Cáo Già Trong Vỏ Bọc Cừu Non

Chương 15: Chương 15: Chương 14: Cách




Miên Miên vừa nói vừa giơ ngón tay tính tính, mọi người nghe thấy, cũng trầm mặt suy nghĩ những trường hợp cô đưa ra. Chờ Miên Miên nói xong, anh Cao Dương cũng đã nghĩ thấu, liền gật đầu đối mọi người nói:

“Ừ, tôi thấy hiện tại cũng không còn cách khác, nghe Miên Miên nói thấy cũng có lý lắm. Cho nên nếu mọi người không có đề cử nào nữa thì chúng ta cứ làm theo cách của Miên Miên đi”

Chị Chương Nghiêm cũng gật đầu: “Ừ! Chịu thôi, chẳng còn lựa chọn nào khác mà!”

Bất quá Lưu Thiếu lại liếc liếc mắt đầy ẩn ý đối Miên Miên cười nói: “Miên Miên, nói thật đi, làm sao em lại đem theo nhiều đồ ăn hợp như vậy? Chẳng lẽ… em biết trước sẽ có tình huống này?”

Miên Miên buồn cười, nói: “Xì, nếu thật như vậy cũng tốt ah. Bất quá… Chị Chương Nghiên còn không được chương trình bật mí cho cái gì, anh nghĩ, một tân binh là em sẽ được ưu tiên sao?” Nói xong một câu, mới cười có chút ngượng ngùng nói:

“Em từ nhỏ đã không thích ăn cay, cho nên mỗi khi đi đâu em đều chuẩn bị sẵn đồ ăn hộp phòng trường hợp đồ ăn nơi đó quá cay ăn không nổi. Lần này mang nhiều, một phần vì sợ ở chỗ này đồ ăn không hợp khẩu vị, một phần là vì…” Miên Miên hơi cúi mặt xuống, biểu tình có chút mất tự nhiên. Mới nói tiếp:

“Vì… em không có nhiều đồ để trong vali, chị quản lý nói nghệ sĩ ra ngoài thì phải kéo theo vài cái vali to, nếu không sẽ bị mất hình tượng, cho nên bắt em dù thế nào cũng phải đem theo ít nhất là hai cái vali. Cho nên… em chỉ phải đem đồ ăn chất vào vali cho đầy lên, chứ nếu kéo theo vali trống thì thật kỳ cục!”

“Phốc!” Bạch Mạch cùng Lưu Thiếu vừa nghe xong liền cười lên thành tiếng. Mà Miên Miên, khi nói xong câu kia, hai lỗ tai cũng đỏ bừng đỏ bừng, một bộ dáng xấu hổ muốn lật gạch giấu mặt trốn.

Còn chị Chương Nghiên thì lại vừa buồn cười vừa đau lòng. Dường như chị lại nhìn thấy bản thân của mình khi mới vào nghề. Lúc đó, chị thực sự ăn đủ đau khổ.

Quản lý của chị khi đó là một người khá cao ngạo, chị ta không phục khi phải đi theo một diễn viên mới vào nghề không nổi tiếng là chị. Cho nên thường xuyên nói những câu nói kỳ lạ, khiến cho chị mất đi tự tin. Mấy lúc chị ta muốn chị nghe lời làm theo ý của chị ta, chị ta sẽ dùng câu “là nghệ sĩ thì phải..” như này như nọ. Chị khi đó mới vào nghề còn rất khù khờ, nghe như vậy liền tưởng là thật, cho nên đôi lúc phải làm những chuyện bản thân mình không thích. Tựa như… mặc áo lộ vòng một nhiều, tựa như… phải bồi rượu cho mấy ông tổng bụng bia….

Mà hiện tại… theo lời của Miên Miên, chị lại nhìn thấy bóng dáng của người quản lý ác độc ít kỷ kia. Cho nên tâm đồng tình nhất thời dân trào không kiểm soát được.

“Miên Miên em cũng không cần xấu hổ đâu. Thực ra lúc chị mới vào nghề, cũng giống em vậy. Không có nhiều đồ, đi đâu cũng chỉ một cái vali nhỏ xíu. Nhưng… em không cần vì vậy mà xấu hổ, mà ngượng ngùng. Em không có làm cái gì sai cả. Quần áo này nọ cũng chỉ là vật ngoài thân. Trong cuộc sống, chỉ cần em là chính em, làm những gì em cho rằng đúng kia liền đúng rồi!”

Miên Miên ngẩng đầu nhìn chị Chương Nghiên, trong mắt biểu lộ sự mờ mịt tự hỏi, kế đó là nheo nheo mắt tựa như nghiền ngẫm. Rất nhanh mặt cô đã sáng bừng lên, gật đầu trưng ra một nụ cười thật ngọt với chị Chương Nghiên, nói:

“Chị, Em đã hiểu. Về sau, em sẽ không vì ánh mắt của người khác mà làm những chuyện kỳ lạ ngu ngốc nữa. Nhưng.. hì hì… lần này ngốc, nhưng hên là vùa lúc có dùng!”

Chị Chương Nghiêm cười, nhéo nhéo mặt của Miên Miên, nói: “Ừ, bởi mới có câu ngốc có ngốc phúc đấy!”

Lúc này anh Lưu Thiếu cũng vừa cười vừa nói:

“Như vậy sắp tới bọn anh sẽ phải nhờ em bao nuôi rồi!”

“Sặc!” Miên Miên đang cười với chị Chương Nghiên, nghe câu này, bị sặc một cái.

Mà lúc này, người vẫn luôn bị bỏ một bên Hà Tiểu Lan lại mở miệng lên tiếng. Cô nàng không hổ là người hai mặt. Hồi nãy một bộ dáng bốc đồng kỳ cục, hiện tại lại trở về bộ dạng nhu thuận hiểu chuyện, lật mặt như lật sách.

Chỉ thấy ả ta gật gù cái đầu, nhưng vẫn cau đầu mày ra vẻ lo lắng nói:

“Miên Miên nói không phải không có lý, nhưng mà… ai sẽ đi hỏi đường đây? Ngôn ngữ chúng ta bất đồng, nếu dễ dàng trao đổi nói chuyện thì chương trình cũng sẽ không ra nhiệm vụ này đâu. Chúng ta đều là người nước N, việc đi hỏi đường hỏi khách sạn này nọ e không dễ như nói vậy!”

Những người khác nghe lời này cũng là giật mình nhớ tới, họ quên mất chuyện quan trọng, rằng xung quanh họ hiện tại đều dùng ngôn ngữ nước L, cái này… đúng là bất tiện a.

Không đợi Miên Miên đáp lời, anh Lưu Thiếu đã nói:

“Vừa lúc, tôi từng học qua ngôn ngữ nước này, cũng biết sơ sơ vài câu, nếu không, để tôi đi hỏi đường cho!”

Miên Miên cũng cười nói: “Em đi với anh! Em cũng biết một chút ngôn ngữ nước L, tuy hơi sức mẻ, nhưng cũng có thể trợ giúp được.”

Mọi người vừa nghe liền đồng loạt nhất mắt nhìn hai người Lưu Thiếu và Miên Miên. Thật tình nếu đổi lại ngôn ngữ nước T, nước A, mọi người ít nhiều cũng biết một chút. Vì dù sao cũng là ngôn ngữ thông dụng. Ngược lại nước L này, ngôn ngữ rất khó học, vả lại… cũng không phải là ngôn ngữ thông dụng của thế giới. Cho nên đúng là…

Hiện tại thế nhưng cô nhóc nhỏ tuổi này lại có biết một chút. Là cô tự khoa trương, hay là thực sự đây?

Không chỉ nhóm nghệ sĩ bên này nghi hoặc kinh ngạc, mà nhóm đạo diễn bên kia cũng là nghi hoặc kinh ngạc. Lúc đề xuất tình huống nhiệm vụ này họ đã cho rằng mọi người không biết ngôn ngữ nước này, cho nên mới đưa ra nhiệm vụ như vậy. Không nghĩ trong nhóm nghệ sĩ lại có hai người biết một chút ngôn ngữ nước này. Mặc kệ là họ tự khoa trương hay là sự thật, dù sao cũng tốt.

Lúc quyết định đưa ra nhiệm vụ này, họ cũng lo lắng sợ nhóm nghệ sĩ sẽ không thể hoàn thành được. Cho nên đã sớm chuẩn bị sẽ đợi nhóm nghệ sĩ nhốn nháo khó xử một hồi rồi thì mới cho người giả danh là người qua đường để trợ giúp, hiện tại vừa hay, họ khỏi tốn công.

….

Thấy mọi người nghi ngờ nhìn mình, Miên Miên nở nụ cười, sau đó đi qua một tay quàng cánh tay của chị Chương Nghiên một tay quàng tay của anh Lưu Thiếu, nói:

“Vậy mọi người ở đây nghỉ chốc lát đi, ba người tụi em đi hỏi đường cho.” Sau đó cười hì hì nói:

“Quên nói, Em… bị chứng quên đường, nếu để em đi một mình ở đây, một hồi em không nhớ đường về thì khổ lắm!”

Chị Chương Nghiên bật cười, gật đầu nói sẽ đi cùng. Lúc chuẩn bị đi, ánh mắt như có như không liếc nhìn Hà Tiểu Lan một cái, trong mắt đầy thâm ý.

Lưu Thiếu thì một bộ dáng như tiểu thụ, ra vẻ nhu thuận với Miên Miên.

“Được, anh sẽ nhận nhiệm vụ dẫn đường cho em, ai biểu em là người bao nuôi anh làm chi!”

Miên Miên bị sặc lần hai. Mọi người thì cũng một lần nữa bật cười.

Miên Miên choàng tay đi chính giữa hai người Chương Nghiên và Lưu Thiếu, miệng cười toe toét, nếu bỏ qua gương mặt hơi tái vì bệnh vì mệt của cô, liền sẽ nhìn thấy một cô gái linh động hoạt bát, bừng bừng sức sống và nhiệt huyết.

Đi được một đoạn, Lưu Thiếu liền quay đầu qua nhìn Miên Miên, dè chừng hỏi.

“Miên Miên, chúng ta đi đâu hỏi đường?”

“Đi ra phía cổng đi, tìm mấy người tài xế hỏi, họ là tài xế, nên chắc biết được nhiều nơi, vừa lúc tham khảo giá tiền xe luôn.”

Lưu Thiếu gật gù giơ lên ngón tay cái, xong lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Miên Miên hỏi:

“Miên Miên, em thật sự biết tiếng nước L?”

“Ừm, em có tự học một chút”

“Tự học? Em nói đùa hả? Tự học mà cũng có thể nói chuyện được? Em có biết anh phải học qua mấy người giáo sư mới biết được vài câu thoại không?”

“Aizz… biết làm sao, người với người là không thể so sánh ah!”

Lưu Thiếu giả bộ tức giận. “Miên Miên, em nói vậy là có ý gì?”

Miên Miên một bộ dáng làm bộ ngốc ngốc hỏi lại. “Ơ… em nói vậy còn có ý gì à? Là ý gì vậy anh Lưu Thiếu?”

Lưu Thiếu mím môi, muốn cười, lại muốn hung dữ. Nhưng cuối cùng chỉ thở dài bất lực: “Thôi được, anh chịu thua em!”

Chị Chương Nghiên vừa nghe xong, liền bật cười thành tiếng, một tay chồm qua đánh vào vai của Lưu Thiếu, một tay nhéo nhéo mặt của Miên Miên.

“Hai cái đứa này, thiệt là, không biết còn tưởng hai đứa quen nhau rất thân đó!”

Ba người rời đi, tất nhiên ba anh quay phim phụ trách quay phim cho ba người cũng rời đi theo. Ống kính trên tay của họ vẫn luôn quay những biểu cảm lời nói hành động của mấy người Miên Miên. Lúc quay tới cảnh này, trong mắt a người họ lóe lên một tia nhu hòa.

Tự nói thầm, cô bé này còn quá nhỏ, còn quá ngây thơ. Đi vào cái giới này… hy vọng cô nhóc vẫn còn giữ được mãi tâm tình ngây thơ đáng yêu này, đừng bị xã hội thượng lưu của thế giới này làm cho mờ mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.