắn làm việc theo một phương thức riêng của hắn.

Đó là một phương thức tầm thường và công bình.

Hắn xem hắn rất tầm thường, mà xem đời cũng rất tầm thường, có nhiều việc người ta cảm thấy là kinh thiên động địa, nhưng khi hắn nhìn vào thì cũng rất tầm thường.

Hắn hơn người ở cái chỗ tầm thường đó.

Chuyện xảy ra đối với Thư Hương không thể tầm thường.

Lúc nàng chạy ra tới vườn hoa thì nước mắt trào ra.

Nước mắt vì sự tức tối mà trào ra.

“Trư Bát Giới... Đại Đầu Quỷ... con heo hèm...”

Nàng không nói ra tiếng, nàng rủa thầm trong bụng.

Nhưng mà nếu không có Đại Đầu Quỷ thì nàng bây giờ đã là “phu nhân” của tên ăn cắp vặt.

“Con người phải học Tiên Trách Kỷ, Hậu Trách Nhân”.

Cơn gió đêm mát rượi làm cho lòng nàng dịu lại và khi đó thì nàng bỗng thấy câu nói đó của Đại Đầu Quỷ có phần... đúng.

Chợt có một bàn tay đưa tới, có kèm theo một chén trà bốc khói và tiếng cười nho nhỏ :

- Tiểu thơ, uống chút trà cho đở khát.

Cô gái đã ra theo, cái miệng nho nhỏ cười thật tươi, thật ngây thơ và cũng thật rắn mắc.

Thư Hương quay lại :

- Ngươi... là Tiểu Lan hay là Đào Liễu?

Cô gái chớp chớp mắt :

- Y như là dầu tôi có biến thành tro, tiểu thơ cũng không quên, cũng vẫn nhận ra...

Ánh mắt Thư Hương sáng lên :

- Ngươi là... Đào Liễu?

Cô gái nhếch nhếch môi :

- Ai nói tôi không phải là Đào Liễu thì người đó là còn bò... bò...

Thư Hương sặc cười :

- Đồ quỷ, Tiểu Đầu Quỷ mới gặp Đại Đầu Quỷ là đã học của hắn rồi, thế nào rồi ngươi cũng... đắc đạo.

Đào Liễu cười :

- Cũng không “đắc” gì lắm, có chăng cũng chỉ theo tiểu thư để giủ màn cho hắn là cùng...

Thư Hương “cốc” lên đầu Đào Liễu :

- Ngươi yên lòng, cho dầu thiên hạ đàn ông chết sạch, ta cũng không thèm lấy hắn đâu mà mong.

Không để cho Đào Liễu nói, nàng vội hỏi :

- Ngươi... ngươi đã biết Lữ Ngọc Hồ này là... đồ giả phải không?

Đào Liễu gật gật đầu.

Thư Hương lại “cốc” lên đầu cô ta một cái nữa :

- Tiểu đầu quỷ, ngươi biết, tại sao ngươi ngậm câm vậy? Tại sao ngươi không nói cho ta biết? Quỷ...

Đào Liễu cười nhăn nhó :

- Có lúc nào tôi có cơ hội để nói với tiểu thơ đâu?

Thư Hương hỏi :

- Hồi mang quần áo tắm vô, tại sao ta hỏi ngươi lại không nói?

Đào Liễu đáp :

- Lúc đó tôi đã biết có Lưu tiên sinh ở trong màn, tiểu thơ hỏi tôi có phải Đào Liễu không thì tôi làm sao dám nhận.

Thư Hương khựng lại.

Cứ nghe tới cái tên Lưu tiên sinh là nàng phát lạnh ngang...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.